Phần 159
Tống nữ sĩ liền vội vàng lắc đầu “Đại ca ơi, đây là tầng 10 đấy, quạ đen bay cao như vậy làm gì? Tôi hiểu rồi, nhất định là hai người các anh âm khí vượng mang quạ đen tới…” – “Vấn đề không ở chúng ta, mà là ở thân tấm gương đồng này.” Tôi vừa nói, liền lại gõ một cái vào gương đồng “Nghe đi.” Cô ta cẩn thận ngừng một chút, không hiểu nói “Là sao?” – “Cô trước kia có gõ lên mặt gương đồng này chưa?” Tôi hỏi. Cô ta lắc đầu “Không có. Ý anh không phải là đám quạ đen bị tiếng gõ hấp dẫn tới đấy chứ? Đừng đùa, gian phòng kia cách âm rất tốt, ở bên ngoài không nghe thấy đâu.”
“Tôi hiểu rồi”. Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức kích động “Thanh âm này có phải giống tiếng quạ kêu?” Nói xong, tôi liên tiếp gõ lên gương đồng hai ba cái. Cô ta cùng Lý Mặt Rỗ nhìn nhau, cuối cùng đều nhẹ gật đầu “Đúng thật là có chút giống.” – “Tấm gương đồng này cùng quạ đen có liên quan rất lớn.” Tôi nói “Đi, đi với tôi bắt quạ đen.”
Lý Mặt Rỗ kinh ngạc nói “Bắt quạ đen làm gì? Quạ đen trêu chọc anh à?” – “Mặc dù tôi không rõ ràng lắm tấm gương đồng này là cái gì, nhưng nếu quạ đen có phản ứng với gương đồng, vậy tức là gương đồng và quạ đen trên một phương diện nào đó có điểm giống nhau, bây giờ chúng ta cần tìm ra điểm giống nhau giữa gương đồng và quạ đen, như thế mới có thể bốc thuốc đúng bệnh! Tôi cần dùng đến máu quạ đen.” Tôi giải thích.
Lý Mặt Rỗ lập tức gật đầu “Để tôi đi, anh cùng cô ta đợi ở đây, nhiều người ngược lại khó làm việc.” Cô ta lập tức gật đầu “Tôi đồng ý.” – “Đồng ý thì đưa chìa khóa xe đây.” Lý Mặt Rỗ cười nói “Dám để cho tôi đi trước? Được, tôi chạy trước, sáng ngày mai trở về, không chừng còn có thể mang đến hai con kền kền, mổ xác của các người là vừa…” Lý Mặt Rỗ vốn là muốn đi thử xe của cô ta một chút. Tống nữ sĩ rất tức giận ném chìa khóa xe cho Lý Mặt Rỗ nói “Đi nhanh về nhanh.”
Lý Mặt Rỗ lập tức chạy ra, tôi thì để Tống nữ sĩ đem gương đồng tranh thủ thời gian bỏ vào két sắt. Hiện tại tôi không chuẩn bị chút nào, thứ gì cũng không mang, vạn nhất cô ta bị gương đồng làm cho phát cuồng, tôi thực sự không biết phải làm gì. Tống nữ sĩ đem gương đồng khóa lại, thuận tay khóa ban công, mở tivi, nằm trên ghế sofa xem TV. Đúng lúc đó trên TV phát quảng cáo về một nhãn hiệu mỹ phẩm nào đó, cô ta kích động nói với tôi rằng cô ta đại diện cho nhãn mỹ phẩm này.
Tôi tùy tiện nói cô làm việc này không tệ, mỗi ngày ngồi ở nhà có thể kiếm ra tiền. Cô ta được thể lập tức kể lể, nói mình kỳ thật cũng không dễ dàng gì, thân gái tha hương đất khách, bạn bè cũng không có, bạn bè trước kia lúc còn nghèo đều đố kỵ với tài sản của cô ta, dần dần cô ta nghỉ chơi hết.
Nói rồi lại khóc lên, nói cô ta tịch mịch thế nào, cô độc ra sao, hy vọng tìm được người đàn ông đáng tin cậy, chỉ cần có thể thương yêu cô ta, cô ta nguyện nuôi người đó. Bất tri bất giác, cô ta lại tiến tới bên cạnh tôi, động chạm lên người tôi.
Tôi lập tức đau cả đầu, cô nàng này không phải thèm đàn ông đến phát điên rồi chứ? Mặc dù cô ta xinh đẹp gợi cảm, là loại phụ nữ làm cho đàn ông muốn ngừng xxx mà không được, nhưng tôi lại không phải loại người tùy tiện. Nhớ đến Tiểu Nguyệt, tôi liền lập tức sinh ra tâm lý bài xích cô ta, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, tằng hắng một cái nói nếu như thuận tiện, tôi muốn đợi 1 mình, nghĩ cách giải quyết gương đồng.
Tôi cự tuyệt Tống nữ sĩ, làm cô ta rất tức giận, đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, còn mắng tôi không hiểu phong tình, cả đời này chịu nghèo khó đi.
Tôi nhịn không được cười, tôi cảm thấy cho dù đi xin ăn, cũng sẽ không làm loại đàn ông phụ thuộc vào cô ta, loại phụ nữ như cô ta tôi thực sự xem thường.
Tôi ở phòng khách xem TV chốc lát, trong đầu không quên được vừa rồi toàn là cô ta trêu chọc tôi. Tôi rất phiền muộn, nghĩ thầm mình thật sự có mị lực lớn như vậy sao? Làm sao mà phụ nữ bây giờ lại bắt đầu chủ động ôm ấp yêu thương tôi??? Tôi đang suy nghĩ có nên tìm thời gian để cưới Tiểu Nguyệt không.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lý Mặt Rỗ rốt cục đã trở về. Nhìn hắn mệt nhọc đầy đầu mồ hôi, thở hổn hển, tôi liền buồn bực, tên này đi thang máy lên, làm sao lại mệt mỏi thế này?
Tôi liền hỏi Lý Mặt Rỗ, hắn nói còn có thể bởi vì cái gì, tất nhiên là cùng Tống nữ sĩ cãi nhau, mẹ nó, cô nàng kia thật là khó chịu. Cửa phòng ngủ phịch một tiếng mở ra, Tống nữ sĩ lao ra, nhìn chằm chằm Lý Mặt Rỗ “Anh vừa nói hươu nói vượn cái gì?”
Lý Mặt Rỗ trông thấy Tống nữ sĩ, lập tức “Má ơi” một tiếng hét thảm, từ ghế sô pha ngã trên mặt đất, trợn mắt hốc mồm chỉ vào cô ta “Cô… Cô làm sao lại ở đây?” – “Nói nhảm, tôi không ở đây thì ở đâu” cô ta mắng một câu “Anh có còn là đàn ông nữa không? Sau lưng nói xấu người ta, cái bản mặt già cũng không biết ngại.”
Lý Mặt Rỗ sắc mặt tái nhợt, hung hăng nuốt nước miếng, không nói gì. Có điều tôi lại cảm thấy Lý Mặt Rỗ nhất định gặp phải chuyện gì không đúng, liền bảo Lý Mặt Rỗ đem quạ đen để dưới đất, đi với tôi ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Lý Mặt Rỗ liền đi nhanh ra giữa thang máy nhìn một chút. Thấy giữa thang trống rỗng, Lý Mặt Rỗ càng sợ hãi, nhìn tôi nói “Gặp quỷ rồi, thật sự là gặp quỷ.”
“Anh có ý gì?” Tôi không hiểu nhìn Lý Mặt Rỗ. Hóa ra, vừa rồi lúc Lý Mặt Rỗ lên lầu, thang máy vừa mở ra, đã nhìn thấy Tống nữ sĩ đứng trong thang máy nhìn hắn cười, còn kéo hắn vào trong thang máy, ôm chặt lấy hắn khóc, vừa ôm vừa hôn.
Nếu là lúc trước, Lý Mặt Rỗ đã sớm thuận theo cô ta, cùng cô ta lả lướt một phen. Nhưng hắn vừa đụng đến cô ta, liền nhớ đến Sở Sở, bèn đẩy cô ta ra, hỏi cô ta định làm gì? Cô ta căn bản không nói lời nào, chỉ ôm lấy Lý Mặt Rỗ vừa ôm vừa hôn. Lý Mặt Rỗ tức điên lên, nửa đường liền ra khỏi thang máy, đi bộ lên lầu.
Hắn rõ ràng trông thấy thang máy đi xuống, còn tưởng rằng cô ta ra ngoài mua thứ gì. Không ngờ rằng vừa vào nhà đã nhìn thấy cô ta trong phòng, điều này có thể không dọa người sao?
Lý Mặt Rỗ kể xong, tôi cũng toát ra một đầu mồ hôi lạnh, tôi cơ bản có thể kết luận, Lý Mặt Rỗ nhìn thấy chính là “Tống nữ sĩ” trong gương. Vạn lần không nghĩ tới, người trong gương, vậy mà tà dị đến trình độ này, có thể đi ra khỏi tấm gương.
Tôi hít thở sâu một hơi, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua thang máy, sợ bên trong lại xuất hiện một Tống nữ sĩ, tóc tai bù xù đang nhìn chúng tôi. Nhưng nhìn thấy giữa thang máy trống rỗng, tôi liền nhẹ nhàng thở ra. Tôi nói với Lý Mặt Rỗ nói chuyện này vẫn là đừng nói cho cô ta, tránh cho cô ta khủng hoảng.
Lý Mặt Rỗ liên tục gật đầu, sau đó lại đột nhiên hỏi tôi một vấn đề kỳ quái “Anh chắc chắn người ở gian phòng bên trong là Tống nữ sĩ thật, mà người vừa rồi tôi đụng phải là giả chứ?”. Lý Mặt Rỗ hỏi vấn đề này, lòng tôi trong nháy mắt cũng có chút cuồng loạn. Đúng vậy, tôi sao có thể xác định người ở gian phòng bên trong là thật, mà người Lý Mặt Rỗ gặp là giả đây?
Trong lòng không chắc chắn nhưng tôi vẫn như trước nói với Lý Mặt Rỗ “Yên tâm đi! Từ khi cô ta tìm tới chúng ta, tôi một bước cũng không rời. Sẽ không thể là giả, trừ phi người tìm chúng ta vốn đã là giả.”
Lý Mặt Rỗ thở dài “Cũng không nhất định. Vừa rồi cô ta không phải ở phòng ngủ, mà anh ở phòng khách sao? Trong khoảng thời gian này sẽ không…” – “Sẽ không.” Tôi lập tức chém đinh chặt sắt nói “Trong phòng ngủ ngoại trừ cửa chính, không còn chỗ nào có thể đi ra, không thể nào, đừng suy nghĩ nhiều.” Lý Mặt Rỗ gật đầu, nói vậy được rồi.
Sau khi trở về tôi thấy cô ta đang ngồi trên ghế nhìn quạ đen. Thấy chúng tôi tiến đến, cô ta lập tức chạy tới hỏi chúng tôi vừa rồi nói chuyện gì. Tôi khoát tay nói là trong nhà có một số việc, không có gì đâu. Cô ta lúc này mới yên lòng lại, hỏi tôi những quạ đen này sao thế?
Tôi nhìn thoáng qua mới phát hiện quạ đen rất kỳ quái. Lúc mới vào còn nhảy nhót tưng bừng, thế nhưng lúc này lại tất cả đều ngẩn người sững sờ, không nhúc nhích, trợn hai mắt, nhìn chòng chọc vào két sắt.
Trong két sắt có gương đồng, xem ra gương đồng chính xác là có tác dụng đối với bọn chúng. Tôi lập tức bảo cô ta đem gương đồng ra, mà tôi cùng Lý Mặt Rỗ thì bắt lấy quạ đen, lần lượt lấy máu.
Những con quạ đen này giống như bị điên, không biết đến có người đang động vào bọn chúng. Bất luận chúng tôi làm thế nào, bọn chúng cũng không giãy giụa, con mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm két sắt…
Điều này khiến Lý Mặt Rỗ rất tức giận, nói con mẹ nó, lúc bay nhảy so với các loài vật khác thật lợi hại, còn kéo của ông đây một cái quần, lúc này thì lại thành thật như vậy, như một cọng lông mềm. Năm con quạ đen, bị chúng tôi lấy máu, đều chết đến không thể chết lại, nhưng vẫn như cũ chết không nhắm mắt, hai mắt mở to. Lý Mặt Rỗ không đành lòng, vuốt mắt cho bọn chúng, nói về sau có cơ hội tìm một chỗ cho chúng mà chôn đi!
Tống nữ sĩ đem gương đồng đặt ở trước mặt mọi người, tôi đem gương đồng bày biện cho tốt rồi bảo hai người họ rời xa. Sau đó tôi dùng bàn chải, thận trọng đem máu quạ đen bôi lên mặt ngoài gương đồng, ở một bên quan sát kỹ động tĩnh.
Máu quạ đen chảy theo gương đồng, nhỏ xuống trên mặt bàn. Gian phòng bên trong yên tĩnh cực kỳ, chỉ có thanh âm máu tươi nhỏ giọt xuống, bầu không khí dị thường quỷ dị. Chúng tôi không dám chớp mắt, sợ bỏ qua điều gì.