Phần 167
Lão Thử tiền bối hèn mọn lau lau cái mũi “Cậu khỏi cần cảm khái, cô nàng kia so với Sở Sở cũng không kém, thậm chí còn gợi cảm đến mê người, lão sợ cậu không cầm lòng được.” Tôi cười để mọi người yên tâm, nếu như Lý Mặt Rỗ thực có can đảm phản bội Sở Sở, tôi sẽ biến hắn thành Đông Phương Bất Bại. Chồng của Mộc Uyển hiện đang ở bệnh viện. Trên giấy tờ viết là ‘Tính khí hư lạnh’, cái này kỳ thật cũng không phải là bệnh, chỉ là ăn không vào, toàn thân không còn khí lực mà thôi, triệu chứng điển hình của âm thịnh dương suy.
Mộc Uyển từ nhỏ không cha không mẹ, được Đại bá nuôi lớn, về sau bị bán cho đời chồng đầu tiên. Giờ cô ta đã trải qua 5 cuộc hôn nhân, 4 người chồng trước đó đều chết oan uổng, lời đồn Mộc Uyển khắc chồng cũng dần dần hình thành… Người chồng hiện tại mắc quái bệnh như thế, người bên nhà chồng đều một mực chắc chắn Mộc Uyển là nguyên nhân, cho rằng cô ta khắc chồng thành bộ dạng này, không cho cô ta đến bệnh viện.
Chúng tôi đến bệnh viện là để xem chồng cô ta gặp tình huống như thế nào, còn có thể duy trì được mấy ngày. Nhưng chúng tôi vừa tới bệnh viện đã nghe thấy một trận quở trách, tựa như là một bà lão đang chửi mắng con dâu. Lão Thử tiền bối lập tức hứng thú, nói xong bắt đầu cười hí hí. Ngay sau đó, liền dẫn bọn tôi lần về phía tiếng mắng.
Trong hành lang, chúng tôi trông thấy một bà lão ngồi trước cửa phòng bệnh, khóc hôn thiên ám địa, không ngừng nhục mạ một cô nàng đứng phía trước. Cô nàng kia hẳn là Mộc Uyển? Trông thấy cô ta lần đầu tiên, ngay cả tôi cũng có chút tim đập thình thịch, làn da trắng nõn, dáng người trước lồi sau vểnh, một đôi mắt đào hoa vũ mị, trong lúc lơ đãng thả ra ánh mắt khiến người ta như si như say. Bờ môi nhỏ, cái mũi anh đào xinh xắn, nhìn qua cảm giác như một búp bê xinh đẹp.
Nếu không phải Lão Thử tiền bối nói cô nàng này hơn 30 tuổi, tôi thậm chí hoài nghi cô ta vừa mới chừng 20 tuổi. Trách không được Lão Thử tiền bối một mực nói cô ta so với Sở Sở không kém là bao. Nhất cử nhất động của cô ta, so với Sở Sở vũ mị hơn nhiều lắm, dù cô ta rất đứng đắn nhưng lại ngăn không được trên người phát ra ma lực chí mạng! Nhất Sơ nói với tôi, cô ta sở dĩ biểu hiện kỳ quái như thế, chính là do âm vật tác động.
Từ lời mắng nhiếc của bà lão, tôi biết đó là mẹ chồng của Mộc Uyển, con trai vừa mới chết, đúng lúc đụng phải Mộc Uyển đến, bà lão lập tức đem nguyên nhân quy tội cho Mộc Uyển. Mộc Uyển mặc dù ủy khuất cũng không phản kháng, chỉ là ngơ ngác nhìn trong phòng bệnh người chồng đã tắt thở, không nói một lời. Có lẽ là tâm đã chết, cho nên cô ta cũng không rơi lệ, nhưng những đau thương biểu lộ ra lại làm cho người ta nhịn không được sinh lòng yêu thương.
Tôi lập tức nói với Lý Mặt Rỗ “Cơ hội đó, lên đi!” Nhưng Lý Mặt Rỗ không hành động, Nhất Sơ chợt nói với chúng tôi “Đi chuẩn bị một chút vôi, nhanh, nếu không không kịp nữa…” Tôi lập tức gật đầu chạy đi chuẩn bị vôi. Lúc tôi trở về Nhất Sơ cùng Lý Mặt Rỗ đã ở cửa bệnh viện chờ, trông thấy tôi lập tức kéo tôi lặng lẽ đi tới cửa sau bệnh viện. Cửa sau là nơi chỉ dành cho nhân viên đi nên cửa rất nhỏ chỉ đủ hai người sóng vai đi qua.
Nhất Sơ bảo tôi đem vôi vẩy trên mặt đất, sau đó ra hiệu chúng tôi trốn đi, đồng thời căn dặn đếm rõ ràng có bao nhiêu người đi qua trên lớp vôi. Tôi lập tức gật đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm cửa sau. Sau khi mấy nhân viên bệnh viện đi qua, tôi nhìn thấy Mộc Uyển đi ra. Trên mặt cô ta vẫn đau thương như cũ, áp chế không nổi nước mắt, nhẹ giọng khóc, bộ dáng mảnh mai lần nữa làm tim tôi đập thình thịch.
Đây thật là cơ hội bắt chuyện tốt, tôi hỏi Nhất Sơ có thể để cho Lý Mặt Rỗ đi lên bắt chuyện không? Nhất Sơ lại lắc đầu, nói sợ chuyện không đơn giản như vậy, đợi cô ta đi qua rồi tính sau. Tôi không biết Nhất Sơ có ý gì, sao mà chuyện không đơn giản như vậy? Hẳn là chuyện này phía sau có điều kỳ quặc. Chúng tôi đành phải cố nén hiếu kỳ, cẩn thận nhìn chằm chằm Mộc Uyển. Mộc Uyển đi đến cửa sau nhìn thấy vôi lại ngơ ngác một chút, buồn bực nhìn chung quanh, chúng tôi lập tức trốn đi.
Đợi đến khi Mộc Uyển rời đi, Nhất Sơ mới cùng chúng tôi tiến đến xem xét. Nhìn chằm chằm vôi nhìn trong chốc lát, Nhất Sơ không nhịn được hít sâu một hơi “Quả nhiên.” – “Thế nào?” Tôi lập tức hỏi Nhất Sơ. Nhất Sơ chỉ vôi trên mặt đất nói “Đếm xem, có dấu chân của mấy người.” Tôi đếm qua phát hiện trên mặt đất tổng cộng có tới dấu chân của 10 người! Điều này không đúng, tính đến trước Mộc Uyển, tổng cộng cũng chỉ có 5 người đi qua, phía trên lớp vôi vì sao lại có thêm 5 dấu chân.
Tôi hỏi Nhất Sơ là chuyện gì xảy ra. Nhất Sơ nói “Có cái gì đó đi theo cô ta!” Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, 5 dấu chân này có phải là 5 người chồng đã chết của Mộc Uyển không? Hẳn là kia quỷ hồn của 5 người kia vẫn quấn lấy Mộc Uyển? Tôi mang nghi vấn này hỏi Nhất Sơ, Nhất Sơ gật nhẹ đầu. “Vậy bọn họ tại sao quấn lấy Mộc Uyển? Có phải là chết không nhắm mắt, cho nên muốn hại chết Mộc Uyển không.”
“Không, không đúng, cũng không chỉ là thêm 5 dấu chân!” Nhất Sơ đột nhiên nhướng mày. Sau đó để Lý Mặt Rỗ đi mượn một cây chổi, đem lớp vôi này quét sạch sẽ. Chuyện quỷ dị phát sinh, Lý Mặt Rỗ quét dọn xong, phía dưới lớp vôi vẫn có 6 dấu chân màu đen hiện ra. Mà 6 dấu chân này cùng dấu chân vừa rồi không hề trùng khớp! Dấu chân màu đen rất nhạt, nếu như không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra. Nhưng bởi vì dấu chân màu đen mờ nhạt cho nên có thể nhận ra.
Kỳ quái, vừa mới rồi vảy vôi bột lên chỗ này tôi không thấy có dấu chân nào cả. Tôi lập tức hỏi Nhất Sơ chuyện này là sao. Nhất Sơ khóe miệng rõ ràng co quắp một chút “Trên người cô ta có 11 con quỷ…” – “Cái gì?” Chúng tôi ai nấy đều kinh hãi rùng mình. Người bình thường bị một con quỷ quấn bên người, có thể đã bị giày vò chết đi sống lại rồi. Nhưng bây giờ Nhất Sơ lại nói Mộc Uyển trên người lại có 11 con quỷ, đây là chuyện quái gì? Cô ta còn có thể sống được sao? Tôi không thể tin được nhìn Nhất Sơ. Nhất Sơ vẫn không để ý tới tôi, chỉ nhìn Lão Thử tiền bối nói “Lão Thử tiền bối, làm phiền lão hỗ trợ giám định 6 dấu chân màu đen này một chút.”
Lão Thử tiền bối gật đầu, thận trọng dùng xẻng đem những dấu chân màu đen kia xúc cho vào một cái túi nhựa cẩn thận gói kỹ. Tôi vội hỏi Nhất Sơ, dấu chân màu đen này cũng có thể giám định? Muốn giám định cái gì? Nhất Sơ giải thích, để cho Lão Thử tiền bối giám định một chút niên đại những dấu chân quỷ này, ngoài ra còn có bao nhiêu oán khí. Tôi giật nảy mình, nghĩ thế nào cũng không ra dấu chân quỷ cũng có thể giám định, đây là xác định DNA của quỷ sao?
Sự tình bỗng nhiên phát triển theo hướng tôi đoán không ra. Tôi hỏi Nhất Sơ tiếp theo làm gì bây giờ, có cần Lý Mặt Rỗ tiếp tục theo đuổi Mộc Uyển không? Nhất Sơ lạnh lùng nói “Chờ kết quả giám định rồi nói sau!” Lão Thử tiền bối cùng chúng tôi mỗi người đi một ngả, chúng tôi bèn lái xe về bệnh viện. Trên đường tôi hỏi Nhất Sơ, hắn rốt cuộc làm sao thấy được Mộc Uyển có vấn đề? Nhất Sơ nói “Cái này rất đơn giản, Mộc Uyển trên người dương khí vượng, nhưng khí chất tỏa ra lại là thuần âm, đối với nam giới tràn ngập vô tận dụ hoặc. Cho nên tôi biết được, bên người cô ta nhất định có gì đó không sạch sẽ, chỉ là không nghĩ tới là nhiều như vậy.”
“Nhiều vong hồn đi theo như vậy, nhưng tựa hồ đối với cô ta một chút ảnh hưởng cũng không có, có phải chăng… Những thứ không sạch sẽ đó chính là do cô ta nuôi, cô ta là cố tình khắc chết chồng mình.” Tôi lập tức động não, nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nhất Sơ trầm mặc một lát, cuối cùng khó khăn gật đầu, nói có khả năng này, nhưng còn chưa thể xác định. Hắn luôn cảm thấy, Mộc Uyển cất giấu rất nhiều bí mật, nhưng cũng không giống người xấu.
Lý Mặt Rỗ nói việc này không đơn giản, để hắn theo dõi Mộc Uyển, biết đâu có thể điều tra ra đầu mối gì đó. Nhất Sơ do dự một lát, cuối cùng rút một cây tiểu kiếm gỗ đào đưa cho Lý Mặt Rỗ, bảo hắn phải chú ý cẩn thận. Ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, liền bẻ gãy chuôi kiếm, hắn sẽ đi cứu Lý Mặt Rỗ. Lý Mặt Rỗ lập tức gật đầu, xuống xe đón taxi, đi theo dõi Mộc Uyển. Tôi cùng Nhất Sơ trở lại bệnh viện, Sở Sở lúc này đã thức tỉnh, cười hỏi Lý Mặt Rỗ đâu.
Tôi nói Lý Mặt Rỗ ra ngoài mua đồ, chẳng mấy chốc sẽ trở về. Sở Sở nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thật say. Tôi cùng Nhất Sơ ngồi trên giường bệnh bên cạnh trông coi. Nhưng chờ đến tận ban đêm, cũng không thấy tin tức của Lý Mặt Rỗ, tôi có chút không kiên nhẫn được nữa. Nhưng cũng không dám tùy tiện gọi cho Lý Mặt Rỗ, vạn nhất Lý Mặt Rỗ đang theo dõi, mà chuông điện thoại bị Mộc Uyển nghe được, há không phải là phiền toái ư?
Đến ban đêm, Lão Thử tiền bối gọi điện thoại tới, nói cho chúng tôi biết dấu chân kia đã giám định xong, hẳn là vong hồn triều Tống, gần hai ngàn năm. Tôi hít sâu một hơi, vong hồn triều Tống, làm sao có thể bám vào một người hiện đại? Tôi liên tục hỏi lại, Lão Thử tiền bối bị tôi hỏi đến tức giận, cuối cùng mắng thích tin thì tin, không tin thì thôi sau đó cúp điện thoại.
Tôi vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhất Sơ, Nhất Sơ lại ngây ngốc ngồi ở chỗ đó, ngẩn người hồi lâu. Tôi biết hắn đang suy nghĩ cho nên cũng không quấy rầy. Mấy phút sau Nhất Sơ bỗng nhiên đứng lên, nói “Nguy hiểm rồi.” – “Nguy hiểm gì?” Tôi thất kinh hỏi. Nhất Sơ nhìn thoáng qua trong phòng bệnh của Sở Sở, ra hiệu cho tôi ra ngoài nói. Nhất Sơ nói “Gọi cho Lý Mặt Rỗ ngay.” Lòng tôi nhảy bộp một cái, biết Lý Mặt Rỗ rất có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức gọi điện thoại cho Lý Mặt Rỗ nhưng lại không ai nghe máy. Tôi vô cùng lo lắng hỏi Nhất Sơ đây là ý gì?