Phần 187
“Ai!” Lão Thử tiền bối thở dài “Ta cũng không chắc chắn, nhưng Vĩnh Lạc quan tài so với suy đoán của ta hẳn là đúng đến tám chín phần mười…” Thì ra, khi tôi chụp ảnh trong quan tài rồi đi xuống vách núi, Lão Thử tiền bối đã phát hiện thân ảnh Lý mặt rỗ lơ lửng không cố định, trên người bao phủ một tầng sương mù mông lung. Kinh nghiệm phong phú làm lão rất nhanh ý thức được, Lý mặt rỗ nhất định là từ mang theo thứ gì đó trong quan tài. Vật kia rất có thể là do Vĩnh Lạc quan tài dung dưỡng ra một loại tà vật, tà vật này nuốt hồn phệ phách tất nhiên là dễ như trở bàn tay, cho nên Lão Thử tiền bối mới bảo tôi dùng đinh quan tài đóng đinh vật kia tại chỗ. Vì tránh bị tà vật đuổi kịp, Lão Thử tiền bối mới bảo chúng tôi chạy mau, lão thì lưu lại tiếp tục trấn áp nó.
Sở dĩ lão không cho chúng tôi đi vào ánh nắng là vì ráng chiều là nơi va chạm âm dương giao thoa, chúng tôi đi vào trong ánh ráng chiều, dương khí trên người nhất định sẽ bị âm khí bao phủ, đến lúc đó sẽ bị càng nhiều những thứ bẩn thỉu thừa cơ bám vào. Về phần bạch y nữ nhân ngăn cản chúng tôi chính là quỷ cản đường. Quỷ cản đường xuất hiện là ngoài ý liệu của Lão Thử tiền bối, cho nên lúc trước mới không nói cho chúng tôi biết. Quỷ cản đường này sống lâu dài ở nơi âm khí đậm đặc, thuộc vào lệ quỷ. Nếu như không phải có trung đẳng phù chú của Nhất Sơ, sợ là chúng tôi đã gặp tai ương.
Nghe Lão Thử tiền bối nói như vậy, lòng tôi nhảy loạn lên, chúng tôi xém chút là toàn quân bị diệt, ngẫm lại làm tôi thấy nhức cả trứng… Đến bây giờ ngay cả Vĩnh Lạc quan tài cũng còn chưa được sờ vào. Nếu thật sự sờ vào Vĩnh Lạc quan tài rồi chẳng phải là còn nguy hiểm hơn ư? Tôi chợt nhớ tới thi thể của vị lão hữu người Miêu, liền hỏi Lão Thử tiền bối, trong quan tài bị bịt kín, sao lại có nhiều trùng rắn chuột kiến như vậy? Lão Thử tiền bối thở dài “Nếu không làm như vậy, chỉ sợ hắn sẽ biến thành Vĩnh Lạc thi, vĩnh viễn bị Vĩnh Lạc quan tài nô dịch!”
“Vĩnh Lạc thi? Đó là thứ gì.” Tôi không hiểu hỏi. “Vĩnh Lạc thi là một loại cương thi. Nhưng loại cương thi này lại có hồn có phách. Chịu ảnh hưởng của Vĩnh Lạc quan tài, sau khi chết hồn phách không sẽ rời khỏi nhục thân, đến một lúc nào đó sẽ lần nữa sống dậy, có trời mới biết sẽ bị Vĩnh Lạc quan tài điều khiển đi làm chuyện gì!” Lão Thử tiền bối giải thích.
“Nhưng cũng không cần trùng rắn chuột kiến ăn hết thi thể chứ? Có thể hoả táng mà?” Tôi đối với loại hành vi bạo ngược thi thể này, hoàn toàn không hiểu. “Ngươi không hiểu, cái này gọi là chuộc tội. Chỉ có cách này mới có thể tiêu trừ đi tội nghiệt bản thân. Hắn đã dùng phương thức này để triệt tiêu tội lỗi của mình, Vĩnh Lạc quan tài tự nhiên là không làm gì được hắn…”
Lý mặt rỗ như có điều suy nghĩ trầm ngâm thật lâu “Theo lão nói như vậy, Vĩnh Lạc quan tài sẽ chỉ hại người mà không cho người chết được nghỉ ngơi?” Lão Thử tiền bối nói “Điều này mà cũng không nhìn ra? Vĩnh Lạc quan tài sở dĩ có thể làm cho người chết ‘Vĩnh Lạc’, chính là bởi vì nó có thể đánh cắp phúc báo của người khác cho mình sử dụng. Nếu như không ai động vào Vĩnh Lạc quan tài, nó không có cách nào đánh cắp phúc báo, thì so với một cỗ quan tài thông thường có gì khác nhau?” – “Khó trách sườn núi huyền quan toàn là âm hồn bất tán, hóa ra là vì phúc báo của bọn họ bị Vĩnh Lạc quan tài đánh cắp, không có cách nào chuyển thế đầu thai cho nên mới trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn quanh quẩn ở đó.” Chúng tôi trầm mặc.
Vĩnh Lạc quan tài nói trắng ra là một vật vì mình mà không để ý tới việc hại người. Cho dù chúng tôi có thể lấy được Vĩnh Lạc quan tài, lương tâm Lý mặt rỗ có thể thoải mái sao? Sở Sở sẽ đồng ý dùng thứ này sao? Lão Thử tiền bối sẽ dùng sao? Cho nên bọn họ chật vật đấu tranh tư tưởng, không biết nên đoạt lấy hay nên buông bỏ. Cuối cùng, Lý mặt rỗ bất đắc dĩ lắc đầu nói “Được rồi, Vĩnh Lạc quan tài cứt đái gì, ta đây không cần nữa.” Nói xong, hai chúng tôi ánh mắt nhìn về phía Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối yên lặng một lúc rồi nói “Thiện ác hữu báo, ta cũng không dám dùng thứ đó. Đừng nhìn nó có thể một thời đắc ý, nhưng một ngày nào đó, tội nghiệt nó tạo ra sẽ báo ứng lên chủ nhân quan tài, đến lúc đó chỉ sợ vĩnh viễn cũng không được siêu sinh.”
Lời cần nói đều đã nói, chúng tôi cũng không cần thiết tiếp tục dây dưa ở lại đây, tôi nói hay là chúng ta nhanh rời đi? Tôi một khắc cũng không muốn ở đây nữa. Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối đều không trả lời, tôi biết mặc dù bọn họ mặt ngoài nói không cần Vĩnh Lạc quan tài nữa, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn không cam tâm. Lão Thử tiền bối bỗng nhiên cười nói “Chúng ta không thể chỉ biết mình mà không để ý tới người khác. Vĩnh Lạc quan tài là âm vật hại người, chúng ta thân là âm vật thương nhân, tự nhiên có trách nhiệm và nghĩa vụ thu lại Vĩnh Lạc quan tài, coi như là tích chút âm đức.”
“A, đúng, đúng, ta đồng ý với Lão Thử tiền bối. Cho dù chúng ta không dùng Vĩnh Lạc quan tài, nhưng tốt xấu gì cũng là âm vật trân quý, nhất định có thể bán được giá tốt!” Lý mặt rỗ liên tục gật đầu. Hai người rất ăn nhịp với nhau. Tôi im lặng, mặc dù hai người họ nói năng đường hoàng, nhưng tôi liếc mắt là nhìn ra bản chất bọn họ… Nói trắng ra là không bỏ được Vĩnh Lạc quan tài. Không có cách, tôi cũng chỉ có thể gật đầu, đồng ý với hai người họ đi lấy Vĩnh Lạc quan tài.
Lão Thử tiền bối nói cho chúng tôi biết, người có thể dùng Vĩnh Lạc quan tài nhất định không phải là người bình thường. Mà đối phương đem Vĩnh Lạc quan tài treo trên sườn núi huyền quan, rất có thể đối phương là người Miêu tộc. Người Miêu Cương thiện dùng cổ độc (trùng độc), lão hoài nghi Vĩnh Lạc quan tài đã bị người hạ cổ độc, nhất định phải tìm một người am hiểu cổ độc giúp chúng tôi. Nhìn Lão Thử tiền bối tự tin, tôi liền biết trong lòng lão đã có người thích hợp. Quả nhiên, Lão Thử tiền bối chạy đi gọi đại chất tử của lão. Cũng không biết là dùng tiền tài hay lợi ích gì đánh động, y vỗ ngực nói sẽ giúp chúng tôi. Y tên là Giang Kim Thành, là người Miêu tộc bản địa sinh trưởng ở đây. Từ nhỏ y đã cùng phụ thân chơi cổ độc, trên đời này không có loại cổ độc nào y không phá được.
Tiếp đến liền là phải tìm hiểu xem trong mấy ngàn cỗ quan tài trên sườn núi huyền quan, cái nào là Vĩnh Lạc quan tài? Lão Thử tiền bối nói chúng tôi nghỉ ngơi trước đã, năm giờ sáng mai lại hành động. Về phần kế hoạch lão đã hoạch định xong. Nói xong, Lão Thử tiền bối liền cùng Giang Kim Thành rời đi, nói là đi chuẩn bị một chút đồ dùng cho sáng mai. Tôi và Lý mặt rỗ đã mệt đến ngất ngư, đã sớm muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, cho nên vừa lên giường nằm liền ngủ thiếp đi. Không ngờ ngủ thẳng tới sáng hôm sau.
Tôi bị Lão Thử tiền bối đánh thức, mở mắt ra mới phát hiện sắc trời đã bắt đầu sáng lên, phương đông một tia sáng hiện ra, không khí vẫn rất tươi mát, chỉ là ẩn ước thấy mùi máu tươi. Lão Thử tiền bối kéo hai chúng tôi đi, hai chúng tôi lúc này mới phát hiện trong sân bày mấy cái sọt. Mỗi cái sọt đều chứa đầy đồ vật đen sì, dinh dính, nhìn qua rất buồn nôn, cũng không biết là cái gì. Lão Thử tiền bối bảo chúng tôi mỗi người ôm một sọt, cùng lão đi tới sườn núi huyền quan. Tôi không tình nguyện ôm lấy cái sọt, lập tức mùi hôi và mùi máu tanh kích thích làm tôi không thở nổi. Tôi cau mày hỏi Lão Thử tiền bối đây rốt cuộc là thứ gì?
Lão vui vẻ nói “Là mấy thứ tràn đầy dương khí mà thôi, thứ này có thể giúp chúng ta định vị được Vĩnh Lạc quan tài” – “Con mẹ nó cái này không phải là một đống cứt sao?” Lý mặt rỗ hỏi.”Cũng không phải là cứt bình thường, là cứt hươu và lừa, bên trên còn có máu chó mực, cái sọt này cũng là gỗ đào, đều là thứ tràn đầy dương khí. Những thứ này có thể ép âm khí của Vĩnh Lạc quan tài ra ngoài, đến lúc đó trông thấy cái nào quan tài bốc khói đen chính là Vĩnh Lạc quan tài.”
Mặc dù biện pháp của lão rất không vệ sinh, nhưng không thể không thừa nhận, biện pháp này này khả thi trên lý thuyết, lại mau lẹ, thuận tiện.