Phần 144
Bên cạnh hang có một vật hình người, mà trong miệng vật hình người này còn ngậm một thứ lấp lánh. Không cần phải nói, khẳng định viên dạ minh châu. Tôi phát hiện cái vật thể hình người đó chắc chắn là một bộ thi thể. Đều trở thành thây khô, nhưng lại còn có thể cử động, giống như cha Tiểu Lưu, quả thực là ‘Cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau’! Hạt minh châu kia lấy từ miệng thây khô trong mộ cổ, hiển nhiên là âm vật đại hung. Mà cha hắn có thể vùng dậy sau khi chết, đoán chừng là do công dụng của hạt minh châu…
Lý béo nhìn tấm ảnh hỏi “Ngươi nói bọn hắn có mấy người?” Tiểu Lưu không chút do dự “Ba người.” Tôi lắc đầu “Không, tuyệt đối không chỉ có ba người.” Hắn rất kinh ngạc nhìn tôi “Nhưng trong tấm ảnh rõ ràng chỉ có ba người mà.” – “Nếu là ba người, vậy ai chụp ảnh?” Tôi cười nói. Tiểu Lưu gấp gáp hơn “Vậy người chụp ảnh đâu? Có khi nào hắn mai phục quanh đây chờ chúng ta không?” Tôi cũng gấp gáp, hiện tại mọi lời giải đều nằm trên kẻ chụp tấm ảnh này, bất luận thế nào chúng tôi cũng phải tìm tới người đó.
Chúng tôi còn chưa biết tìm thế nào, điện thoại của tôi bỗng nhiên vang lên. Mở ra xem thì ra là Tiểu Nguyệt gọi tới. Tôi lập tức nhấn nút trả lời “Có chuyện gì vậy Tiểu Nguyệt?” Bên kia là một giọng nói thô lỗ “Con trai của Lưu Phú Quốc đâu? Để hắn nói chuyện.” Nghe được khẩu khí thô lỗ này, tôi có cảm giác không ổn, không cần phải nói, khẳng định là Tiểu Nguyệt và Sở Sở gặp nguy hiểm.
Tôi phẫn nộ nói “Ngươi là ai? Ta cảnh cáo ngươi, nếu như dám động tới một sợi tóc của hai cô nương, ta có một trăm cách để lấy mạng ngươi.” Đối phương dữ tợn nói “Để con trai của Lưu Phú Quốc nghe.” Tôi đem điện thoại mở loa ngoài, đưa cho tiểu Lưu. Hắn sợ hãi “Alo” một tiếng, đối phương liền cười gằn “Làm theo lời ta, nếu không các ngươi sẽ không còn được gặp lại hai cô nương này nữa…” Tiểu Lưu lập tức hoảng sợ nói “Đừng, ta nghe lời ngươi, đều nghe lời ngươi, xin ngươi chớ làm tổn thương hai vị tỷ tỷ.” – “Tốt, rất tốt.” Đối phương cười nói “Mau đi lấy Phát Khâu Giáp từ miệng cha ngươi đem đến cho lão tử, hạn định một giờ. Một giờ sau không thấy Phát Khâu giáp, ta sẽ đẩy hai nữ nhân này từ trên lầu khách sạn xuống.”
“Ngươi lợi hại!” Tôi phẫn nộ gầm thét lên “Để cho ta nghe tiếng của các nàng, ta muốn chắc chắn các nàng vẫn an toàn.” – “Lắm chuyện.” Đối phương mắng một câu, rồi nói “Kêu một tiếng cho gia gia nghe một chút.” Tiếng của Tiểu Nguyệt truyền tới, nghe thấy “Trương ca, đừng… Đừng lo cho chúng ta…” – “Câm miệng.” Người đó tát Tiểu Nguyệt một cái sau đó cúp máy. Lý mặt rỗ đã tức giận đến nỗi toàn thân phát run. Tình cảm của hắn với Sở Sở lớn hơn nhiều so với tình cảm của tôi với Tiểu Nguyệt.
Chỉ tại chúng tôi quá sơ ý chủ quan, một mực tập trung điều tra chuyện xác chết vùng dậy mà bỏ hai nữ nhân tại khách sạn. Tôi muốn trở về cứu các nàng. Nhưng vừa nghĩ tới cái gọi là Phát Khâu giáp, trong lòng tôi lại do dự. Nếu như không cầm Phát Khâu giáp tới, đối phương có thể thật sự phát điên, đẩy Tiểu Nguyệt và Sở Sở xuống lầu? Tôi thoáng suy tư một chút, ép mình tỉnh táo lại, sau đó nói với Lý béo “Thế này đi, Lý mặt rỗ ngươi lập tức trở về, cầm chân đối phương, để hắn không đả thương Tiểu Nguyệt và Sở Sở. Ta lên núi lấy Phát Khâu giáp.”
Lý mặt rỗ lập tức gật đầu “Được, các ngươi nhanh lên. Ta muốn hắn chết, ta muốn chơi chết hắn.” Nói xong, Lý mặt rỗ liền chạy như bay ra khỏi làng. Tôi vỗ bả vai Tiểu Lưu “Yên tâm, Phát Khâu giáp nhất định sẽ trả cho ngươi.” Tiểu Lưu cũng rất cấp bách “Ca ca đừng nghĩ nhiều, trước tiên cứu hai tỷ tỷ rồi hãy nói!”
Chúng tôi lập tức lên núi. Khi đi tới mộ phần của cha Tiểu Lưu mới phát hiện mộ phần quả thật đã nứt ra, cửa hang có vết móng tay cào, thậm chí còn có một vũng lớn máu trên mặt đất. Mà viên Phát Khâu giáp lại không thấy đâu. Tiểu Lưu không chút do dự mở nắp quan tài, thi thể đang yên lặng nằm đó Phát Khâu giáp ở trong miệng có chút lóe sáng. Tiểu Lưu bịch một tiếng quỳ trên mặt đất “Cha, ta muốn mượn Phát Khâu giáp dùng một lát! Dùng xong nhất định trả lại, hy vọng ngươi trên trời có linh thiêng có thể phù hộ hai vị tỷ tỷ, để bọn họ không bị người xấu hạ độc thủ.”
Tiểu Lưu nơm nớp lo sợ dùng tay mở miệng phụ thân. Nhưng thi thể đã cứng nên miệng không mở ra được, Tiểu Lưu đành phải dùng tay cạy hai hàm răng thi thể, lúc này mới hé ra một chút để lấy Phát Khâu giáp. Hắn dùng quần áo lau sạch sẽ Phát Khâu giáp, lúc này mới giao cho tôi “Ca, nhanh đi thôi.” Tôi vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn, vội vàng rời đi.
Chúng tôi chạy về khách sạn, mở cửa phòng mới phát hiện Lý mặt rỗ đang giằng co với đối phương. Đối phương là một gã chột, mặt đầy râu, mắt lộ ra hung quang. Trên thân lại còn có vết cào cấu, nhìn rất bộ dáng yếu ớt, thần sắc có chút hoảng hốt. Tiểu Nguyệt và Sở Sở bị trói trên hai cái ghế dựa, miệng bị dán băng dính, vội vã cuống cuồng nhìn chúng tôi. ” Sở Sở đừng sợ.” Lý mặt rỗ trấn an Sở Sở nói “Chúng ta lập tức cứu nàng.” Sở Sở trên mặt không một chút bối rối, chỉ yếu ớt nhẹ gật đầu, về sau nhìn về phía gã chột.
Gã chột vừa nhìn thấy Phát Khâu giáp, lập tức lộ ra vẻ tham lam “Mau lên… Mau đưa Phát Khâu giáp cho ta!” – “Thả người trước!” Tôi hừ lạnh một tiếng. “Con mẹ nó ngươi bớt nói nhảm đi.” Tên chột giận tím mặt “Ta bảo ngươi đưa Phát Khâu giáp đây.” Tôi ném Phát Khâu giáp tới. Gã chột bắt được Phát Khâu giáp, kích động toàn thân run rẩy, sau đó không chút do dự ngậm luôn Phát Khâu giáp vào miệng. Hắn thật khiến tôi buồn nôn, bởi vì Phát Khâu giáp trước đó vừa mới ở trong miệng thi thể.