Phần 193
Lý mặt rỗ không chú ý tới câu chuyện, hắn bị Dạ Long Đạm hấp dẫn, không chờ được muốn đào mộ Chung Tử Kỳ luôn. Trong lòng tôi lo lắng, cây rìu và cây đàn không phải là nên ở trong mộ phần sao? Bây giờ lại xuất hiện, hẳn là mộ của hai người đã bị trộm? Vậy Dạ Long Đạm… Nhất Sơ cũng thở dài nói “Chỉ có thể trông chờ vào may mắn, hy vọng không ai phát hiện ra Dạ Long Đạm. Dạ Long Đạm lúc nhập vào người chết sẽ ngăn chặn âm khí thoát ra, hẳn là sẽ không bị đánh cắp.”
Nghe Nhất Sơ nói trong lòng tôi hy vọng lại lớn hơn nhiều! Về sau tôi mới biết được, Nhất Sơ đã sớm biết cây đàn và cây rìu là “Đối âm”, cho nên mới bảo chúng tôi đi đối phó cây đàn, còn hắn thì đi tìm cây rìu. Cây rìu này cũng làm náo động lên không ít chuyện linh dị, hôm nay chỉ có cách đem cây đàn và cây rìu một lần nữa chôn xuống đất, mới có thể hóa giải khí tức hại người của hai kiện âm vật này. Tôi gật đầu, thầm nghĩ đã tìm được ‘Đối âm’, muốn hóa giải khí tức hại người chắc cũng rất nhẹ nhàng đi?
Đến ban đêm, Nhất Sơ bảo bọn tôi ở phòng khách trông coi, còn tên lưu manh Lạp Tháp ở trong phòng ngủ say. Hắn kiệm lời ít nói, chúng tôi cũng không giao lưu với hắn nhiều. Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống nhân gian, gió thổi cỏ lay, mặt nước thanh tịnh, chúng tôi lẳng lặng chờ đợi cây rìu và cây đàn ‘hiển linh’. Nhưng khi đồng hồ kêu vang, chúng tôi lại chợt nghe thấy động tĩnh ngoài cửa truyền đến, như có người đi đến căn nhà gỗ. Tiếng bước chân ngừng lại ở cửa ra vào, sau đó tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi thân ảnh trên cửa, mơ hồ không nhìn rõ. Tôi lập tức lo lắng, đêm hôm khuya khoắt, người đến là ai?
Tôi nhìn thoáng qua Nhất Sơ, Nhất Sơ gật đầu ra hiệu cho tôi mở cửa. Cửa vừa mở, tôi kinh hãi trợn mắt hốc mồm. Chính là chủ nhân cây đàn, lão Thái. Lão Thái đứng trên mũi chân, mặt mỉm cười, sắc mặt trắng bệch, tròng mắt trợn ngược, nhìn giống như quỷ thắt cổ. Tôi lập tức lui lại, nơm nớp lo sợ nhìn hắn “Sao ngươi lại tới đây?” Lão Thái không nói gì, ánh mắt đờ đẫn nhìn cây đàn. Sau đó nhấn mũi chân bước từng bước một đi tới, nhìn cây đàn gãy ai thán không thôi.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ nên đối phó ra sao, cửa phòng ngủ chợt mở ra, Lạp Tháp cơ hồ cùng tư thế với lão Thái đi đến, cả hai liếc nhau một cái, nét cười lạnh trên khóe miệng biến mất, trên mắt lệ tuôn rơi. Nhất Sơ lập tức ra hiệu cho tôi đứng một bên đừng quấy rầy hai người họ. Tôi gật đầu, vội vàng tránh qua một bên. Lão Thái nhìn cây đàn, nhẹ nhàng thở dài, Lạp Tháp lại vỗ vai lão Thái, tựa hồ đang an ủi hắn. Cả hai cứ như vậy đứng đó không nhúc nhích, mũi chân vẫn kiễng lên làm người ta tê cả da đầu. “Ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó cầu.” Nhất Sơ bỗng lên tiếng “Hiện tại hai vị cũng coi như là cửu biệt trùng phùng, chi bằng để ta mời các ngươi một bình rượu ngon, nâng cốc chúc mừng đi?”
Hai người cũng không có phản ứng. Nhất Sơ cũng không nói gì, đi tới một tay nâng cây đàn, một tay nắm cây rìu, phăm phăm đi ra cửa. Lão Thái và Lạp Tháp sửng sốt nhìn Nhất Sơ, mắt lộ hung quang. Lão Thái phản ứng trước, động tác cứng ngắc đuổi tới, bắt lấy bả vai Nhất Sơ, trong cổ họng phát ra thanh âm thô cứng “Buông xuống!” Nhất Sơ bất đắc dĩ nói “Hai vị từng ước hẹn ở nơi cao sơn lưu thủy, vào ngày mười lăm tháng tám sẽ gặp gỡ thưởng trăng. Nơi này cũng không thích hợp để tấu nhạc, sợ sẽ làm ô uế tiếng đàn mỹ diệu. Chi bằng ta vì hai vị tìm một nơi yên tĩnh, để hai vị nâng cốc được chứ?”
Lạp Tháp đi tới vỗ bả vai lão Thái, lão Thái do dự một chút cuối cùng buông Nhất Sơ ra. Nhất Sơ lập tức cùng hai người họ lên núi. Tôi nhìn Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ cũng gật đầu, hai chúng tôi liền đuổi theo. Chạy một hơi tới đỉnh núi, ở một nơi khe núi rộng rãi, có dòng suối nhỏ, núi cao nguy nga, lại có một vườn Nghênh Khách tùng tô điểm, ánh trăng ôn nhu tản mát tạo nên khí chất nhân gian tiên cảnh. Nhất Sơ lập tức dùng muối tinh vẩy thành vòng tròn trên mặt đất, vây Lạp Tháp và lão Thái vào bên trong, sau đó lấy ra bầu rượu, rót rượu xong đặt ở ngoài vòng tròn, nghiêng đầu một chút nhàn nhã ngâm thơ “Hoa gian một bầu rượu, chỉ rót vô tướng thân. Nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người…”
Nhất Sơ thanh âm rất cuốn hút, lại phối hợp với một thân quần áo trắng, ngửa đầu ngắm trăng, quả thật là khiến người ta như si như say, rất có phong phạm của văn nhân thi sĩ. Lạp Tháp và lão Thái tựa hồ rất thưởng thức bài thơ, khóe miệng mỉm cười, từng bước đi về phía chén rượu. Nhưng hai người vừa đi đến vòng tròn bỗng nhiên ngã co quắp trên mặt đất, ngay lúc này, tôi tựa hồ trông thấy hai đoàn bóng đen từ thân thể hai người bay ra ngoài.
Nhất Sơ lập tức nhìn chúng tôi gật đầu, liếc nhìn Lạp Tháp và lão Thái, ra hiệu chúng tôi mau chóng mang theo hai người họ rời đi. Tôi lập tức chạy lên đỡ Lạp Tháp và lão Thái. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Nhất Sơ, Nhất Sơ vẫn đứng tại chỗ, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu chúng tôi mau đi đi. Bất đắc dĩ, tôi và Lý béo đành khiêng Lạp Tháp và lão Thái chạy như gió xuống núi. Vừa xuống núi tôi và Lý mặt rỗ đều mệt rã rời quay đầu nhìn lại vẫn không thấy Nhất Sơ. Tôi nóng lòng, thầm nghĩ có nên đi xem tình hình của Nhất Sơ hay không? Nhưng Lý mặt rỗ ngăn cản tôi, hắn nói hai chúng tôi đi lên chỉ làm cho Nhất Sơ thêm phiền. Mà hắn thấy hai vong hồn này rất tao nhã, chắc hẳn là sẽ không đánh nhau với Nhất Sơ đâu?
Hết cách, chỉ có thể hy vọng Nhất Sơ sẽ không sao. Lạp Tháp và lão Thái chậm rãi tỉnh lại, hai người không hiểu sao mình lại có mặt ở chân núi, đều giật mình. Nhất là lão Thái, cứ ngỡ mình còn đang ở quê. Tôi và Lý mặt rỗ đành phải kể cho họ nghe sự tình, bao gồm cả điển cố Bá Nha – Chung Tử Kỳ. Hai người nghe xong đều trầm mặc. Cuối cùng lão Thái nói “Ta vốn họ Du, Du Bá Nha có phải là tổ tiên của ta không?” Lạp Tháp cũng thở dài “Còn ta họ Chung.” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hai kiện âm vật xuất hiện ở hai nơi xa xôi như thế, hóa ra để nhận chủ.
Mặc dù hai người không phải là Bá Nha và Chung Tử Kỳ, nhưng âm vật là thứ phân biệt huyết thống. Hai người là hậu nhân của Bá Nha và Chung Tử Kỳ, hai kiện âm vật này sẽ thông qua đủ loại trùng hợp lẫn cơ duyên, dần dần tiến vào cuộc sống của hai người để rồi cuối cùng rơi vào tay bọn họ. Chúng tôi chờ đến hừng đông mới trông thấy Nhất Sơ xuống núi.
Nhất Sơ tinh thần mỏi mệt, hai mắt thâm quầng, lúc từ trên núi đi xuống cứ lắc lư, xem ra là mệt muốn chết rồi. Trông thấy Nhất Sơ tôi lập tức chạy tới, hỏi Nhất Sơ sự tình xử lý như thế nào rồi? Không ngờ Nhất Sơ lại móc trong ngực ra một hạt châu. Đó là một hạt châu trắng tinh, to như bàn tay trẻ con, ánh nắng chiếu vào tôi tựa hồ có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong có một vết máu. Lý mặt rỗ kích động hô to một tiếng “Dạ Long Đạm! Đây chính là Dạ Long Đạm ư?”