Phần 196
Tôi nghe Lý Minh Minh nói xong, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhìn nét mặt của hắn giống như đang kể chuyện ma, thế nhưng tôi biết đây không chỉ là chuyện, mà là người thật việc thật. Mà lão đầu râu bạc hắn nói tới nhất định là kẻ cầm đầu. Tôi lập tức hỏi Lý Minh Minh, trong nhà có đồ vật gì cũ không? Tôi hoài nghi lão đầu râu bạc rất có thể là do nhà hắn có âm vật nào đó sinh ra “khí linh”.
Lý Minh Minh nghĩ, đồ cũ không ít, đều là di vật của cha hắn, còn có đồ cưới của mẹ hắn, như bàn trang điểm, ngăn tủ cũ, radio… Tôi lại hỏi có món đồ nào trên trăm năm không? Hắn lắc đầu nói “Không có.” Vậy thì thật kỳ quái, nghĩ tới nghĩ lui, e rằng chỉ có một khả năng là nhà Lý Minh Minh có giấu âm vật, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Tôi cùng đường nói “Hôm nay trời đã tối, hay là ngươi ở lại trong tiệm của ta? Sáng mai chúng ta cùng đến nhà của ngươi nhìn xem.” Lý Minh Minh lập tức gật đầu, dù sao hắn cũng không dám về nhà. Thương lượng xong, Lý mặt rỗ bỗng nhiên chào từ biệt. Tôi lập tức hỏi Lý mặt rỗ muốn đi đâu? Lý mặt rỗ thở dài nói “Ta thuê một miếng đất cạnh mộ Sở Sở, ta muốn trồng cây đào, nàng lúc còn sống rất thích ăn đào.”
Ai, xem ra Lý mặt rỗ vẫn không quên được Sở Sở. Một tháng qua, hắn quan tâm lo lắng cho Sở Sở, chẳng những không bớt đi mà còn nhiều hơn. Tôi lo lắng Lý mặt rỗ vì chuyện của Sở Sở mà suy sụp cả một đời. Hắn tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, cười an ủi nói “Yên tâm đi! Trong lòng ta hiểu rõ, Sở Sở dưới suối vàng cũng không hy vọng ta hao phí nửa đời sau vì một người đã không còn nữa.” Tôi lập tức yên tâm hơn rất nhiều, an ủi Lý mặt rỗ vài câu rồi để hắn rời đi, nói với hắn đợi xử lý xong chuyện này sẽ đi thăm Sở Sở.
Trong lúc rảnh rỗi tôi liền rót nước cho Lý Minh Minh, tiếp tục hỏi một chút về chi tiết vấn đề. Lý Minh Minh trước mắt đang ở phía đông Bắc Kinh, trong nhà có vợ con. Nhưng từ khi phát sinh quái sự, hắn bảo vợ con về nhà ngoại ở, hắn thật không dám để bọn họ trở lại.
Lúc đang trò chuyện, Tiểu Nguyệt bỗng đến tìm tôi, mấy ngày vừa rồi công ty nhiều việc bề bộn, nàng không thể thoát ra được. Hôm nay là cuối tuần mới có rảnh rỗi một chút. Không ngờ Lý Minh Minh lại nhận ra Tiểu Nguyệt, nói nàng không phải là đại minh tinh Doãn Tân Nguyệt sao? Tiểu Nguyệt có chút thẹn thùng cười một tiếng, nói chỉ là người giống người mà thôi.
Lý Minh Minh có chút thất vọng nói “Đáng tiếc, vợ con ta đều là fan hâm mộ của Doãn Tân Nguyệt, nếu có một tấm ảnh có chữ ký của cô ấy thì thật tốt.” Có thể thấy, hắn rất thương vợ con. Có lẽ bình thường đối xử với vợ con rất tốt.
Tôi đưa Tiểu Nguyệt đi ăn, hỏi Lý Minh Minh có muốn đi cùng không? Hắn lắc đầu nói hiện giờ không dám ra khỏi cửa, dương khí đã yếu, vận khí cũng kém, trên đường tới tìm tôi đã nhiều lần gặp tai nạn xe cộ. Tôi yên lặng, cùng Tiểu Nguyệt đi ra ngoài.
Chúng tôi ăn ở một nhà Nhật Bản, thấy Tiểu Nguyệt rầu rĩ không vui, tôi biết nàng vẫn đang canh cánh trong lòng vì chuyện của Sở Sở. Tôi cũng không biết nên an ủi ra sao, nàng và Sở Sở có cảm tình sâu đậm. Nàng rất thích Sở Sở, nói hiện giờ người không có tâm cơ, hiền lành như Sở Sở rất ít thấy. Nhìn Lý mặt rỗ vì Sở Sở mà sầu não uất ức, cả ngày ở cạnh mộ Sở Sở, trong lòng nàng càng khó chịu hơn.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, nàng vẫn đa sầu đa cảm như vậy, thích nghĩ cho người khác. Tiểu Nguyệt bỗng nhiên hai mắt sáng lên, hỏi tôi hay là giới thiệu bạn gái cho Lý mặt rỗ, nói không chừng có thể giúp Lý mặt rỗ vui vẻ lên? Tôi cẩn thận nghĩ, đây cũng có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng chúng tôi cũng không thể ép Lý mặt rỗ, phải làm cho hắn từ từ tiếp nhận người mới thì mới có kết quả. Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói “Yên tâm, giao cho ta đi! Thời đại học chuyên ngành của ta là biên kịch đó.” Thương lượng xong tôi liền trở về.
Lý Minh Minh gọi đồ ăn tới, tôi nhìn hắn mua hai phần, liền nửa đùa nửa thật nói ngươi còn ăn được ư? Lý Minh Minh để đũa xuống nói “Không phải, một phần là của ta, một phần là cho cha ngươi.” Tôi ngơ ngác, nói cha tôi đã chết bảy tám năm, hắn nói đùa gì vậy?
Không ngờ Lý Minh Minh nghe xong, xém chút đánh rơi hộp cơm, nơm nớp lo sợ hỏi tôi “Đại ca, ngươi đừng làm ta sợ, vừa rồi lúc ta tắm, rõ ràng có một lão già gõ cửa phòng tắm.” Tôi lập tức quắc mắt “Tiệm đồ cổ của ta đến nhân viên còn không có, chỉ có một mình ta là ông chủ, sao lại có lão già nào?” Nhưng tôi nghĩ lại, thầm nghĩ chắc không phải là vong hồn cha tôi chứ?
Thế là tôi vội vàng lục tung đồ đạc đưa chứng minh thư của cha tôi cho Lý Minh Minh xem, hắn nhìn qua rồi lắc đầu nói không phải. Tôi nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống hỏi “Mới rồi là chuyện gì xảy ra, ngươi kể lại cẩn thận một chút.”
Lý Minh Minh nói “Vừa rồi lúc ta đi tắm nghe thấy có người gõ cửa phòng tắm, ta mở hé cửa trông thấy một lão già gầy trơ xương đứng đó vuốt râu, bảo ta đừng lãng phí nước. Ta còn tưởng là cha ngươi liền gật đầu một cái.” – “Xem ra ngươi thật sự là bị quỷ ám, quỷ đã theo về tới tiệm của ta.” Tôi dở khóc dở cười nói.
Nghe xong Lý Minh Minh lập tức lo lắng, run rẩy nhìn tôi “Không phải đâu đại ca, ngươi đừng dọa ta. Lão già đó rõ ràng là người, thanh âm nói chuyện rất hòa ái, đi đứng cũng bình thường…” Tôi đi đến nhà kho, lấy trong kho hàng ra một túi vôi, vẩy lên cửa phòng tắm. Rất nhanh, trên lớp vôi xuất hiện dấu chân chạy tới cửa, sau đó không thấy đâu nữa, giống như tan biến trong không gian.
Nhìn thấy dị tượng này, Lý Minh Minh sợ hãi, ăn cơm không nổi nữa, sợ hãi nhìn tôi “Ta đã trêu ghẹo ai? Vì sao một mớ các lão già cả ngày đi theo ta, đại ca nhất định phải cứu ta.” Tôi vội vàng nói yên tâm, nhưng thực sự trong lòng tôi cũng không chắc chắn.
Nói thật, tôi kiêng kỵ nhất là lão đầu râu bạc kia. Nếu thầy phong thuỷ nói không sai, chỉ đơn giản dùng sách đập mấy cái thiếu chút nữa đã đánh cho người ta hồn phi phách tán, loại quỷ này quả thực là “quỷ trung chi vương”. Tôi muốn cứng rắn thu thập hẳn là không được, trừ phi là phải mềm mỏng. Nhưng lão đầu râu bạc kia quyết tâm hại Lý Minh Minh, tôi có thể khuyên nhủ được sao?
Mà lão đầu râu bạc đã cảnh cáo thầy phong thuỷ, vậy tôi nhúng tay vào chuyện này, hắn tối nay lão nhất định sẽ tới cảnh cáo tôi. Cho nên tôi quyết định thức trắng, tránh cho đối phương thừa lúc cơ mà vào. Ngày mai đi xem nhà Lý Minh Minh, xem rốt cuộc là âm vật gì quấy phá, đến lúc đó trực tiếp ra tay với âm vật là xong!
Tôi tìm trong tiệm tất cả đồ vật có thể trừ tà bày ra, Thiên Lang Tiên, Âm Dương Tán, Càn Khôn La Bàn, còn cố ý đốt ba nén hương lớn cho Quan Đế Gia (Quan Vũ), sau đó trong phòng khách cùng Lý Minh Minh xem tivi. Đang xem tôi bỗng nhiên thấy có một mùi hương lạ, tựa như là mùi khói thuốc. Tôi dùng sức hít hà, lại càng chắc chắn. Nhưng tôi nhìn gian phòng chưa thấy có gì dị thường.
Lý Minh Minh cũng ngửi thấy cái mùi kỳ quái này, hắn ngửi thật lâu, cuối cùng dùng tay chỉ cửa phòng ngủ. “Ừm?” Tôi nhíu mày, nhìn về phía phòng ngủ. Quả nhiên, từ khe cửa phòng ngủ có một làn khói xanh lượn lờ, từng chút một chui ra ngoài. Chỉ là tiệm đồ cổ quá lớn, cho nên khói xanh bay đến phòng ngủ liền dần dần phiêu tán, cuối cùng biến mất không thấy. Trong phòng ngủ có quỷ đang hút thuốc! Tôi liền chậm rãi đứng lên, từ từ đi về hướng phòng ngủ.