Phần 182
Lão Hồng phát ra một tiếng kêu thảm đinh tai nhức óc, cuối cùng yên tĩnh trở lại, ho kịch liệt ra không ít máu. Tôi biết sắp tới sẽ có chuyện tương tự tái diễn, bèn rống to “Nhắm mắt lại cho ta, đừng nhìn những bóng đen kia, nhét đậu nành vào miệng!” Nói xong, tôi bỏ vào trong miệng mấy hạt đậu nành, đám người cũng lập tức làm theo. Mà lúc mọi người hạ súng xuống nhét đậu nành, tôi chợt phát hiện trên đỉnh đầu có một bóng người, theo đại thụ bay qua, không đợi tôi thấy rõ ràng, đạo hắc ảnh kia không ngờ rơi vào trong đám người, biến mất không thấy.
“Cẩn thận một chút.” Tôi lập tức hô to “Ngươi, còn có ngươi, các ngươi năm người đứng ở giữa.” Vừa rồi đạo hắc ảnh kia nhảy lên năm người này, tôi hoài nghi bóng đen đã nhập vào trong năm người bọn họ. Năm người không chịu nghe lệnh, tôi quyết định thật nhanh không chút do dự nhắm về phía bùn đất dưới chân bọn hắn bắn một phát súng, mấy người này lập tức toàn thân run rẩy, ngoan ngoãn đi tới. “Vứt súng trên mặt đất.” Tôi lập tức nói. Mấy người đó vứt súng trên mặt đất, nơm nớp lo sợ giơ tay lên. “Tốt, giờ nhét đậu nành vào miệng, nhai rồi nuốt xuống cho ta.” Tôi quát. Mấy người lập tức làm theo. Vậy mà một chút dị tượng cũng không có.
Nói cách khác, bóng đen kia không bám vào trên năm người bọn họ. Tôi để năm người họ về chỗ, ánh mắt quét tới mấy người bên cạnh, nhìn xem ai có dị tượng. Nhưng mắt thường làm sao có thể nhìn ra điều dị thường được? Tôi lập tức ra lệnh cho bọn họ tiếp tục ăn đậu nành.
“Động đậy, động đậy…” Vào lúc này, tôi chợt nghe có người đứng phía sau thất kinh hô lên. Tôi kinh ngạc hỏi “Cái gì động đậy?” – “Đoạn đầu đài động đậy.” Đám người rối bời nói “Vừa rồi pho tượng này dịch chuyển về phía trước một bước.” Tôi cầm súng đến bên cạnh đoạn đầu đài kiểm tra, phát hiện trên mặt đất quả nhiên có một đường rãnh thật sâu, rõ ràng là đoạn đầu đài di chuyển mà ra.
“Chạy mau, đoạn đầu đài hiển linh, đoạn đầu đài hiển linh!” Lúc này, trong đám người một kẻ râu quai nón kinh hoảng hô nói “Còn không chạy chúng ta đều phải chết.” – “Thiết Nhân, con mẹ nó ngươi nói hươu nói vượn gì thế!” Lâm Long Sơn lập tức mắng “Thành thành thật thật ở lại cho ta.” Thiết Nhân như phát điên “Không, ngươi không phải người tốt! Các huynh đệ, hắn muốn đem chúng ta hiến tế cho đoạn đầu đài, chạy mau.” – “Ai dám chạy loạn, ta bắn chết.” Lý mặt rỗ hướng trời bắn một phát súng.
Nhưng lúc này nổ súng cũng không thể chấn nhiếp đám người, đám công nhân đã sớm hoảng loạn, chạy tứ tán, hiện trường lập tức loạn cả một đoàn. Tôi giận tím mặt, tên Thiết Nhân này nhất định có vấn đề! Tôi lập tức muốn xông lên chế phục Thiết Nhân. Nhưng đúng lúc này, tôi chợt cảm giác sau lưng thổi qua một trận gió mát, tôi kinh hoảng quay đầu lại phát hiện đoạn đầu đài đang hướng về phía tôi hung hăng vọt tới. Tôi thậm chí cũng không kịp tránh né, trong chớp mắt, liền bị đoạn đầu đài đè lên người. Cảm giác hẳn là đè gãy xương sườn của tôi, tôi đau không thở nổi, đau đến mức muốn hôn mê đi. Nhưng tôi không dám ngất đi, tôi một khi ngất đi rồi, tất cả mọi người ở đây đều phải chết!
Trong đám người chạy trốn có một người ngã xuống, đầu bay lên cao, máu tươi phun như suối. Tôi nghe thấy đám người hô to “Lại chết một người, lại chết một người rồi!” Tôi lập tức nhìn qua Thiết Nhân, phát hiện hắn đang hoảng hốt chuẩn bị chạy trốn. Tôi lấy khí lực toàn thân nói với Lý mặt rỗ nói “Bắt Thiết Nhân lại, trói vào pho tượng!” – “Được!” Lý mặt rỗ lập tức nói, đồng thời nhanh chóng chạy về hướng Thiết Nhân. Rất nhanh đã thấy Lý mặt rỗ đánh nhau với Thiết Nhân.
Lâm Long Sơn đứng ngẩn người ở một bên, thân ảnh rất là cô độc. Trong tay của hắn, không biết từ lúc nào có thêm một thanh đao, mà dưới chân lại không có bóng. Không xong! Lâm Long Sơn bị đạo hắc ảnh kia chiếm lấy thân thể rồi. Tôi không dám kinh động Lâm Long Sơn, tôi biết nếu kinh động đến hắn, hắn nhất định sẽ xoay đầu lại giết tôi. Tôi chỉ có thể ở dưới đoạn đầu đài đau khổ giãy giụa, muốn thoát ra ngoài. Nhưng, Lâm Long Sơn vừa quay đầu, vành mắt hắn biến thành màu đen, máu trên trán nhuộm đỏ nửa bên mặt, khóe miệng không biết từ lúc nào đã hút một điếu thuốc, trên mặt cười lạnh đi về phía tôi.
“Dừng lại!” Tôi tức giận nói “Lâm Long Sơn, ngươi mau tỉnh lại! Nếu không vợ con ngươi phải chết!” Nhưng tôi nói gì Lâm Long Sơn cũng không phản ứng, hắn như nghe không được tôi nói gì, ở trước mặt tôi ngồi xổm xuống. Tôi duỗi cánh tay, muốn đoạt đao trong tay Lâm Long Sơn. Mà Lâm Long Sơn lại không tránh né, tôi bắt lấy cánh tay hắn cảm giác như đá tảng, vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn. Cánh tay còn lại của hắn bỏ điếu thuốc lá xuống đặt trong miệng tôi, ra hiệu cho tôi hút mấy hơi. Hút cái thằng cha hắn chứ!
“Thuốc của Tọa Sơn Điêu ta, cho tới bây giờ không ai dám cự tuyệt.” Hắn lạnh lùng nói. Tọa Sơn Điêu! Tôi lập tức toàn thân cứng đờ. Sao lại là Tọa Sơn Điêu? Tọa Sơn Điêu của “Lâm Hải tuyết nguyên”, đây chính là một nhân vật truyền kỳ, đầu lĩnh thổ phỉ… Vậy mà lại là âm hồn bất tán? “Ngươi đã chết!” Lúc ấy tôi căn bản không thể làm gì, chỉ nổi giận gầm lên một tiếng “Ngươi đã chết, bị Dương Tử Vinh giết!” – “Dương Tử Vinh, ngươi là đồ gian tế! Hôm nay ta phải giết ngươi, không ai có thể đánh bại Tọa Sơn Điêu ta!”
(Tọa Sơn Điêu là thủ lĩnh thổ phỉ khét tiếng kiểu như Bạch Hải Đường ở VN. Tiểu thuyết Lâm Hải tuyết nguyên rất nổi tiếng những năm 1950. Sách viết về câu chuyện có thật của Dương Tử Vinh, người đã trà trộn thâm nhập vào các băng cướp hoạt động trên những khu rừng phủ tuyết ở Đông Bắc Trung Quốc hồi những năm 1940. Anh đã giúp quân giải phóng Trung Quốc phá tan các băng nhóm này. Ở VN tiểu thuyết này có tên là Rừng thẳm tuyết dày, anh em nào có hứng thú thì tìm đọc. – Dịch giả)
Nói xong, hắn đứng dậy, đao trong tay muốn chặt xuống cổ tôi. Tôi lập tức kinh hoảng, nổi giận gầm lên một tiếng Lý mặt rỗ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý mặt rỗ đã bắt được Thiết Nhân, một tay ấn Thiết Nhân vào đoạn đầu đài. Đao trong tay Lâm Long Sơn chém vào cổ Thiết Nhân, đầu y ngay lập tức rơi xuống đất, máu như mưa rào bắn lên mặt tôi. Tôi liền nhắm mắt lại. Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy Lâm Long Sơn trừng lớn mắt, như không thể chấp nhận sự thật, sau đó thân thể mềm nhũn, nằm co quắp trên mặt đất.
Tôi biết đã thành công, lập tức hổn hển chửi một câu. Ngực tôi đau như kim đâm, khiến tôi hôn mê bất tỉnh. Lúc tôi tỉnh lại phát hiện Lý mặt rỗ đang dẫn người kéo pho tượng trên người tôi ra. Tôi dở khóc dở cười, xem ra tôi ngất đi không lâu, còn phải tiếp tục nhận lấy đau khổ. Kể cũng lạ, bảy tám người khỏe mạnh lại không có cách nào nhấc pho tượng ra. Tôi thở hổn hển nói “Các ngươi tháo Áp hồn thằng phía trên đoạn đầu đài ra!” Áp hồn thằng là sợi dây đỏ xuyên qua đồng tiền tôi buộc lúc trước, chuyên dùng để trấn áp oan hồn. Đám người lập tức ba chân bốn cẳng tháo ra, sau khi tháo xong, đoạn đầu đài cũng dễ dàng bị kéo đi.
Lúc kéo pho tượng ra tôi cảm giác ngực chợt nhẹ, lập tức phun ra một ngụm máu. Lý mặt rỗ lập tức ngồi xổm xuống, muốn cõng tôi đi bệnh viện. Tôi khoát tay, bảo Lý mặt rỗ thả tôi xuống, còn cần phải giải quyết một số việc nữa. Lý mặt rỗ vội hỏi tôi muốn làm gì? Tôi bảo mọi người đào toàn bộ hài cốt bên dưới ra, đếm được hơn ba mươi bộ. Tôi nói bọn họ lấy dây đỏ xuyên qua những đồng tiền nhặt được, tạo thành Áp hồn thằng, sau đó dùng Áp hồn thằng quấn những hài cốt đều này lại cùng một chỗ.
Đám người lập tức làm theo lời tôi, rất nhanh liền xuyên hơn ba mươi bộ hài cốt thành một khối, sau đó vùi vào trong đất. Làm xong xuôi tôi mới thở phào nhẹ nhõm để Lý mặt rỗ đưa tôi đi bệnh viện. Trên đường, tôi đau đến ngất đi. Lúc tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, vết thương đã được xử lý, nhưng ngực vẫn như cũ đau đớn khó nhịn. Lý mặt rỗ nói tôi bị gãy một cây xương sườn, về sau cùng Tiểu Nguyệt vui vẻ nhất định phải cẩn thận. Tôi cười khổ mắng hắn biến đi. Không bao lâu sau, Lâm Long Sơn tới thăm tôi, còn cầm theo không ít đồ ăn. Hắn nghe nói mình trước đó xém chút chặt đầu tôi xuống, nghĩ mà sợ hãi vạn phần, không ngừng xin lỗi tôi.
Lý mặt rỗ có chút không nhịn được nói “Ngươi xin lỗi cũng phải có chút thành ý chứ!” Lâm Long Sơn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, rút một tờ chi phiếu viết lên mấy số không, tôi nhìn không rõ là bao nhiêu. Nhưng con số này lại khiến Lý mặt rỗ rất hài lòng. Về sau mới biết là một trăm vạn. Tôi lại hỏi Lâm Long Sơn, Thiết Nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại làm như thế. Lâm Long Sơn khẽ thở dài một cái, kể cho tôi chuyện của Thiết Nhân.
Lúc Lâm Long Sơn mới mở lâm trường, có một người thợ săn già liều chết không cho hắn khởi công. Người thợ săn đó lớn lên trên núi Đại An, sống ở phụ cận vị trí của đoạn đầu đài. Nhưng một mình hắn làm sao có thể cản trở Lâm Long Sơn và nhiều người như vậy? Cuối cùng người thợ săn già bị đánh đập một trận đuổi đi, người đó chính là cha của Thiết Nhân. Không ngờ sau đó người thợ săn già trở lại, lần này thái độ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ, đối với Lâm Long Sơn rất cung kính, hắn có một yêu cầu, là cho con trai mình lưu lại, làm việc cho Lâm Long Sơn kiếm miếng cơm. Lâm Long Sơn cũng không cự tuyệt, Thiết Nhân lưu lại mà người thợ săn già thì bỏ đi.
Nghe Lâm Long Sơn nói xong, tôi đổ mồ hôi lạnh, bởi vì tôi bỗng nhiên ý thức được, người thợ săn già rất có thể liền là thủ hạ của Tọa Sơn Điêu. Mà hắn hẳn không phải là thủ hạ thông thường, hẳn là Bàn Sơn Ưng? Vị trí của Bàn Sơn Ưng rất gần với Tọa Sơn Điêu. Thổ phỉ cát cứ Lâm Hải tuyết nguyên lâu dài, phạm vi hoạt động đại bộ phận đều là rừng cây, trong rừng lại nhiều yêu tà quỷ quái. Thổ phỉ nào mà trên tay không dính máu tươi? Đi trong rừng núi không đụng phải quỷ quái mới là lạ. Mà Bàn Sơn Ưng là người phụ trách xử lý những việc linh dị này. Từ một khía cạnh khác mà nói, địa vị Bàn Sơn Ưng cũng ngang với Tọa Sơn Điêu.
Bàn Sơn Ưng là loại thổ phỉ có bản lĩnh lớn nhất, năng lực sinh tồn cực mạnh. Bọn hắn có một quy củ bất thành văn, chỉ cần Bàn Sơn Ưng còn trông coi đoạn đầu đài, thì thổ phỉ vẫn không bị coi là tiêu diệt, bởi vì thế hệ sau của thổ phỉ đều là thông qua Bàn Sơn Ưng và đoạn đầu đài tuyển chọn. Thiết Nhân hẳn là truyền nhân sau cùng của Bàn Sơn Ưng? Hiện tại vị Bàn Sơn Ưng cuối cùng chết rồi, đoạn đầu đài cũng bị phong ấn, truyền kỳ một đời Tọa Sơn Điêu, hẳn là cũng biến mất?
Tôi bảo Lâm Long Sơn hạ táng Thiết Nhân cho tốt, dù sao nơi đó cũng là địa bàn của Bàn Sơn Ưng, chúng tôi thì chỉ là người đến khai thác khu rừng đó. Vì tín niệm trong lòng, hai đời Bàn Sơn Ưng không tiếc chịu nhục, thậm chí còn có ý đồ muốn thu người của Lâm Long Sơn làm thổ phỉ, thật sự là đáng tiếc. Tín niệm là giá trị tinh thần quý báu nhất của nhân loại. Nó có thể làm cho người ta nỗ lực hy sinh tất cả cho dù là tính mệnh! Mỗi một sinh mệnh bình thường, bởi vì có tín niệm mà trở nên đáng quý. Dù là đại quan, dù là thổ phỉ, chỉ cần có một tia tín niệm, đều là giá trị cho chúng ta tôn kính.