Phần 198
Kể ra thì cũng không có gì, lão đầu kia lẻ loi hiu quạnh một mình, không có con cái, chỉ dựa vào việc bán khoai nướng để sống, vì miếng cơm mà thường xuyên lấn chiếm lối đi bộ. Mới đầu Lý Minh Minh cũng biết lão ta cuộc sống khó khăn nên mắt nhắm mắt mở. Nhưng gần đây, thành phố phát động phong trào ‘Văn minh tiên tiến’, tập trung kiểm tra chỉnh đốn các quán ăn ven đường, Lý Minh Minh muốn bỏ qua cho lão đầu cũng không được, chỉ có thể đuổi lão đi.
Lão nhân này tính tình bướng bỉnh, mỗi lần đều tranh cãi, cuối cùng thực sự bất đắc dĩ, Lý Minh Minh chỉ đành tịch thu khoai nướng và dụng cụ của lão. Lão đầu mới đầu tìm hắn tranh cãi náo loạn, nhưng về sau liền im lặng, sau khi giáo dục tuyên truyền cho lão đầu, Lý Minh Minh liền đem dụng cụ trả cho lão. Lão đầu kia tựa hồ cũng tỉnh ngộ, từ đó về sau không còn lấn chiếm đường phố nữa.
Người ta thường nói mẹ goá, con côi, lão nhân thường thường lòng dạ nhỏ mọn, tôi không tin chỉ một phen tuyên truyền giáo dục, thật sự có thể để cho lão tỉnh ngộ, liền hỏi Lý Minh Minh “Ngươi bắt đầu gặp quái sự từ khi nào?” Lý Minh Minh bỗng nhiên hít sâu một hơi “Từ ngày thứ hai sau khi ta trả lại dụng cụ cho lão ta!” Tôi ánh mắt ung dung nhìn Lý Minh Minh, hắn bỗng nhiên nổi trận lôi đình “Móa nó, không phải lão vô ơn kia hại ta chứ?” Tôi vội vàng bảo Lý Minh Minh nói nhỏ chút, hai chúng tôi tới xem thử chẳng phải sẽ biết sao? Lý Minh Minh lập tức gật đầu, theo tôi lén lút đi tới.
Không ngờ thật sự là có chuyện. Lão đầu kia lén lén lút lút mò tới trước mộ phần cha Lý Minh Minh, nhìn bốn bề vắng lặng liền bắt đầu động thủ đào lên. Lý Minh Minh lập tức giận tím mặt muốn lao ra, nhưng bị tôi cản lại, tôi muốn xem lão đầu rốt cuộc đang làm trò quỷ gì. Tôi hoài nghi âm vật căn bản không ở trong nhà Lý Minh Minh mà ở trong mộ.
Lão nhân này cũng đã bảy tám chục tuổi, gầy quắt nhưng tố chất thân thể cũng không tệ lắm, động tác nhanh nhẹn, khí lực khá lớn, so với người trẻ tuổi không hề kém cạnh. Rất nhanh, lão đầu đã đào lộ ra một cỗ quan tài màu đen. Quan tài có chút mục nát, còn có thể nhìn ra vết tích bị ngâm trong nước. Hắn lập tức ngồi xổm xuống, bóc sạch lớp đất mặt ngoài quan tài xong liền cầm lên thứ gì đó từ dưới đất, lén lút nhét vào trong quần áo, sau đó nhanh chóng lấp lại mộ phần.
Âm vật quả nhiên là ở đây! Mà Lý Minh Minh cũng không ngồi yên nữa, mặc cho tôi ngăn cản, hung mãnh chạy lên. Lý Minh Minh mới từ phía sau đại thụ xông ra, lão đầu lập tức liền phát hiện, hắn run rẩy một chút rồi vứt bỏ xẻng chạy trốn. Nhưng hắn tuổi đã cao chạy sao thoát khỏi Lý Minh Minh tuổi trẻ khỏe mạnh? Lão đầu rất nhanh đã bị Lý Minh Minh đuổi kịp, Lý Minh Minh đẩy hắn ngã nhào xuống đất, nắm đấm như mưa giáng xuống, đánh cho lão đầu kêu cha gọi mẹ.
Tôi sợ Lý Minh Minh sẽ đánh chết người liền tiến lên ngăn cản. Lý Minh Minh vẫn chưa hết giận, mắt trừng lớn như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm lão đầu “Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại dám hại ta, xem ta có dám chơi chết ngươi không!”
Lão đầu cũng bình tĩnh lại, mặc dù bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng cũng không sợ hãi, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Minh Minh “Ngươi dám đánh người già, ta sẽ báo cảnh sát bắt ngươi!” Nói xong, lão đầu lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát. Lý Minh Minh phẫn nộ, nhảy dựng lên lại muốn đánh lão đầu, tôi ngăn hắn lại, sau đó thò tay vào trong ngực lão đầu lấy ra đồ vật trong đó.
Ngoài dự đoán của tôi, đó là một quyển sách, sách đã ố vàng, bên trong rất nhiều chỗ đã mục nát, nhìn qua có lẽ là rất lâu năm rồi.
Trên trang sách ố vàng là bốn chữ lớn rõ ràng “Thái công binh pháp”. Tôi vừa lấy quyển sách ra, lão đầu lập tức luống cuống, không để ý tới đau đớn đứng lên muốn đoạt lại. Lý Minh Minh một cước đạp lão đầu ngã xuống, ép ở trên người hắn, không cho hắn động đậy.
“Ta hiểu rồi!” Nhìn quyển sách này, tôi tựa hồ đã hiểu được rất nhiều vấn đề, trên cơ bản có thể kết luận, đây chính là âm vật chúng tôi đang tìm kiếm. Lý Minh Minh lập tức hỏi “Đại ca, hắn có phải là kẻ cầm đầu không?” Tôi nhẹ gật đầu. Lý Minh Minh càng phẫn nộ, bóp cổ lão đầu “Quả nhiên là ngươi hại ta!” Lý Minh Minh xem ra là tức phát điên, trong lúc nhất thời đánh mất lý trí, lão đầu nhi đau khổ giãy giụa nhưng không có tác dụng gì.
Tôi ngăn Lý Minh Minh lại, lạnh lùng nói “Mặc dù ta không có cách khiến cảnh sát tin là ngươi muốn hại chết Lý Minh Minh. Nhưng ta có thể để cho Âm Sai (công sai cõi âm) biết chuyện ngươi muốn hại người, đến lúc đó ngươi không xuống mười tám tầng địa ngục thì có lỗi với Diêm Vương gia!” Lão đầu sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch. “Bây giờ thẳng thắn khai báo còn kịp.” Tôi nói “Vì sao muốn hại chết Lý Minh Minh?”
“Ta không muốn hại chết hắn.” Lão đầu lập tức nói “Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi, ai bảo hắn không tôn trọng người già như ta” Tôi yên lặng cười cười, xem ra hắn thật đúng là ngoan độc, có thể nghĩ được biện pháp âm tà như thế để hại người. Bề ngoài có vẻ là một lão đầu vô hại như thế, làm sao lại biết loại tà thuật này?
Không đợi tôi hỏi, Lý Minh Minh liền chửi ầm lên “Ngươi thì hiểu gì, bình thường có ngày nào ta không chiếu cố ngươi? Hiện giờ cấp trên hạ lệnh muốn chỉnh đốn bộ mặt thành phố, nghiêm túc chấn chỉnh các tiểu thương, ta có thể làm gì được?” – “Hừ, ta sao lại không biết lãnh đạo thành phố gây khó ta? Ngược lại tiểu tử ngươi mới lợi hại, dám thu dụng cụ của ta, ta không dạy dỗ ngươi không được!”
Lý Minh Minh bị lão đầu chọc tức nói không nên lời, nhe răng toét miệng trừng mắt nhìn lão đầu. Tôi yên lặng cười cười “Ngươi làm sao có được âm vật này? Ngươi có biết thứ này có thể hại chết người không?” – “Âm vật là cái gì?” Lão đầu vẻ mặt mê man nhìn tôi “Ta chỉ muốn giáo huấn một chút tên tiểu tử này, chứ không muốn hại chết hắn. Ai bảo hắn luôn làm khó dễ người già như ta, cắt mất đường sống của ta.” Tôi biết giờ phút này giải thích cũng không rõ ràng được, chỉ có thể để Lý Minh Minh chậm rãi làm công tác tư tưởng cho lão đầu.
Việc cấp bách, tôi phải tìm hiểu rõ âm vật này rốt cuộc có lai lịch gì, có thể phá bỏ lời nguyền của âm vật hay không. “Nếu ta đoán không sai, quyển sách này hẳn là binh pháp của mưu sĩ Trương Lương, đệ nhất thủ hạ dưới trướng Lưu Bang? Sao lại rơi vào tay ngươi? Sao ngươi biết quyển sách này có thể giáo huấn người khác?” Tôi hỏi. Tôi biết một số việc liên quan tới quyển sách này.
Nghe nói Trương Lương lúc còn thiếu niên không được như ý, cả ngày rầu rĩ không vui. Có một ngày, đi ngang qua một cây cầu gặp một lão đầu râu bạc đang than thở. Trương Lương liền hỏi vì sao, lão đầu nói giày của mình rớt xuống dưới cầu, nhờ Trương Lương xuống lấy giày cho lão. Trương Lương thấy lão đầu kia vô cùng đáng thương, không chút do dự nhảy xuống sông mò giày lên. Lão đầu vui vẻ, khen Trương lương biết tôn trọng người già, thấy hai người có duyên, liền tặng một bản binh pháp làm quà. Cuốn binh pháp đó chính là Thái công binh pháp. Trương Lương dựa vào Thái công binh pháp, cuối cùng trở thành thiên hạ đệ nhất mưu sĩ! Phò trợ Hán cao tổ Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ, bình định thiên hạ, trở thành nhân vật kiệt xuất trong lịch sử.
Tôi vốn tưởng rằng cuốn binh pháp này sớm đã thất truyền, lại không ngờ có thể bắt gặp ở chỗ này, quả thực khiến cho người ta bùi ngùi không thôi.