Phần 173
Nhất Sơ để tôi và Lý Mặt Rỗ về bệnh viện chăm sóc Sở Sở, tôi bảo Lý Mặt Rỗ đi một mình, tôi thì lưu lại, nói không chừng có thể giúp Nhất Sơ. Nhất Sơ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Không nghĩ tới Nhất Sơ một mực dẫn tôi tới đến chỗ Lão Thử tiền bối ở, Lão Thử tiền bối lập tức cung kính đón chúng tôi vào. Nhất Sơ bảo Lão Thử tiền bối chuẩn bị vài thứ, rượu hùng hoàng, đao đồ tể, ba con đạp thi vô ngấn và một chút đậu đen.
Lão Thử tiền bối lộ vẻ do dự, nói rượu hùng hoàng và đao đồ tể, đậu đen dễ tìm, nhưng đạp thi vô ngấn rất khó tìm, dù sao thứ này có rất ít người dùng. Nhất Sơ nhàn nhạt dựng thẳng lên ba ngón tay “Ba tấm trung đẳng Linh phù.” Lão Thử tiền bối lập tức mừng rỡ “Thành giao! Lão sẽ tìm loại đạp thi vô ngấn thượng đẳng nhất.” Nói rồi lão cao hứng ra cửa.
Nhất Sơ thì đi đến trước một bàn gỗ rách nát thấm một loại thuốc màu màu lam, bắt đầu vẽ bùa lên giấy. Tôi đối với nghề này, căn bản là trình độ vô cùng thấp, đạp thi vô ngấn và trung đẳng Linh phù, tôi căn bản là nghe không hiểu liền hỏi Nhất Sơ. Nhất Sơ kiên nhẫn giải thích, cái gọi là đạp thi vô ngấn là chỉ móng lừa đen đã bước qua thi thể. Mà bước qua thi thể cũng không phải là đi qua thi thể, mà là đạp lên thi thể nhưng không để lại bất cứ dấu vết gì mới được.
Loại móng lừa đen này có linh tính, đối phó cương thi có hiệu quả rất mạnh. Trong tiểu thuyết nói cứ tùy tiện cầm cái móng lừa đen đi đối phó với cương thi, đều là cứt chó nhảm shit. Mà trung đẳng Linh phù là một loại bùa chú đẳng cấp cao hơn hạ đẳng Linh phù. Trên thị trường phù chú, đại bộ phận đều là đồ giả, hoặc là hạ đẳng Linh phù, nếu như có được một lá trung đẳng Linh phù, đã đủ để đối phó với lệ quỷ. Nhưng bởi vì uy lực to lớn và người có thể viết ra loại phù này ít càng thêm ít, vật liệu khan hiếm, cho nên loại này phù thường là có tiền mà không mua được.
Tôi nghe mà trợn mắt há mồm, không có nghĩ tới thật kỳ diệu như vậy. Nhất Sơ viết ba tấm trung đẳng Linh phù mất tới ba giờ. Hắn tổng cộng làm tám tấm, nhưng chỉ có ba tấm thành công, Nhất Sơ nói tỷ lệ thành công như vậy đã là rất cao…
Chờ đến ban đêm, mới thấy Lão Thử tiền bối trở về, lão ta lôi ra một cái bao quần áo nhỏ, bên trong nhét đầy bao. Không cần phải nói, nhất định là thứ Nhất Sơ cần. Nhất Sơ mang theo đồ vật rời đi, Lão Thử tiền bối thì lưu luyến không rời cầm ba tấm trung đẳng Linh phù kích động đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Chúng tôi trở lại bệnh viện gọi Lý Mặt Rỗ rồi đi tới khách sạn Mộc Uyển ở. Mộc Uyển cũng không rời đi, nhìn thấy chúng tôi lập tức khẩn trương nói “Anh tôi gọi điện thoại tới thúc giục tôi về nhà.” Nhất Sơ quả nhiên liệu sự như thần! Anh ta hỏi Mộc Uyển trả lời như thế nào? Mộc Uyển nói trả lời như Nhất Sơ dặn. Nhất Sơ nói tối nay chúng ta sẽ đi gặp anh cô ta. Sau đó anh ta ngủ một giấc ở quán rượu, một giấc này ngủ thẳng đến khi trời tối.
Chúng tôi lên xe, Nhất Sơ lấy rượu hùng hoàng ra, rót vào một cái đĩa nhỏ, sau đó lại móc ra một con rắn nhỏ màu trắng, cũng đặt ở trong đĩa. Tôi ngạc nhiên, nhìn con rắn đầy âm u tử khí đến hoảng hồn. Nhất Sơ tựa hồ nhìn ra nghi ngờ trong lòng tôi, nhàn nhạt giải thích kỳ thật đêm qua, anh ta bố trí mấy con rắn đã dựa theo âm khí trên cây trâm, để bọn chúng tìm kiếm nơi phát ra vong linh. Nếu đoán không sai, anh của Mộc Uyển sẽ ở nơi đó.
Mà loại rắn này gọi là đồng tâm xà, rất ít thấy, là do Lão Thử tiền bối bồi dưỡng ra được, Nhất Sơ dùng ba tấm hạ đẳng phù mới đổi được. Loại rắn này vô luận khoảng cách bao xa, đều có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần đi theo con rắn này, nhất định có thể tìm được quê quán của Mộc Uyển! Mộc Uyển đang chất vấn, nhưng khi đi theo con rắn kia đến một con đường rắc rối phức tạp, Mộc Uyển không còn chất vấn nữa, thay vào đó là kinh ngạc không thôi.
Hai giờ về sau, xe đến cái thôn dưới chân một ngọn núi nhỏ. Mộc Uyển nuốt nước bọt, nói anh trai cô ta vẫn ở trên núi. Lý Mặt Rỗ thở dài nói thật là cao nhân, ở trên cao như vậy mà không sợ ngã chết? Mộc Uyển liếc một cái, Lý Mặt Rỗ lúng túng hắc hắc cười ngây ngô. Nhất Sơ cũng không cho chúng tôi xuống xe, mà đem con rắn thả cho đi về phía chân núi, sau đó đem đồ vật chuẩn bị hôm nay cùng hai chúng tôi kiểm lại.
Mộc Uyển thấp thỏm lo âu thấy chúng tôi xuất ra nhiều đồ vật cổ quái, hỏi chúng tôi định làm gì? Nhất Sơ nói “Chút nữa cô chỉ việc nói chúng tôi là bạn của cô, những cái khác không cần để ý. Tôi cam đoan cô và anh trai sẽ không việc gì.” Mộc Uyển nhẹ gật đầu, nhưng nhìn cô ta rất sợ hãi. Mộc Uyển đưa bọn tôi đến một con đường nhỏ lên núi. Đường núi gập ghềnh uốn lượn, có nhiều chỗ căn bản cũng không có đường, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm đi xuyên qua rừng cây tươi tốt xanh um. “Mê thiên trận.” Nhất Sơ bỗng nhiên cười lạnh nói “Xem ra hắn có chút đạo hạnh.”
Lý Mặt Rỗ buồn bực hỏi cái gì mê thiên trận? Có thể bị nguy hiểm không? Nhất Sơ nói “Nơi này phần lớn trồng Nghênh Khách tùng và gỗ đào. Mà lại trồng vô cùng có ý đồ, thông qua ngũ hành bát quái bộ thôi diễn ra, nếu là người bình thường, căn bản không xuyên qua được, cuối cùng chỉ có thể xuống núi trở về, mọi người theo sát tôi.” Mộc Uyển bất mãn nói anh tôi đâu phải thuật sĩ? Mấy cái cây này do tôi và anh tôi trồng, nhưng tôi không biết trận nào cả.
“Hố hẳn là do anh cô đào?” Nhất Sơ hỏi. Mộc Uyển không nói gì, tôi biết Nhất Sơ nói đúng. Ở đây căn bản không có đường, Mộc Uyển quay tới quay lui, tựa như đi xuyên qua rừng cây. Vừa đi khỏi đại trận, đã thấy một bóng người ngồi xổm ở ngoài mê thiên trận. Mộc Uyển mừng rỡ “Mộc Đầu ca.” Bóng đen kia đứng lên, tôi lập tức dùng đèn pin chiếu lên người anh tai, đó là một người chừng ba mươi tuổi vai u thịt bắp, trên mặt đầy râu quai nón. Nếu là trước giải phóng, tôi nhất định sẽ hoài nghi người này là thổ phỉ trên núi.
“Mộc Uyển, đã nói với em bao nhiêu lần, không được đưa người ngoài đến, sao em không nghe?” Mộc Đầu trách cứ. Mộc Uyển còn chưa nói rõ thân phận của chúng tôi, Nhất Sơ liền mặt không thay đổi thả một câu “Người của Tiêu gia?” Nghe Nhất Sơ nói, Mộc Đầu lập tức biểu lộ thảm biến “Nơi này không chào đón các người, mau cút đi! Dám tiến lên một bước, tôi sẽ không khách khí.” Nhất Sơ lạnh lùng nói “Người đáng chết thì không thể sống được, nên người sống thì không thể chết được.”
Sau khi nói xong, Nhất Sơ liền nhảy ra một bước “Vì một người đã chết, có đáng không?” – “Đánh rắm.” Mộc Đầu giận tím mặt “Cút ngay, nếu không các người sẽ hối hận.” Nói xong Mộc Đầu lập tức rút ra đao bổ củi bên hông, đột nhiên bổ vào một cây đại thụ. Mộc Uyển thấy Mộc Đầu nổi điên mà sợ hãi, có lẽ trước kia Mộc Đầu chưa bao giờ hung ác như thế?
Cô ta lập tức nói với Mộc Đầu “Mộc Đầu ca, anh có phải giấu em cái gì không? Mấy người bạn này tới giúp chúng ta, đừng như vậy.” – “Nha đầu, em sao ngốc như vậy, đây là vi phạm lời thề của tổ tiên!” Mộc Đầu chua xót nói “Em yên tâm, anh sẽ dùng tính mệnh thay em chuộc tội, chúng ta đi.” Nói xong, Mộc Đầu bắt lấy tay Mộc Uyển chuẩn bị đi lên núi. “Tỏa hồn kim trâm trên tay tôi.” Nhất Sơ nói “Tốt nhất mọi người bình tâm tĩnh khí ngồi xuống, nói không chừng tôi còn có thể giúp được.”
“Cái gì?” Mộc Đầu trong nháy mắt kích động, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhất Sơ “Ngươi cướp lấy kim trâm?” – “Không phải cướp.” Nhất Sơ nói “Tôi đã nói là đến giúp anh, tôi là người của Mê Đồ quan.” – “Cái gì…” Mộc Đầu sợ hãi “Mê Đồ quan?” – “Đây là Trương gia.” Nhất Sơ chỉ tôi “Không biết có đủ tư cách lên núi nói chuyện chăng?” Mộc Đầu tựa hồ càng kích động, nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm chúng tôi thật lâu, cuối cùng chật vật nhẹ gật đầu “Được!” Nói rồi Mộc Đầu quay người đưa bọn tôi lên núi.