Phần 200
Hắc hắc, hắc hắc! Một tiếng cười cổ quái bỗng nhiên từ trong đại sảnh truyền đến, tôi lập tức nhìn lại. Nhưng đại sảnh trống rỗng, đâu có người? Nhưng khi ánh mắt của tôi nhìn đến trên người Lý Minh Minh, tôi lập tức ngây ngẩn cả người. Sau lưng hắn lại xuất hiện bốn năm cái bóng. Mỗi đạo cái bóng đều rất nhạt, xem ra không phải là bóng của Lý Minh Minh, bởi vì mấy cái bóng này có động tác khác với Lý Minh Minh. Lý Minh Minh hai tay ôm gà, không nhúc nhích. Mà bốn đạo cái bóng còn lại đều hai tay nâng quá đỉnh đầu, cũng không biết rốt cuộc đang làm gì.
Tôi đang chuẩn bị bảo lão đầu hành động thì Lý Minh Minh chợt phát ra một tiếng ‘Lạc’, giống như đang nấc, sau đó toàn thân co rút, ngã xuống như chó nằm trên đất. Con gà trống trong nháy mắt hắn ngã xuống giãy giụa bay ra ngoài, không ngừng mổ những hạt gạo trên đất. Vì gà trống và Lý Minh Minh bị dây đỏ buộc lại một chỗ, nên cả hai từ một phương diện nào đó là ‘Mệnh cách tương đồng’, cho nên theo gà trống không ngừng mổ gạo, Lý Minh Minh cũng không ngừng cúi đầu xuống đất ‘mổ’. Thế nhưng hắn không phải thật sự là ‘mổ’, bởi vì mỗi một lần cúi đầu, đầu hắn sẽ va chạm với mặt đất, phát ra tiếng phanh phanh. Tôi thấy trán hắn đã rướm máu, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ óc cũng vỡ ra. Không còn kịp rồi, chỉ có thể sớm động thủ!
Tôi lập tức nhìn lão đầu gật đầu, lão đầu lập tức từ trong góc đi ra, cầm đồ tể đao chém vào đầu gà trống. Đầu gà văng ra, máu tươi tóe thật xa. Thân thể của nó vẫn ngẩn ra đó, máu tươi nhuộm đỏ phòng khách. Tôi thì nắm lấy hai con lươn, dùng sức bóp máu ra nhỏ lên cổ Lý Minh Minh. Làm được việc này cũng không dễ dàng, hắn vẫn đang bắt chước gà trống lăn lộn khắp nơi, tôi khó khăn lắm mới nhỏ được máu lươn lên cổ Lý Minh Minh. Rất nhanh, gà trống ngẩn ra không bao lâu liền ngã xuống nằm im, Lý Minh Minh cũng không nhúc nhích nằm co quắp trên mặt đất.
Lão đầu vội vã cuống cuồng hỏi tôi Lý Minh Minh sẽ không chết chứ? Tôi lắc đầu, bảo lão nhìn kỹ. Lý Minh Minh nằm trên mặt đất không bao lâu, mấy cái bóng dưới chân hắn lại dần dần từ rời đi, lát sau trôi đến bên cạnh con gà trống. Tình cảnh đó rất kinh dị, một con gà trống không nhúc nhích dưới chân lại có bốn cái bóng người! Mấy cái bóng tựa hồ đang nhổ lông gà, không ngừng khuấy động thân thể gà trống.
Một lát sau, mấy cái bóng không ngờ lại chạy về dưới chân Lý Minh Minh. Lòng tôi nhảy lên, chuyện này là thế nào? Hẳn là đối phương phát hiện đây là chiêu ‘Hoán mệnh’, phát hiện tình huống không đúng? Lúc đang nghĩ ngợi, Lý Minh Minh lại đột nhiên đứng lên, mấy cái bóng đen cũng trong nháy mắt hợp thành một hình bóng. Tôi thấy rõ, hình bóng kia trong tay còn cầm một quyển sách, mẹ nó, xem ra vẫn không thể nào lừa được mấy lão quỷ, vong linh bên trong Thái Công binh pháp thật sự xuất hiện rồi.
Lý Minh Minh tròng mắt trợn trắng, kiễng lên mũi chân, từng bước một đi về phía cửa sổ. Lão đầu sợ hãi, tay giơ đồ đao không biết làm sao, tôi sợ lão đầu sẽ làm chuyện gì, ra hiệu lão hạ đao xuống, bảo hắn chú ý quan sát động tĩnh của Lý Minh Minh. Lý Minh Minh động tác cứng ngắc, hướng cửa sổ đi đến. Xem ra đối phương muốn Lý Minh Minh nhảy lầu. Lão đầu run rẩy hỏi tôi làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Minh Minh đi tới, nếu thật cùng với vong linh Thái Công giao đấu, tôi tuyệt đối không phải đối thủ.
Lý Minh Minh chật vật đi đến cửa sổ, tay cầm lên Thái Công binh pháp, cẩn thận lật xem. Tôi thận trọng cầm một sợi dây to, buộc Lý Minh Minh lại, tránh hắn nhảy khỏi cửa sổ. Nhưng chờ rất lâu cũng không thấy Lý Minh Minh có động tĩnh gì, chỉ thấy Lý Minh Minh đang đọc sách, hai mắt sáng ngời có thần, tựa như đang mê muội. Biến thành quỷ rồi mà vẫn ham học như vậy, thật đúng là con mẹ nó hiếm thấy, tôi đột nhiên cảm giác được con quỷ này có chút hài hước.
Còn đang nghĩ ngợi, Lý Minh Minh bỗng nhiên buông sách xuống, sau đó lặng yên không một tiếng động nằm co quắp trên mặt đất. Mà cái bóng sau lưng Lý Minh Minh lại không thấy tung tích. Tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra vong linh cũng không có ý muốn sát hại Lý Minh Minh. Huyết vụ bao phủ phía trên Thái Công binh pháp cũng lập tức tiêu tán…
Tôi lập tức tại đốt ba nén hương bên cạnh cuốn sách. Ba nén hương chậm rãi bốc cháy lên, khói bay về hướng cuốn sách. Lý Minh Minh lát sau tỉnh lại, sau đó hắn như có thay đổi rất lớn, thái độ với lão đầu thay đổi một trăm tám mươi độ, không ngừng nói xin lỗi. Lão đầu giật nảy mình, còn tưởng rằng Lý Minh Minh vẫn đang bị quỷ nhập. Tôi lập tức hỏi Lý Minh Minh vừa rồi lúc hôn mê rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Lý Minh Minh liên tục cười khổ, chỉ Thái Công binh pháp.
Tôi lập tức cầm lấy Thái Công binh pháp, lật trang đầu nhìn thoáng qua, vừa rồi Lý Minh Minh vẫn luôn nhìn trang đầu. Thiên thứ nhất là trung hiếu thiên, cũng không phải là thuật dụng binh. “Tôn trưởng, chính là gốc rễ của bản thân, bậc tôn trưởng trải đời đã nhiều, phải khiêm cung đối đãi…” Xem ra, vong linh Thái công cũng không có ý lấy mạng Lý Minh Minh, chỉ là đang truyền thụ cho hắn đạo khiêm cung mà thôi.
Lý Minh Minh có chút nhức đầu nhìn tôi “Nói thật, ta cũng không phải loại khinh rẻ người già, mẹ nó, còn không phải bị cuộc sống bức bách sao? Người già trải qua gian nan vất vả, vì xã hội cống hiến, tuổi già sức yếu lẽ ra phải được xã hội tôn trọng, nhưng thể chế hiện nay lại không cách nào bảo vệ quyền lợi cho họ…” – “Ngươi nói vậy, trong lòng ta cũng xấu hổ.” Lão đầu nhịn không được cười “Kỳ thật ta tìm nơi hẻo lánh lấn chiếm bày quầy bán hàng cũng giống vậy, làm khó đội trật tự đô thị các ngươi…” – “Trăm ngàn năm qua loại mâu thuẫn giai cấp này, bất cứ ai cũng không giải quyết được, chớ nói chi là các ngươi.” Tôi cười nói “Không phải đều vì cuộc sống sao? Thôi, ta đi đây, chuyện của hai ngươi, hai ngươi từ từ giải quyết đi.”
Trước khi đi, lão đầu nhất quyết đưa cuốn Thái Công binh pháp cho tôi, nói ngày sau nói không chừng đối với tôi sẽ có trợ giúp. Tôi sảng khoái thu nhận, không nói đến đây là âm vật, chỉ riêng giá trị lịch sử của nó cũng có thể cho tôi kiếm đủ tiền. Nhưng tôi cũng không có ý muốn bán đi, đồ cổ có ý nghĩa lịch sử như thế, tôi thực sự không bỏ được!
Trung Hoa là nơi lễ nghĩa đại bang, từ xưa đã có truyền thống kính già yêu trẻ. Nhưng trong lòng tôi lại rõ ràng, cái gọi là lễ nghĩa đại bang, đơn thuần là cái vỏ ngoài mà thôi, thật sự là hổ thẹn với danh xưng. Những người đi trước vì quốc gia bỏ ra cả một đời tâm huyết, vậy mà khi bọn họ già yếu lại không được xã hội chăm lo, ngược lại phải để bọn họ vì cuộc sống mà khổ sở vất vả bôn ba, điều này rất không công bằng.
Đây không phải là việc mà một người, một chính sách có thể giải quyết được. Nếu mọi người thường xuyên quan tâm chăm sóc người già, hiếu thảo từ mỗi cá nhân trở đi mới có thể giải quyết triệt để vấn đề này, phải không?