Phần 142
Tiểu Lưu vốn là trẻ mồ côi, mẹ chết sớm, cha vì nghèo quá, đi theo người ta đi trộm mộ, từ lúc đó mất tích biệt tăm. Hắn sống lay lắt nhờ họ hàng bà con hàng xóm giúp đỡ, với Tiểu Lưu mà nói ăn no có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất, việc đi học còn chưa bao giờ dám mơ tới. Về sau đã trưởng thành, dựa vào vài mẫu đất cằn cỗi sống qua ngày. Vốn nghĩ sẽ cố gắng làm ăn tích lũy, sau đó cưới vợ, hai người trồng trọt chăn nuôi sống cuộc đời bình yên.
Không ngờ một ngày cha hắn trở về, phá tan sự yên bình bao lâu nay. Vào một đêm khuya, cửa nhà Tiểu Lưu bị đập ầm ầm, người bên ngoài gọi tên hắn. Hắn rất buồn bực, liền đi mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông có tuổi, quần áo lam lũ, toàn thân trên dưới đều là máu, trên mặt còn có một vết sẹo. Đôi mắt đục ngầu mắt, thoáng nhìn Tiểu Lưu, trong nháy mắt thần sắc đột ngột hưng phấn, lắp bắp cầm tay hắn “Con trai, là con sao?”
Nó bị hình dạng và lời nói của lão già cổ quái này làm sợ hãi, vội vàng muốn đóng cửa lại kệ lão già ở ngoài. Nhưng lão già không quan tâm tới vẻ mặt của hắn liền xông vào, kích động nói “Ta là cha con đây!” Hắn bối rối, nhưng nhìn lão già một hồi lâu, chợt thấy người này tướng mạo có nhiều nét ngờ ngợ giống mình. Tuy rằng trong trí nhớ của hắn, ấn tượng về cha mình cũng không có gì đặc biệt, cha hắn đã bỏ đi từ lúc hắn quá nhỏ.
Nhà hắn ầm ĩ, hàng xóm xung quanh đã bị đánh thức. Họ vội vàng chạy đến xem có chuyện gì ồn ào, một lúc sau mọi người xác nhận đây chính là cha của Tiểu Lưu! Lúc đó người trong thôn vẫn còn đối tốt với hắn, thấy trong nhà lúc đó chẳng có gì ăn, họ liền mang cho hai cha con ít ngô để cha hắn ăn.
Nhìn thấy cha, trong thâm tâm hắn bối rối ngổn ngang. Tiểu Lưu chẳng biết làm thế nào cho phải, cứ như vậy lúng túng ngồi không cả một buổi tối, hai người không nói gì với nhau…
Tiểu Lưu ban ngày chăn trâu vốn đã mệt mỏi, bất giác ngủ gục lúc nào không hay. Khi hắn thức dậy, phát hiện cha mình cũng nằm trên giường ngủ thiếp đi, ở trên bàn thấy một phong thư. Hắn không biết chữ, liền đem thư đưa cho hàng xóm xem giúp. Hàng xóm sau khi xem xong, lập tức liền choáng váng, nói thư này là di thư của cha hắn! Trong thư ghi, khi hắn thấy phong thư này, cha hắn đã chết, đồng thời liên tục căn dặn hắn việc mai táng, nhất định phải đem lão an táng bằng quan tài đứng, đồng thời phải dùng gỗ đào làm thành đinh đóng thẳng vào tứ chi và trái tim của lão, an táng ở chỗ cao nhất trên núi.
Hạ táng xong, có người sẽ đưa cho hắn một lễ vật nho nhỏ, cụ thể là lễ vật gì, trên thư cũng không có ghi. Tôi mơ hồ đoán được, lễ vật kia hẳn là ‘Dạ Minh Châu’. Nghe hàng xóm nói xong hắn trợn tròn mắt, vội vàng chạy về nhà, phát hiện cha mình đã tắt thở từ lúc nào, hắn càng không rõ tại sao cha lại muốn mình làm thế với thi thể?
Hắn không hiểu những việc đó có ý nghĩa gì, lại nghĩ những việc đó có chút gì đó không tốt, có thể làm rồi thì cha mình sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nghĩ vậy hắn liền làm theo ý mình chứ không làm như trong thư, hắn mang xác cha an táng như người thường… Nhưng không ngờ từ đêm đó liền xảy ra chuyện!
Đầu tiên là gia cầm trong thôn, ban đêm lúc khuya nhất sẽ tự nhiên gáy, đến ban ngày liền sẽ phát hiện mất một vài con, chó trong thôn cũng chết thảm vài con, xác rất ghê rợn, bụng bị cắn nham nhở.
Mọi người trong thôn ban đầu nghi ngờ cáo sói xuống thôn trang gây chuyện, cho nên cũng không để ý. Nhưng thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều gia cầm bị chết, bị mất, người trong thôn tổ chức đội tuần tra, khi trời tối sẽ đi tuần. Kết quả đội tuần nhìn thấy một thứ đã làm thay đổi cuộc đời của hắn!
Họ phát hiện cha Tiểu Lưu, lão từ trên núi xuống đi thẳng đến nhà hắn, gõ cửa. Họ thấy cha hắn trên người còn mặc áo liệm, cả người tỏa ra mùi tử thi nồng nặc, hai con mắt mở thật lớn, quả thực là cái xác không hồn. Kế đó, họ thấy hắn cũng cúi đầu từ trong nhà đi ra theo sau cha mình. Trước mắt bao người, hai người lại lén vào nhà khác trong thôn, nuốt sống gà vịt!
Đội tuần sợ tới mức có người còn tè cả ra quần, biết đây là xác chết sống dậy, vừa rạng sáng hôm sau, chuyện này liền náo động toàn thôn. Người trong thôn đem bắt trói hắn, tra hỏi vì sao phải làm như vậy? Tiểu Lưu nghe thấy chuyện đêm qua cha tìm mình, còn đưa mình theo nuốt sống gà vịt, thực sự quá choáng váng không tin. Nhưng khi hắn phát hiện ra, xác cha mình lại nằm cùng mình trên giường đêm qua, không tin cũng phải tin. Người trong thôn nói không sai, hắn đã ngủ cùng với xác cha mình suốt đêm…
Tiểu Lưu sợ hãi, vội vàng cầu khẩn mọi người trong thôn, đem xác cha một lần nữa bỏ lại trong quan tài, phòng ngừa việc cha mình “đi trộm”, họ và hắn thậm chí chất vào động rất nhiều đá lớn, hy vọng có thể giữ chặt thi thể trong đó. Hắn cũng lo lắng sợ rằng mình sẽ lại đi ra ngoài ăn trộm gà vịt của mọi người, liền nhờ người dùng dây thừng đem mình trói lại, cửa cũng khóa bên ngoài. Nhưng những việc này này tựa hồ cũng vô dụng, cha hắn không biết dùng thủ đoạn gì, đẩy hết mấy khối đá trong hang, lù lù chui ra.
Sáng sớm, Tiểu Lưu lại thấy xác cha nằm tại cửa nhà mình, miệng há mở, trong ngậm hạt châu kia. Hắn bối rối không biết làm gì, chỉ có thể đem cha một lần nữa bỏ lại trong quan tài, đem hạt châu cung phụng trước mộ, dùng tảng đá chắn cửa hang. Sau đó hắn rời thôn đi tìm cao nhân tới giải quyết việc của cha mình.
Các thôn dân phát hiện, từ khi hắn rời đi, mọi chuyện hết thảy đều khôi phục bình thường. Xác cha hắn cũng không xuống núi, gia cầm cũng không còn bị mất, thôn xóm trở lại bình thường. Không biết từ lúc nào, mọi người đều nói với nhau hắn là sao chổi, là hắn khắc chết cha mình, thậm chí còn để cha hắn chết không nhắm mắt, mỗi lúc trời tối lại tìm tới cửa. Lời đồn lan truyền, cuối cùng mọi người trong thôn cũng không dám lại cho hắn ở trong thôn nữa, hắn cũng không muốn để mọi người chịu tội, cho nên cũng lẳng lặng bỏ đi.
Từ khi hắn đi, thôn quả nhiên yên tĩnh trở lại, không tiếp tục phát sinh chuyện xác chết sống dậy nữa. Nhưng khi chúng tôi tới, cái xác kia lại lần nữa xuống núi, không ai dám động vào. Cho nên mọi người chỉ có thể gọi hắn về để hắn giải quyết. Khi hắn trở về xong liền gặp chúng tôi, chuyện còn lại chúng tôi đã đều biết.
Sau khi nghe xong, tôi và Lý mặt rỗ đều sửng sốt. Tôi thắc mắc cha hắn để lại di thư kia, rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại muốn để hắn dùng gỗ đào làm đinh đóng vào xác mình? Còn có hạt châu trong miệng, rốt cuộc là cái gì? Tại sao muốn đưa cho hắn? Tôi bối rối nhìn Tiểu Lưu, nói muốn giải quyết chuyện này, e là chỉ có thể dựa theo lời cha hắn nói trong di thư làm theo. Hắn cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ, tôi biết hắn thực không muốn. Nhưng mọi chuyện đã thành ra như này, thật sự cũng không biết dùng cách gì khác để giải quyết, chỉ sợ càng để lâu hậu quả sẽ tồi tệ hơn!
Tôi và Lý mặt rỗ khuyên bảo hồi lâu, hắn đành gật đầu đồng ý. Tôi suy đoán cha hắn sở dĩ để lại di thư, hiền như đã biết mình sau khi chết sẽ sống dậy. Còn hạt châu kia, tôi muốn biết nó thực sự là thứ gì và làm được gì. Tôi chợt nhớ, Tiểu Lưu trước đó có nói, khi hắn còn nhỏ cha đã bỏ đi theo người ta trộm mộ. Tôi liền hỏi hắn, liệu có biết những năm gần đây cha hắn đã làm những gì không?