Phần 186
Lý mặt rỗ cứng nhắc gật đầu, bắp chân hắn bắt đầu run rẩy, không biết hắn có thể chạy được không. Lão Thử tiền bối sắc mặt nghiêm túc đi lên sườn núi huyền quan, lấy hai cây đinh quan tài nhắm tới cái bóng trên lưng Lý mặt rỗ, hung hăng đóng xuống. Lúc cái đinh đóng xuống, tôi rõ ràng trông thấy cái bóng kia vùng vẫy hai lần, tựa hồ hết sức thống khổ. Lão Thử tiền bối cũng không dám loạn động, dùng chân đạp hai cây đinh, nhìn Lý mặt rỗ rống lên một tiếng “Chạy mau!” Nghe tiếng Lão Thử tiền bối, Lý mặt rỗ lập tức chạy đi, tôi cũng chạy theo hắn. Chạy một mạch đến đoạn đường bậc thang, tôi không nghĩ ngợi gì liền theo bậc thang chạy xuống phía dưới. Nửa đoạn đường ban đầu còn không có vấn đề gì, nhưng đến nửa đoạn sau bắt đầu xuất hiện dị tượng.
Đầu tiên là tôi nghe thấy hai bên rừng cây truyền đến tiếng sột soạt như có người đang nói chuyện nhưng không thấy bóng người nào. Mà càng chạy xuống dưới bắt đầu nhìn thấy ‘người’. Tới gần sườn núi huyền quan, bên một mé rừng có bóng người đang lắc lư, bay tới bay lui nhưng không thấy rõ tướng mạo. Thậm chí có tiếng người chào hỏi “Các ngươi đi dâng hương đấy ư?” Hai chúng tôi không đáp lời chỉ một mực chạy xuống núi. “Chắc là dâng hương rồi.” Thanh âm kia vẫn vang lên, từ giữa sườn núi mãi cho đến lúc chúng tôi sắp rời khỏi đi sườn núi huyền quan. Về sau, thanh âm kia đã biến mất. Tới giao lộ của sườn núi huyền quan, tôi thấy rõ ràng có một nữ nhân mặc quần áo trắng, đang đưa lưng về phía chúng tôi ngồi không nhúc nhích. Hai chúng tôi không hẹn mà cùng ngừng lại. Lý mặt rỗ muốn mở miệng, tôi đi lập tức ngăn hắn lại, Lão Thử tiền bối trước đó đã nói tuyệt đối không được nói chuyện với ai.
Tôi dùng ngón tay chỉ một bên, ra hiệu cho Lý mặt rõ từ bên cạnh đi vòng qua! Lý mặt rỗ lập tức nhẹ gật đầu, đi theo tôi vào trong rừng rậm. Trong rừng càng ngày càng nhiều bóng đen bắt đầu đi về phía chúng tôi, bóng đen nhìn hiện đại có, nhìn cổ xưa cũng có, thậm chí còn có mấy bóng đen cầm binh khí nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi không để ý tới bọn chúng, đi về hướng chân núi.
“Đến tuẫn táng phải không?” Bạch y nữ nhân bỗng nhiên lại mở miệng hỏi. Tuẫn táng… Tôi hít sâu một hơi, xem ra bạch y nữ nhân là kẻ hung ác. Chúng tôi tiếp tục không để ý tới nàng, cúi mặt xuống mà đi. Nhưng, đi tới một lúc hai chúng tôi ngừng lại. Phía trước là mặt trời tỏa hào quang vạn trượng, chúng tôi tiếp tục đi lên phía trước thì sẽ chìm trong ánh chiều tà. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi gấp đến sứt đầu mẻ trán. Chúng tôi không thể tiếp tục, bị ánh chiều tà chiếu lên người có trời mới biết sẽ nguy hiểm như thế nào.
Thực tế trước mắt, chúng tôi chỉ còn một con đường, đó là chen chân qua bậc thang có bạch y nữ nhân ở đó. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng so với cấm kị mà Lão Thử tiền bối đã nói vẫn nhẹ nhàng hơn! Chuẩn bị tâm lý xong, hai chúng tôi lấy hết dũng khí, đến trên bậc thang, nhằm bên dưới đi xuống. Bạch y nữ nhân mở miệng “Đến tuẫn táng phải không?” Chúng tôi không rảnh để ý, cứng rắn chen vào bên cạnh bạch y nữ nhân, tôi thậm chí không dám nhìn vào mắt bạch y nữ nhân. Nhưng chúng tôi vừa chen qua, đi về phía trước một bước, một bộ móng vuốt lạnh buốt, bỗng nhiên bắt lấy cổ chân tôi, toàn thân tôi run lên một chút, lập tức muốn quay đầu lại nhìn xem. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cứng rắn ngăn lại ý nghĩ này, tuyệt không thể quay đầu lại, quay đầu lại là hủy đi dương hỏa trên vai, như vậy còn nguy hiểm hơn.
(Truyền thuyết TQ nói rằng người bình thường có 3 ngọn dương hỏa trên vai, nếu gặp ma quỷ mà đáp lời chúng hay quay lại nhìn sẽ làm mất đi 1 ngọn dương hỏa, mất đi 1 ngọn thì dương khí trên người yếu đi 1 chút, khi nào mất đi cả 3 thì sẽ mất mạng – dịch giả)
“Hai ngươi có biết nữ nhân này không?” Nữ nhân kia bỗng nhiên mở miệng hỏi. Lòng tôi nhảy lên một cái, nàng có ý gì? Ngay lúc tôi đang nghĩ lại chợt nghe Lý mặt rỗ hét lên một tiếng “Sở Sở, sao lại là nàng?” Tôi giật nảy mình, lập tức quay đầu lại nhìn Lý mặt rỗ. Hắn đang há to mồm, nhìn chằm chằm phía sau lưng nữ nhân, trên mặt biểu lộ nét bàng hoàng. Sở Sở đang ở đây? Không thể, nhất định là Lý mặt rỗ bị ảo giác. Tôi nắm lấy Lý mặt rỗ, dùng sức kéo hắn tránh khỏi nữ nhân rồi chạy đi. Nhưng lúc này tôi mới phát hiện Lý mặt rỗ như bị đóng đinh tại chỗ, căn bản là kéo không được.
Tôi quắc mắt, càng ra sức túm nhưng vẫn không được. Mắt nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày càng thịnh, sắp bao trùm lên người chúng tôi, tôi gấp đến sứt đầu mẻ trán, cũng không dám quay đầu nhìn lại, suy nghĩ hay là đi lầm đường rồi? Đúng lúc tôi do dự, Lý mặt rỗ bỗng nhiên tiến về phía trước, tôi kinh hãi phát hiện, hắn một mực nhảy trên đường, mà bạch y nữ nhân lại không thấy đâu. Tôi chảy mồ hôi lạnh, biết chắc Lý mặt rỗ đã trúng chiêu. Nhìn thấy Lý mặt rỗ muốn tiến vào ánh nắng, tôi lập tức chạy lên túm lấy Lý mặt rỗ. Nhưng tôi sao có thể khỏe bằng Lý mặt rỗ? Tôi chỉ có thể dùng Thiên Lang Tiên, hung hăng quất hai cái lên lưng Lý mặt rỗ. Hắn lập tức đau đớn hét thảm, nhưng thanh âm kia nghe không giống Lý mặt rỗ, mà giống như giọng một nữ nhân, tôi quất roi lần nữa, Lý mặt rỗ càng chạy nhanh hơn, trong chớp mắt đã nhảy vào trong ánh nắng.
Ánh nắng vàng óng chiếu lên người Lý mặt rỗ, hắn xoay người lại, nhìn tôi bắt đầu cười hắc hắc. “Nghiệt chướng lớn mật, cút!” Lúc tôi đang chân tay luống cuống, sau lưng bỗng truyền đến tiếng hét nổi giận của Lão Thử tiền bối. Tôi nhìn về phía thanh âm, phát hiện Lão Thử tiền bối chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng tôi, trong tay nắm lấy một lá phù chú màu lam, mà lá phù kia chính là trung đẳng Linh phù mà Nhất Sơ cho Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối đột nhiên đem Linh phù ném ra, lá phù rơi lên người Lý mặt rỗ! Hắn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn, lăn lộn thống khổ trên mặt đất.
Lão Thử tiền bối nhìn tôi hô to “Còn thất thần cái gì, mau đuổi theo ôm chặt hắn trở lại.” – “Còn ánh sáng mặt trời…” – “Không sao.” Lão Thử tiền bối nói “Nhanh lên, nếu không Lý mặt rỗ khó giữ tính mạng.” Tôi cắn răng một cái, lập tức chạy vào trong ánh mặt trời, kéo lấy Lý mặt rỗ, nâng hắn lên ôm lấy, co cẳng chạy về phía Miêu trại. Mới đầu Lý mặt rỗ còn giãy giụa hai lần, nhưng rất nhanh liền bất động, nằm trên lưng tôi không nhúc nhích như bị hôn mê bất tỉnh.
Chạy một mạch đến Miêu trại, tôi mới buông Lý mặt rỗ xuống, quay đầu nhìn lại thấy Lão Thử tiền bối đang theo sau. Lão vỗ lên người Lý mặt rỗ hai lần, Lý mặt rỗ rất nhanh liền tỉnh lại, hô lớn “Sở Sở…”. Lão Thử tiền bối không chút khách khí giáng một cái bạt tai lên mặt Lý mặt rỗ, lưu lại một bàn tay màu tím “Thành sự không đủ bại sự có thừa, tên vương bát đản này làm lãng phí của ta một lá trung đẳng phù chú!” Lý mặt rỗ bị Lão Thử tiền bối đánh cho thanh tỉnh lại, mê man nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng hét to một tiếng “Má ơi, vừa rồi ta nhìn thấy Sở Sở.” – “Trông thấy cục cứt! Đó là giả!” Lão Thử tiền bối mắng “Mau tranh thủ thời gian đi theo ta.”
Lý mặt rỗ vẫn không yên lòng, tôi cũng không để ý đến hắn nữa, đi theo Lão Thử tiền bối về tới nhà của vị lão hữu kia. Đóng cửa xong tôi mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi Lão Thử tiền bối rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.