Phần 218
Cữu mụ lắc đầu “Ta không biết a, ta phần lớn thời gian đều ở nhà con trai cả trông con cho nó, rất ít khi trở về. Lão đầu bếp thường xuyên ở nhà, lão sao lại không phát hiện được?” Lý mặt rỗ quan sát sàn nhà rồi đi tới, nói “Những động vật này làm ổ tối thiểu đã tầm một tháng, chúng ta vừa rồi nghe thấy động tĩnh, ta không tin lão đầu bếp không nghe ra được.” Tôi ngẫm nghĩ nói “Phải chăng đến tối tinh thần của lão sẽ không bình thường, tỉ như bị mấy thứ bẩn thỉu quấy nhiễu tâm trí?” Lý mặt rỗ lập tức gật đầu “Có khả năng này.” – “Hai vị nhất định phải cứu lão đầu bếp!” Cữu mụ kêu khóc nói.
Tôi lập tức an ủi, bà ta tâm trạng khá hơn liền hỏi “Ta không rõ, không phải Bảo Gia Tiên sẽ bảo gia hộ viện (bảo vệ nhà cửa) sao? Vì sao Bảo Gia Tiên này lại muốn hại lão đầu bếp? Lão nhà ta dù không cung phụng Bảo Gia Tiên, nhưng thường ngày cũng không làm hại những tiểu động vật này.”
(Bảo Gia Tiên: Những vị tiên giúp bảo vệ nhà cửa. Chính là Đông Bắc ngũ tiên mà phần Bàn Sơn Ưng đề cập đến. Mời bạn đọc xem lại để hiểu rõ – dịch giả)
“Chờ một chút, ngươi nói cái gì?” Tôi bỗng nhiên bắt được một manh mối rất quan trọng. Cữu mụ sửng sốt một chút, có lẽ không hiểu tôi có ý gì, nói câu nào không đúng. Tôi hỏi “Vừa rồi ngươi nói là Bảo Gia Tiên đúng không?” Ánh mắt của tôi nhìn về phía mấy cái hang. Chuột, rắn, nhím, đây không phải là ba trong năm loại Bảo Gia Tiên đó sao? Ngoài ra còn có chồn và cáo, có thể là vì hai loài động vật này rất ít xuất hiện ở nơi đây, cho nên mới không thấy. Nói cách khác, ám lên lão đầu bếp là Đông Bắc ngũ tiên? Nhưng bọn chúng tại sao muốn ám lên lão đầu bếp?
Tôi lập tức động não, nghĩ tới rất nhiều khả năng. Bảo Gia Tiên ở Đông Bắc rất phổ biến, mà sở dĩ phổ biến, hoàn toàn vì đó là “xuất mã tiên” (tiên có thể hiển linh). Xuất mã tiên, nói trắng ra là một loại nghi thức thỉnh thần tiên trảm yêu trừ ma do tộc Tát Mãn lưu truyền lại. Muốn tiến hành Xuất mã tiên phải dùng đến hai loại đạo cụ là Văn Vương Cổ (trống Văn Vương) và Võ Vương Tiên (roi Võ Vương), phối hợp thêm Xuất mã tiên khẩu quyết có thể mời đến Bảo Gia Tiên, tạo nên tác dụng hộ trạch trừ tà (trừ tà bảo vệ nhà cửa).
Lão đầu bếp luôn miệng nói trống, không phải là Văn Vương Cổ đó sao? Lão còn nói muốn đẻ trứng, có lẽ lúc ấy đang bị Xà tiên chiếm đoạt thân thể. Tôi lạnh lùng nói “Xem ra, ta tựa hồ đã hiểu một chút chân tướng. Cữu mụ ta hỏi ngươi, Triệu Đại Phát có phải từ Đông Bắc tới không? Trong nhà thờ phụng bài vị Bảo Gia Tiên phải không? Hồ tam thái nãi, Hồ tam thái gia vân vân…” Cữu mụ nói “Cái này ta không rõ lắm, vì trước giờ ta chưa từng tới nhà hắn. Nhưng hắn quả thực là từ đông bắc tới, tòa nhà này ai nấy đều biết.”
Tôi cười nói “Xem ra chuyện này có liên quan đến Triệu Đại Phát! Thế này đi, Phong Thân Na Na, chúng ta chia binh hai đường, nếu có thể trong tối nay giải quyết được thì cố sức đừng kéo dài tới ngày mai. Ngươi nắm chắc thời gian đưa cữu cữu ra, cho dù dùng cách gì, dù là hối lộ cũng được. Ta và Lý mặt rỗ đi theo dõi Triệu Đại Phát, xem có thể tìm được đầu mối gì không.” Phong Thân Na Na do dự một chút, cuối cùng dứt khoát nhẹ gật đầu “Được, nếu thật sự là Triệu Đại Phát hại cữu cữu ta, ta sẽ cho hắn phải chịu đau khổ.”
Tôi cười khổ, nói “Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian hành động đi.” Tôi và Lý mặt rỗ thì rón rén đi tới nhà Triệu Đại Phát. Triệu Đại Phát ở lầu hai, giữa ban ngày mà cửa sổ đóng chặt, bên trong yên ắng không có lấy nửa điểm động tĩnh. Chắc hẳn lúc này Triệu Đại Phát đã ra ngoài bán hàng? Nhưng tôi lại buồn bực, bán đồ ăn ở chợ sao có thể mua nhà chung cư như thế này? Cho dù không phải mua, là thuê cũng không hợp với lẽ thường. Phải biết nơi này tiền thuê hẳn là rất đắt, ít cũng phải năm sáu ngàn, người bán hàng cỏn con có thể chịu được hay sao?
Lý mặt rỗ đứng bên cửa sổ, nhìn vào trong nhưng trên cửa sổ là loại kính đặc biệt, chỉ có thể từ trong nhìn ra ngoài, không thể từ ngoài nhìn vào trong, tình cảnh bên trong chúng tôi là hoàn toàn không biết gì cả. Lý mặt rỗ nói nếu không được, hay là đập cửa sổ chui vào? Nhất định có thể tìm được chứng cứ, đến lúc đó còn Triệu Đại Phát không chịu nể mặt hay sao? Tôi suy nghĩ cẩn thận rồi từ chối đề nghị này.
“Chúng ta lần này tới là vì cứu người, không phải để bắt hung thủ. Nếu như kinh động đến Triệu Đại Phát, y chắc chắn sẽ muốn bỏ trốn, hoặc là trực tiếp ngửa bài, nhất định phải đánh nhau một trận. Muốn cởi chuông phải mời người buộc chuông, ta không thể bảo đảm lão đầu bếp sẽ vô sự!” Lý mặt rỗ trở nên đau đầu, hung tợn mắng “Con bà nó chuyện này đúng là phiền phức, ngươi nói lão đầu bếp gây sự với ai không gây, hết lần này tới lần khác lại gây sự với người từ Đông Bắc tới. Đây không phải là ngu thảm hại hay sao?”
Giờ nói gì cũng vô ích, chỉ có thể nhẫn nại chờ Triệu Đại Phát trở về. Chỉ là tôi nghĩ mãi cũng không ra, một người có bản lĩnh như thế, tại sao lại muốn đi bán đồ ăn trong chợ để kiếm sống? Người này cũng thật là có ý tứ, tiểu ẩn ẩn vu thế, đại ẩn ẩn vu triều sao?
(Người ẩn trong thế gian chỉ là tiểu ẩn, làm quan ẩn thân trong triều mới là đại ẩn. Thành ngữ ý chỉ bỏ công sức để ẩn nấp trốn tránh – dịch giả)
Tôi và Lý mặt rỗ tìm một nơi để ẩn nấp rồi ngồi chờ. Chờ đến đêm cũng không thấy Triệu Đại Phát trở về. Đúng lúc này Phong Thân Na Na gọi điện thoại tới, nói đã đưa cữu cữu trở về, bây giờ đang ở dưới lầu, bảo chúng tôi xuống dưới xem qua một chút. Tôi đành phải cùng Lý mặt rỗ xuống dưới lầu giúp lão đầu bếp. Lão đầu bếp nhìn qua càng lúc càng yếu, hai mắt vô thần, bộ dáng si ngốc, khóe miệng thậm chí còn chảy nước bọt, răng không ngừng run lên.
Lúc Lý mặt rỗ tới gần, lão đầu bếp thậm chí há miệng muốn cắn Lý mặt rỗ, làm hắn tức giận len lén véo lên người lão. Ba người chúng tôi rất vất vả mới đưa được lão về nhà, lão bắt đầu la hét “Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, ta không muốn ở chỗ này.” Sợ hãi của lão là từ nội tâm mà ra, xem ra lão đã từng trải qua đau đớn không hề tầm thường ở đây! Lão đầu bếp một hai muốn chạy đi, chúng tôi căn bản ngăn không được, chỉ có thể dùng dây thừng trói lại, lão mới yên lặng rất nhiều.
Trông thấy chồng mình điên điên khùng khùng như vậy, cữu mụ không khỏi đau buồn, ôm lão đầu bếp khóc “Lão đầu bếp, ngươi rốt cuộc sao vậy? Ngươi mở mắt ra nhìn ta đi, ngươi nhất định phải chịu đựng, nếu ngươi có chuyện bất trắc, ta biết sống thế nào…” Lão đầu bếp lại chỉ liếc nhìn cữu mụ, giống như nhìn người xa lạ. Tôi sợ lão sẽ làm vợ lão bị thương, liền dứt khoát đưa cữu mụ sang một bên.
“Lão Triệu, muộn như vậy mới trở về à.” Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có người đang chào hỏi. “Đúng vậy, hôm nay làm ăn khá khẩm, tới đây, cho ngươi một cân mầm đậu xanh.” Nghe được thanh âm này, cữu mụ lập tức đi tới “Mẹ nó, Triệu Đại Phát trở về rồi, ta đi tìm y tính sổ.” Tôi lập tức ngăn lại “Tuyệt đối đừng manh động, giao cho chúng ta. Na Na, ngươi ở chỗ này coi chừng cữu cữu, đừng để lão chạy mất, ta và Lý mặt rỗ đi làm việc.” Phong Thân Na Na lập tức gật đầu “Có gì cần giúp một tay cứ nói.” Tôi gật đầu rồi cùng Lý mặt rỗ đi ra.
Vừa ra cửa miệng, liền gặp được Triệu Đại Phát. Y tầm năm sáu mươi tuổi, đạp một cỗ xe xích lô, trên xe đặt rất nhiều giỏ rau. Y vừa khóa xe lại liền kéo lê thân xác mỏi mệt lên lầu. Trên mặt y mọc đầy râu quai nón đã ngả hoa râm, lưng còng, đi đứng tập tễnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã từ trên bậc thang xuống. Bóng lưng này làm cho lòng người sinh ra thương cảm, đoán chừng nếu không phải chúng tôi gặp chuyện của lão đầu bếp, tuyệt đối sẽ không hoài nghi người này đang mưu hại người khác.
Ngay lúc tôi nghĩ đến đó, Triệu Đại Phát đã bước tới bậc thang cuối cùng. Không biết tại sao, y bỗng nhiên quay đầu lại. Ánh mắt của tôi trong lúc vô tình giao nhau với ánh mắt của y. Tôi lập tức có chút luống cuống, không xong, chắc sẽ không bị phát hiện chứ? Nhưng tôi vẫn cố gắng trấn định, nói “Lão tiên sinh, xe bán đồ ăn kia, là của ngài ư?” Triệu Đại Phát lập tức khẩn trương “Sao… Sao vậy?” – “Ta là người của đội quản lý trật tự đô thị, có người khiếu nại xe của ngài để sai vị trí, ảnh hưởng người khác dừng đỗ xe, ngài nên để xe sang chỗ khác đi.” Triệu Đại Phát nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên là tin tưởng tôi, lập tức liền chạy xuống rời xe đi, một lời oán giận cũng không có.
Nhưng bởi vậy tôi càng phán đoán đối phương có vấn đề, nếu như không làm việc trái với lương tâm, sao lại sợ người khác tìm tới cửa? Chỉ là ngoài dự kiến của tôi, Triệu Đại Phát tính tình rất tốt. Sau khi Triệu Đại Phát chuyển xe qua nơi khác, tôi và Lý mặt rỗ cũng rời đi, đây chỉ là để đánh lạc hướng người ta mà thôi, chờ Triệu Đại Phát lên lầu vào nhà, chúng tôi mới lén lén lút lút đi theo, đứng ở cửa ra vào nghe ngóng động tĩnh bên trong. Triệu Đại Phát có lẽ là quá mệt mỏi, nằm trên giường không bao lâu liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Lý mặt rỗ có chút không có kiên nhẫn, hỏi tôi chẳng lẽ cứ như vậy nhìn Triệu Đại Phát đi ngủ? Tôi bất đắc dĩ nói “Nếu không ngươi đi xem qua lão đầu bếp đi. Ta tiếp tục ở đây theo dõi.” Lý mặt rỗ gật đầu “Được, nhiều người càng dễ bại lộ.” Nói rồi hắn đi xuống, tôi thì tiếp tục đứng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm.
Không bao lâu sau, bắt đầu có động tĩnh, tiếng ngáy của Triệu Đại Phát bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, y mơ hồ thở dài nói một câu “Có chuyện gì xảy ra?” Tôi biết y thở dài nhất định là có vấn đề, liền vểnh tai cẩn thận nghe. Quả nhiên, không lâu sau tôi nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm đi lại và tiếng lục lọi đồ đạc.
Một lúc sau, tiếng lục lọi cũng ngừng lại. Triệu Đại Phát trầm mặc thật lâu, ngay sau đó có một tràng tiếng trống truyền đến. Tiếng trống khàn khàn, ngột ngạt, không giống như trong tưởng tượng kéo dài xa xăm mà chỉ vang lên một tiếng, sau đó dừng lại. Tiếp sau là thanh âm thỉnh thần tiên.
“Mặt trời lặn về tây, trời tối đen. Chim bay lượn trong rừng, hổ về núi. Mang lên hương án thỉnh thần tiên, trước mời Hồ đến, sau mời Hoàng, ba mời trường xà bốn mời…”
Tôi nghe một hồi lâu mà rùng mình, y đang thỉnh thần tiên, hẳn là mời Bảo Gia Tiên tới? Tiếng hát vang lên không bao lâu, tôi bỗng nhiên cảm giác được sau lưng truyền đến trận trận âm phong, làm sau lưng lạnh toát, cả người nổi da gà. Tôi lập tức quay người, kinh hãi phát hiện sau lưng đang đứng đó cả một chùm bóng đen. Những bóng đen có khuôn mặt nhọn, đầu kỳ dị, khóe miệng mang theo một nét cười thô bỉ như ẩn như hiện. Nó từng bước một đi lên phía trước, rất nhanh liền đã bức tôi lui lại. Tôi không dám chính diện đối kháng với nó, đành phải làm bộ đi ngang qua, sau đó lạch bạch đi xuống cầu thang.
Tôi cũng không rời đi thật mà đứng tại góc rẽ, vụng trộm quan sát bóng đen kia. Bóng đen bay vào phòng Triệu Đại Phát, sau đó tôi chỉ nghe thấy tiếng Triệu Đại Phát và bóng đen xì xào bàn tán. Cụ thể nói cái gì tôi không rõ lắm, nhưng đoàn quỷ ảnh kia hẳn là đem chuyện tôi lén lén lút lút ngoài cửa nói với Triệu Đại Phát. Bóng đen đi vào không bao lâu, Triệu Đại Phát liền vội vàng mở cửa, dáo dác ngó ra ngoài. May mà tôi trốn rất kỹ, nếu không nhất định sẽ bị Triệu Đại Phát phát hiện ra.
Chợt vào lúc này, sống lưng tôi bỗng nhiên bị cái gì đó chọc vào, tôi giật nảy cả mình, lập tức xoay đầu nhìn lại, hóa ra là Lý mặt rỗ. Hắn bất an nói “Trương gia tiểu ca, không xong rồi, ngươi nhanh đi xuống xem lão đầu bếp đi!” – “Đi!” Tôi ý thức được lão đầu bếp xảy ra chuyện, không chút do dự đi xuống lầu.