Phần 210
Tôi rất tức giận, lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, ai ngờ Như Tuyết lại giật lấy điện thoại, trách mắng “Không được, ngươi sao có thể thấy chết không cứu? Cha người ta chết lại có liên quan đến ngươi, Lý mặt rỗ thường xuyên nói với ta chuyện nhân quả, ngươi hại chết người, đây chính là nhân, nếu như không giải quyết sẽ cái nhân này sẽ tồn tại vĩnh viễn. Thời gian càng dài, cái nhân này lại càng lớn, hậu quả xấu rồi sẽ đến, lúc đó ngươi hẳn phải chết không còn nghi ngờ.” Tôi hung hăng liếc nhìn Như Tuyết, con người này nói mà không biết ngượng mồm. Nàng trong đầu nghĩ gì tôi sao có thể không biết? Đơn giản là muốn mở mang tầm mắt, nhìn xem tôi xử lý âm vật thế nào, lấy cảm hứng viết kịch bản mà thôi. Chỉ vì một cái kịch bản mà đẩy tôi vào hố lửa, nữ nhân này thật đáng kính phục.
“Đúng, đúng, muội muội này nói đúng.” Tên trẻ trâu liên tục gật đầu. “Biến, ai là muội muội ngươi, đồ con nít chưa mọc lông!” Như Tuyết mắng. “Tỷ tỷ, ta nghe lời ngươi, ta cái gì cũng nghe theo ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta!” – “Tốt, tỷ không phải loại người có tâm địa sắt đá, thấy chết không cứu không phải là ta. Cho dù ta vì chuyện này mà chết cũng không oán không hối. Ta không giống như một số người, bề ngoài vĩ đại, sứ giả chính nghĩa, thực ra trong lòng lại ác độc hơn bất kỳ ai…” Con bà nó, sao trong nháy mắt tôi lại biến thành ác độc rồi?
Như Tuyết có lòng hiếu kỳ rất mạnh, nếu như tôi mặc kệ chuyện này, nàng nhất định sẽ mù quáng lao vào, đến lúc đó vạn nhất dây vào phiền phức sẽ phiền toái lớn. Tôi vẫn còn trông cậy vào nàng để giúp Lý mặt rỗ lấy lại tinh thần. Cho nên tôi cuối cùng chỉ có thể đồng ý “Vậy thì tốt, ta chấp nhận, nhưng sau khi chuyện thành công, theo quy củ cũ, cái tẩu thuốc là của ta.” Tên trẻ trâu này căn bản không biết gì, cũng không rõ giá trị của tẩu thuốc, không chút do dự gật đầu nói “Được, được, tẩu thuốc tặng cho ngươi!”
Tôi gật gật đầu “Vậy thì được, đi thôi! Đến nhà ngươi nhìn xem.” Lý mặt rỗ uống say đang khóc lóc, ở trong tiệm quậy phá, túm lấy tôi không chịu để cho tôi đi, nhất định phải uống cùng hắn. Tôi lo lắng cho Lý mặt rỗ liền để Như Tuyết lưu lại chăm sóc hắn. Mặc dù Như Tuyết rất hy vọng được cùng tôi đi xem một chút, nhưng nàng vẫn rất quan tâm Lý mặt rỗ, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là ở lại. Tôi và tên trẻ trâu lên xe, trên xe hắn kể lại cái chết của cha hắn.
Cha hắn từ nhỏ đã ham mê hút thuốc, hút đến hơn sáu mươi năm, vì hút thuốc lâu năm trên người có mùi khói rất đậm, thậm chí đã bị mấy loại bệnh về phổi, vợ lão cũng bởi vì hút thuốc mà bỏ đi. Lão ta lúc không có bận việc, thường hay giúp mấy tên lưu manh trộm cắp, trấn lột kiếm chút tiền, tiền kiếm được phần lớn cũng đều mua thuốc lá. Tên trẻ trâu nói kỳ thật ban đầu cha hắn cũng không hút nhiều như thế, khoảng mỗi ngày một bao. Nhưng về sau để tiết kiệm tiền bắt đầu dùng tẩu thuốc tổ truyền, mua lá thuốc về hút.
Nhưng từ đó về sau, lão giống như bị nguyền rủa, mỗi ngày tẩu thuốc không rời tay, trên cơ bản không ra khỏi cửa, cơm có thể không ăn, thuốc lại không thể không hút, cho nên không những không tiết kiệm được tiền, ngược lại là đem tất cả số tiền ít ỏi có được lãng phí vào thuốc lá. Vì hút thuốc mà không có tiền cho hắn đi học, lại thêm hắn chịu ảnh hưởng của lão, ở trường học rất hỗn láo. Sau đó hắn dứt khoát bỏ học, tối ngày đi cùng một bọn tiểu lưu manh, ban ngày thu phí bảo kê, ban đêm thì ở quán Internet. Hắn rất ít về nhà, khoảng một tuần về một lần.
Hôm đó hắn về nhà, phát hiện cửa nhà đóng chặt, đèn cũng tắt, hắn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì lúc này đang là lúc cha hắn hút thuốc nhiệt tình nhất, hôm nay sao lại không thấy hút? Mà khi hắn tiến vào phòng khách mới phát hiện có chút không đúng. Gian phòng tràn đầy mùi khói, thậm chí còn có một mùi khét nồng đậm, cùng với đó là một mùi thối hoắc bay ra. Hắn giật mình bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra mùi kỳ lạ kia, rất nhanh đã phát hiện mùi đến từ phòng ngủ cha hắn. Khi hắn mở cửa phòng ngủ lập tức bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ choáng váng. Trên ghế có một ‘người’ đen sì, toàn thân cháy rụi, sở dĩ đoán đó là người, là vì còn có thể miễn cưỡng nhận ra tay chân.
Trên thân thể đầy chuột và rắn, cắn nát ngũ quan, lộ ra thịt đỏ bên trong. Thi thủy theo ghế nằm chảy trên sàn nhà, thấm ướt sàn. Tuy đã tắt thở, nhưng trong tay vẫn cầm tẩu thuốc, thuốc bên trong dâng lên làm khói xanh lượn lờ, lửa trên người là do lửa trong tẩu thuốc cháy lan đến. Cũng may thế lửa không lớn, chỉ là cháy rụi lớp da bên ngoài, cũng không bị đốt thành tro bụi. Tên trẻ trâu bi thống vạn phần, dù sao đó cũng là thân nhân duy nhất của hắn. Tên trẻ trâu cũng không có tiền, liền qua loa chôn cất thi thể, tìm đạo sĩ siêu độ một chút, còn đem tẩu thuốc bồi táng.
Tên trẻ trâu rất thương tâm, ở lại ngay trong phòng cha hắn. Hắn rất ảo não, nếu như mình ở nhà, cha hắn cũng sẽ không bị thuốc đốt chết. Nhưng ban đêm lại xảy ra chuyện. Tên trẻ trâu đang ngủ, chợt ngửi thấy mùi khói, mà mùi khói lại rất mới. Hắn thấy rất kỳ quái, từ sau khi cha hắn chết, mùi khói trong gian phòng đã tiêu tán, nay bỗng vô duyên vô cớ xuất hiện mùi khói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hắn từ trên giường đứng lên, lén lén lút lút đi ra ngoài nhìn thoáng qua, không ngờ đúng là có chuyện. Trong gian phòng, cái tẩu thuốc vô cùng quen thuộc đang yên lặng đặt ở trên ghế nằm, bên trong dâng lên khói xanh lượn lờ, vờn quanh bay thẳng lên. Mà trên ghế giống như có một người, đang lay động rất nhỏ. Hắn sợ tới choáng váng, tẩu thuốc này hắn đã chôn vào mộ cha hắn, sao lại xuất hiện ở đây? Hắn ý thức được, có thể là cha hắn trở về.
Mặc dù hắn rất tình cảm với cha, nhưng nghĩ tới âm hồn cha hắn trở về, hắn vẫn rất sợ hãi. Vội vàng thắp hương dập đầu trước di ảnh, theo khói thuốc tan đi, hắn nhẹ nhàng thở ra, biết là tiễn được cha hắn đi rồi. Nhưng đến nửa đêm về sáng, hắn chợt mơ một giấc mơ kỳ quái. Hắn mộng thấy cha hắn toàn thân cháy đen một mảnh, vừa hút thuốc vừa bảo hắn đến tiệm đồ cổ của tôi, đưa cho tôi một trăm năm mươi tệ, tiền đặt trong ngăn kéo đã khóa lại, nói với tôi đây là thù lao của tôi. Tên trẻ trâu sau khi tỉnh lại cũng không để ý, cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng mà thôi. Nhưng hắn vẫn hiếu kỳ cạy mở ngăn kéo của cha hắn, xem qua xém chút làm hắn sợ mất hồn, trong ngăn kéo có một đống lớn tiền lẻ, hắn đếm thấy đúng là một trăm năm mươi tệ. Hắn biết tối hôm qua cha hắn thật sự hiển linh, không dám làm trái yêu cầu của lão, cho nên lập tức đem tiền tới cho tôi.
Nhưng sự tình cũng không vì vậy mà chuyển biến, cơ hồ mỗi khi trời tối, hắn đều sẽ bị mùi khói hun cho tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại nhìn thấy tẩu thuốc bốc khói, ghế nằm nhẹ nhàng lay động, giống như cha hắn vẫn đang nằm đó hút thuốc. Mặc dù sau đó nhiều lần hắn đã mang tẩu thuốc đến chôn trong mộ cha hắn, nhưng mỗi lần cái tẩu thuốc đó đều sẽ tự mình chạy về. Trong khoảng thời gian này, cha hắn cũng nhiều lần báo mộng. Ở trong mơ nói cho hắn biết, là tôi nói rằng chỉ có chết vì tẩu thuốc thì làm quỷ mới có thể tiếp tục hút thuốc. Cho nên hắn mới nói cái chết của cha hắn liên quan đến tôi.
Bởi vì ban đêm hắn thường xuyên hút thuốc thụ động, cho nên hiện tại cũng vì vậy mà nghiện thuốc, nhiều lần không kìm được len lén dùng tẩu thuốc mà hút. Do hút thuốc, thân thể hắn nhanh chóng suy yếu, bây giờ biến thành gầy trơ xương, xanh xao vàng vọt, càng lúc càng giống bộ dáng cha hắn. Hắn vô cùng sợ hãi, sợ mình cuối cùng cũng chết giống cha hắn. Cho nên mặc dù hắn dần dần ngày càng nghiện nặng hơn, nhưng vẫn luôn tự kiềm chế, cho đến hôm nay, hắn cảm giác thật sự là không kiềm chế được, chỉ cần một hồi không hút thuốc là thấy khó chịu.
Nói xong, hắn liền móc ra một điếu thuốc, tay run run đốt thuốc, vô cùng hưởng thụ mà rít. Tôi giật lấy điếu thuốc trong miệng hắn ra “Còn hút, biết rõ chết người mà còn dám hút!” Sắc mặt của hắn trong nháy mắt tái nhợt, thân thể run rẩy kịch liệt “Ta… Ta không khống chế được bản thân, thật không khống chế được…” – “Nhịn cho ta!” Tôi tức giận nói “Nam tử hán đại trượng phu, một chút tự chủ cũng không có, về sau thành gia lập nghiệp thế nào?”