Phần 190
Qua một thời gian sau, thấy Sở Sở sắp không xong, chúng tôi đối với Dạ Long Đạm đã không còn ôm hy vọng nữa. Lý mặt rỗ chỉ muốn trong thời gian cuối cùng của Sở Sở ở bên cạnh chăm sóc nàng. Nhưng thế sự vô thường, lúc chúng tôi từ bỏ hy vọng về Dạ Long Đạm, một tin tức tốt ngoài dự liệu lại bay đến! Hôm đó Nhất Sơ gọi điện thoại cho tôi, hỏi thăm bệnh tình của Sở Sở. Tôi buồn bã kể tình trạng của Sở Sở cho Nhất Sơ. Nhất Sơ trầm mặc một lát, hỏi Lý mặt rỗ còn muốn đi tìm Dạ Long Đạm không? Cái này còn phải nói sao? Nếu có đầu mối Lý mặt rỗ nhất định sẽ đi tìm.
Tôi kích động, lập tức hỏi Nhất Sơ có phải đã có đầu mối gì không? Nhất Sơ gật đầu, nói đã tìm được, nhưng cho dù có được Dạ Long Đạm để Sở Sở vượt qua nguy cơ đó cũng là nghịch thiên cải mệnh, đối với âm phúc của Lý mặt rỗ có ảnh hưởng rất lớn, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Lý mặt rỗ đã si mê Dạ Long Đạm, cho dù là lấy tuổi thọ của hắn cho Sở Sở, hắn cũng không nói hai lời. Cho nên hắn lập tức hỏi Nhất Sơ manh mối về Dạ Long Đạm. Nhất Sơ lại trầm mặc một lát, cuối cùng cho chúng tôi một địa chỉ, bảo chúng tôi theo địa chỉ đó đi tìm, người này trong tay có một cây đàn ngọc, trên cây đàn đó có khí tức của Dạ Long Đạm, cho thấy chủ nhân thật sự của cây đàn ngọc từng sở hữu Dạ Long Đạm.
Chỉ cần chúng tôi theo cây đàn ngọc kia tìm tới ngôi mộ của chủ nhân đàn ngọc cổ mộ, nói không chừng có thể tìm được Dạ Long Đạm. Lý mặt rỗ rất hưng phấn, bảo sẽ đi ngay. Nói xong Lý mặt rỗ liền đi chào tạm biệt Sở Sở. Sở Sở hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lý mặt rỗ, chỉ hỏi hắn một câu “Vì ta, đáng sao?” Lý mặt rỗ cười sờ mũi Sở Sở “Đáng, đương nhiên đáng. Vì nàng làm cho ta trở thành nam nhân chân chính, cho nên ta phải gánh vác hạnh phúc nửa đời sau của nàng.” Lý mặt rỗ hôn lên trán Sở Sở rồi quay người rời đi.
Ngôi nhà kia ở trong một phim trường. Nhất Sơ nói cho chúng tôi biết, mới đầu cây đàn là đạo cụ gửi trong nhà của đạo cụ sư (người quản lý đạo cụ của đoàn làm phim). Không quay phim thì không sao, vừa quay phim liền bắt đầu xuất hiện các loại quái sự, cho nên đạo cụ sư mới tìm thương nhân âm vật, để người này xử lý cây đàn. Mà thương nhân âm vật kia lại trên cây đàn ngọc cảm nhận được khí tức Dạ Long Đạm, đúng lúc hắn chịu ân huệ của Nhất Sơ, biết Nhất Sơ đang tìm thứ này mới báo cho y. Nghe vậy Nhất Sơ liền bảo thương nhân kia từ chối cuộc làm ăn này, chuyển cho chúng tôi làm.
Phim trường tuy là để quay phim nhưng bên trong rất rộng lớn, người ta có thể sinh sống trong đó. Nơi này rất đông đúc, nhà cao tầng, biệt thự san sát. Hiện đang là giờ cơm trưa, khu vực này chiếm diện tích hơn ngàn mẫu, không ít diễn viên xếp hàng lấy cơm hộp, tướng quân thời phong kiến, thổ phỉ thời cận đại cái gì cũng có, có cả các loại thiết bị công nghệ cao, nếu không biết còn cứ nghĩ là mình xuyên không qua nhiều giai đoạn lịch sử. Chúng tôi hẹn gặp tại cổng ra vào phim trường.
(Phim trường của TQ rất lớn, như Hoành Điếm rộng đến 3000 ha, trong đó đủ các loại công trình nhà cửa phục vụ đời sống của diễn viên lẫn việc quay phim – dịch giả)
Rất nhanh, một người mập mạp chạy tới, mấy bước chạy này làm hắn mồ hôi đầm đìa. Hỏi tên chúng tôi xong hắn không ngừng xin lỗi, nói hiện tại còn đang bận việc. Hắn mời chúng tôi ăn bữa cơm, bảo chúng tôi chờ ở khách sạn. Buổi chiều hắn còn một số công việc phải xử lý. Lý mặt rỗ tức giận nói “Mạng của ngươi quan trọng hay là công việc quan trọng, ngươi tự quyết định đi!” Tôi biết Lý mặt rỗ muốn tranh thủ từng giây tìm đến Dạ Long Đạm. Đạo cụ sư cười cười xấu hổ, cũng không dám đắc tội chúng tôi, đành xin nghỉ việc sau đó đưa chúng tôi đến chỗ hắn ở.
Không ngờ hắn ở trong một ngôi biệt thự xa hoa. Đạo cụ sư nói ngôi biệt thự sang trọng này không phải là của hắn, mà là của một đạo diễn lớn. Biết vị đạo diễn kia rất ít khi ở đây, hắn liền thuê lại. Ngày thường chưa đạo cụ cũng không sao, không ngờ vào lúc ban đêm liền bắt đầu xuất hiện quái sự! Bọn hắn trước đây lúc đang quay một bộ phim cổ trang cho nên thuê rất nhiều đạo cụ thời cổ đại, trong đó có một cây đàn ngọc. Lúc mới cầm vào cây đàn ngọc này, đạo cụ sư đã cảm thấy cây đàn ngọc này có điểm không đúng. Bởi vì các đạo cụ cổ đại khác, chế tác đều rất thô ráp, nhìn qua là biết đồ mô phỏng, nhưng cây đàn ngọc kia, từ trong ra ngoài đều tản mát khí tức cổ phác, cho người ta có cảm giác tang thương, nhìn kỹ mới biết là đồ cổ.
Nhưng hắn bận nhiều việc, cũng không có thời gian đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, liền đem cây đàn và các đạo cụ khác, tất cả đều để ở phòng khách. Đêm đến, hắn mệt muốn chết liền lên lầu đi ngủ. Nhưng lúc đang ngủ hắn lại nghe được một tiếng đàn. Thanh âm kia trầm thấp, khàn khàn, làm cho người nghe không nhịn được sinh ra cảm xúc sầu não từ tận đáy lòng, hắn bất tri bất giác đắm chìm trong đó. Tiếng đàn thậm chí làm tâm tình hắn tiêu cực, làm hắn càng thêm phiền muộn, cuối cùng không nhịn được gào khóc, cảm giác cuộc đời mình ảm đạm tăm tối, thậm chí sinh ra ý nghĩ tự sát.
Đến khi hừng đông tiếng đàn mới ngừng lại, mà hắn không nhịn được toàn thân sợ run. Trong nhà mình không biết từ đâu vang lên tiếng đàn cổ quái trong đêm, mà bản thân mình lại cũng không hoài nghi, thậm chí còn đắm chìm trong đó… Ý thức được điểm ấy, lão Thái (đạo cụ sư) lập tức xuống lầu xem xét. Mà tình cảnh trước mắt làm lão Thái trợn mắt hốc mồm. Bên cạnh cây đàn lại có thi thể động vật, có chuột, có gián, có rắn, nằm im không nhúc nhích như đã chết. Cây đàn cũng thay đổi vị trí. Ban đầu là đặt trong một đống lớn các đạo cụ, giờ đây lại đặt chỉnh tề trên mặt bàn. Trên mặt bàn thậm chí còn có một con nhím, ánh mắt mê say nhìn cây đàn, tựa hồ đắm chìm trong đó.
Lão Thái sợ hãi nhưng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng có người vào trong biệt thự. Hắn liền định đem mớ thi thể động vật ra ngoài. Nhưng lúc hắn chuẩn bị dọn dẹp mớ thi thể, những thi thể này lại bỗng nhiên bật dậy rồi thất kinh chạy ra ngoài. Hắn nhận ra những động vật đó chưa chết, chỉ là đắm chìm trong tiếng đàn không cách nào tự chủ được mà thôi. Mà cửa chính, cửa sổ đều đã khóa chặt, kiểm tra camera cũng không có ai tiến vào. Lão Thái lập tức ý thức được, nhất định là cây đàn cổ có vấn đề. Hắn sợ hãi, muốn đem cây đàn trả lại. Nhưng khi gọi điện cho công ty sản xuất đạo cụ, bọn họ lại nói cây đàn không phải của bọn họ, trên danh sách cũng không có cây đàn nào.
Lão Thái lập tức tìm danh sách đạo cụ, kinh hãi phát hiện trên danh sách quả nhiên không có cây đàn này. Vậy cây đàn này rốt cuộc là ai đem tới đây? Lão Thái trợn tròn mắt, biết rằng có người muốn hại mình. Cho nên lập tức liên hệ với thương nhân âm vật. Cứ như vậy tìm được chúng tôi. Tôi hỏi “Quái tượng đã xuất hiện được mấy ngày?”