Phần 180
Tiểu Lưu đã chết, vẫn quỳ bên cửa sổ, không nhúc nhích, mặc cho cổ không ngừng phun máu, dưới bóng đêm tĩnh mịch nhìn thấy mà giật mình. Không chỉ Lâm Long Sơn, lái xe nọ ngất đi. Tôi lập tức chạy đến, đem đạp thi thể ra ngoài cửa, đồng thời đóng cửa sổ lại. Không biết từ lúc nào, pho tượng đã biến mất, chỉ có một cái đầu gà nằm trong vũng máu, con mắt không cam lòng mở to, tràn ngập tơ máu. Lý mặt rỗ cũng sợ hãi, dựa lưng vào vách tường, ôm súng săn nhìn chung quanh. Tôi đi tới đánh thức Lâm Long Sơn cùng người lái xe nọ.
Hai người sau khi tỉnh lại vẫn sợ hãi không thôi, tôi đành để cho hai người co quắp ở cạnh giường, tôi thì ngồi giữ cửa. Tôi thúc thủ vô sách, nếu như pho tượng bị chặt đầu lại giết tới lần nữa tôi cũng đành bất lực. Nhưng pho tượng đã đoạt mất một mạng, tối nay hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa. Chờ mãi tới hừng đông, phương đông lộ ra một tia ánh sáng, tôi lập tức lái xe dẫn bọn hắn rời khỏi lâm trường. Cũng may, lần này chúng tôi rời đi cũng không gặp quái sự. Đến khi tới nhà của Lâm Long Sơn, Lâm Long Sơn vẫn khủng hoảng, nói chuyện cũng nói không lưu loát.
Tôi đành phải an ủi Lâm Long Sơn, để hắn bớt sợ hãi, hiện giờ việc cấp bách là nhanh tìm được đồ cần dùng, tối nay, tôi muốn cùng pho tượng kia quyết một trận tử chiến! Lâm Long Sơn hoảng sợ nhìn tôi “Huynh đệ, lâm trường… ta… ta không cần nữa, ngươi đi đi.” – “Như vậy sao được?” Tôi lập tức nói “Ngươi không cần lâm trường, nhưng thứ đó vẫn sẽ làm xằng làm bậy, nó sẽ tiếp tục hại người.” – “Vậy ta mặc kệ.” Lâm Long Sơn lập tức nói “Chỉ cần ta không sao là được, ta trên có mẹ già dưới còn con nhỏ…” – “Hừ.” Lý mặt rỗ hừ lạnh một tiếng “Ngươi cho rằng ngươi không nhúng tay vào chuyện này nữa thì sẽ không sao? Ngươi quên là ai trêu chọc bọn hắn? Ngươi mới là kẻ cầm đầu, ngươi không diệt trừ bọn chúng, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ diệt trừ ngươi, thậm chí liên lụy đến người nhà ngươi. Chưa thấy ai gặp oan hồn thổ phỉ mà có thể sống sót.”
Lâm Long Sơn cuối cùng vẫn bị Lý mặt rỗ làm kinh hãi, gian nan gật đầu, hỏi tôi có mấy phần chắc chắn thành công. Tôi do dự một chút, nói “Chỉ cần các ngươi nghe lời ta, ta tự tin mười phần thành công.” Lâm Long Sơn cứ vặn hỏi, tôi đành đem kế hoạch kể ra cho Lâm Long Sơn. Lâm Long Sơn nghe xong vẫn không tin “Như thế… Có được không? Vạn nhất không giải quyết được, chúng ta chẳng phải đều gặp nạn sao?” Tôi cười lạnh nói “Ngươi không tin ta cũng chịu, nói thật, nếu không phải nhiệm vụ Sơ Nhất giao, ta đã sớm phủi mông bỏ đi.”
Lâm Long Sơn mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu, nói sẽ làm theo lời tôi. Hôm qua một đêm không ngủ, tôi mệt mỏi ôm Thiên Lang Tiên ngủ trong nhà Lâm Long Sơn. Lúc tôi tỉnh lại, Lâm Long Sơn đã cùng mười người công nhân trở về. Họ đến khiến trong nhà Lâm Long Sơn ríu rít tiếng người. Tôi vừa đi ra khỏi phòng ngủ, tất cả mọi người đều an tĩnh lại, tỏ vẻ không hiểu nhìn tôi. Tôi tằng hắng một cái, nói “Tối nay nếu chư vị nghe theo lời ta, ta cam đoan diệt trừ được đoạn đầu đài, để mấy huynh đệ đã chết được yên nghỉ, các ngươi cũng có thể tiếp tục công việc ở lâm trường!” Tôi nói xong, bầu không khí bỗng nhiên cổ quái, mọi người châu đầu ghé tai bàn bạc gì đó.
Cuối cùng một lão nhân tức giận đứng lên, nói “Lâm lão bản, ngươi không phải loại tử tế gì, rõ ràng gọi chúng ta đến là để phát lương, không ngờ lại muốn lợi dụng chúng ta đối phó vật kia.” Lâm Long Sơn lập tức nói “Mọi người không nên kinh hoảng. Vị huynh đệ kia là Khu Ma Thiên Sư nổi danh, trên đời này không có gì hắn không giải quyết được. Mọi người chỉ cần đi theo chúng ta tới lâm trường một lần, ta cam đoan trở về sẽ phát tiền công cho mọi người. Đương nhiên, nếu như mọi người muốn tiếp tục đi theo ta, thì chính là người có công lớn của lâm trường, tiền lương tăng gấp đôi!”
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, Lâm Long Sơn nói xong, đám người lần nữa châu đầu ghé tai, nhưng sự mâu thuẫn rõ ràng ít đi rất nhiều. Lão nhân kia hỏi tôi, chuẩn bị đối phó thứ tà dị kia thế nào? Muốn bọn hắn làm gì. Tôi nói “Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi đi theo ta đến lâm trường một lần, ta cần dùng đến dương khí trên người sống, nhiều người sức lớn, cho dù có nhiều vật tà dị đụng phải chúng ta cũng phải lùi bước, chắc chắn không có nguy hiểm.” – “Ngươi nghĩ quá đơn giản.” Lão nhân nói “Hai người chết trước đây đều là trước mắt chúng ta mà bị chặt đầu, sự thật chứng minh chúng ta dù đông người thứ đó cũng không sợ chúng ta…” – “Đó là vì các ngươi sợ bọn hắn!” Tôi cười lạnh nói “Các ngươi càng nhu nhược, bọn hắn càng cường đại. Trái lại các ngươi càng không sợ, bọn hắn càng sợ các ngươi!”
Thấy bọn họ vẫn không tin, tôi bảo Lâm Long Sơn mang thứ hắn chuẩn bị ra. Lâm Long Sơn lập tức kéo một cái rương đến, mở rương ra bên trong toàn là quần áo lính Quốc dân đảng. Tôi cau mày một cái, hỏi Lâm Long Sơn không phải bảo hắn tìm quần áo Bát Lộ quân sao? Lâm Long Sơn khó khăn nói đây là mượn của một đoàn làm phim truyền hình. Quần áo Bát Lộ quân hôm nay họ phải dùng cho nên không mượn được, chỉ có thể dùng trang phục quân lính quốc dân đảng có được không? Tôi nói dùng trang phục này cũng được.
“Các ngươi ngẫm lại, thổ phỉ nhất sợ cái gì? Sợ nhất liền là quân tiễu phỉ. Tối nay tất cả mọi người mặc trang phục của quân tiễu phỉ, ta không tin bọn hắn không sợ.” – “Bọn hắn đều thành quỷ cả rồi còn sợ quân tiễu phỉ sao?” Có người lập tức chất vấn. “Vô luận là người hay quỷ, dù chết hay sống, nỗi sợ hãi với thiên địch cũng không thay đổi chút nào. Chỉ cần các ngươi lớn mật, không biểu hiện nhu nhược nhất định không có vấn đề gì.” Tất cả mọi người như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Lý mặt rỗ cuối cùng hứa trả cho mỗi người hai ngàn phí dịch vụ, thế là đám người không chút do dự đáp ứng. Phân phát quần áo xong, tôi mang theo đám người trùng trùng điệp điệp tiến về lâm trường. Sau khi đi vào lâm trường, vết máu vẫn còn đó nhưng đầu của Tiểu Lưu đã không thấy đâu. Như thế cũng tốt, miễn cho đám người trông thấy cái đầu lại sợ hãi. Tôi bảo mọi người thay quần áo quân Quốc dân đảng, mỗi người cầm một cây súng săn, tiến về phía đoạn đầu đài.
Đoạn đầu đài vẫn ở chỗ cũ, cũng không biết rốt cuộc là tự nó xê dịch vị trí, hay có người lén lút xê dịch. Tôi đi lên nhìn qua phát hiện pho tượng đá tối thiểu cũng gần ngàn cân đi? Muốn dời đi đúng là khó khăn. “Tất cả mọi người chuẩn bị đi.” Nói xong, tôi ngồi lên trên đoạn đầu đài. Đám người lập tức bắt đầu bận rộn, đem đậu nành nhét vào súng. Khi bóp cò súng sẽ đem đậu nành oanh thành bụi phấn, bụi đậu nành bắn lên oan hồn thổ phỉ có thể làm bị thương bọn chúng.
Những người sinh sống dựa vào vùng rừng này đều đủ tư cách làm thợ săn, ai mà không biết dùng súng săn? Đám người rất nhanh đã chuẩn bị xong, tôi xem trời chiều ngã về tây, nơi này đã ít dần ánh nắng. Thêm một tiếng nữa, trời đã chuyển tối. Đến lúc đó chúng tôi bắt đầu hành động. Tiếp theo chờ đợi cũng không có chuyện gì, trừ việc nửa đường bỗng nhiên chạy đến một con sói bị đám công nhân bắn chết.
Sắc trời rất nhanh đen lại, đưa tay không thấy năm ngón. Tôi lập tức bảo đám người đốt lửa, trên đống lửa giội một tầng thi dầu! Thi dầu âm khí nặng nề như thế có thể dẫn dắt oan hồn thổ phỉ ra ngoài, đến lúc đó trực tiếp chấn nhiếp hẳn là có thể phong bế cái đoạn đầu đài này.