Phần 140
“Đưa gạo tới.” Người kia thái độ lạnh lùng nói một câu. Nghe hắn nói chuyện, tôi thở phào nhẹ nhõm, cương thi thì không thể nói chuyện, có thể kết luận đối phương là người sống. Lúc đi xuống chân núi, tôi cũng không vội vã rời đi, mà tìm một chỗ ở trong thôn rồi núp vào đó. Tôi nghi ngờ rằng kẻ này đến trộm mộ, lẽ nào đêm hôm khuya khoắt lại lên núi, đi đưa gạo cho người chết? Chúng tôi lén theo dõi hắn, lại thấy hắn đi về sơn thôn, đẩy cửa một nhà rồi đi thẳng vào. Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra tôi đã cả nghĩ rồi, đối phương quả thực là đưa gạo, nói không chừng đây là một phong tục kỳ dị của thôn này, chúng tôi là người ngoài ở nơi khác đến nên không biết?
Tôi và Lý mặt rỗ liền quay về. Lúc về tới nơi đã là rạng sáng, chúng tôi mệt đến thở không ra hơi, lăn ra giường ngủ một giấc thật say. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, đã thấy Tiểu Nguyệt mua bữa sáng, là đặc sản bánh dày bột gạo của Tứ Xuyên. Chúng tôi ăn xong lại tiếp tục chuẩn bị đi vào thôn, Sở Sở bỗng nhiên hỏi “Đêm qua hai ngươi đi đâu về?” – “Vào trong sơn thôn.” Lý mặt rỗ nói. “Các ngươi đã đắc tội với ai phải không?” Sở Sở vẻ mặt nghiêm túc nói. “Không.” Tôi hỏi “Có chuyện gì sao?” – “Hôm qua… Ta phát hiện hình như có người theo dõi các ngươi.” Sở Sở nói “Sau lưng hai người lại còn dán một thứ. Vì để cho hai ngươi nghỉ ngơi nên đêm qua ta không nói cho các người biết.”
Tôi nhíu mày đáp “Có người theo dõi chúng ta? Còn dán đồ vật? Thứ gì?” – “Chắc là đã rơi trên giường rồi, hai người tìm thử xem.” Tôi lập tức chạy lại giường ngủ xem có thứ gì không. Quả nhiên, tôi tìm thấy hai tờ tiền âm phủ! Bên trên có ghi bốn chữ lớn màu đỏ Ngân Hàng Địa Phủ, trong nháy mắt xém chút nữa tôi đứng không vững, vừa kịp lúc tựa vào tường. Mẹ nó, không ngờ đêm qua bị theo dõi, hơn nữa còn bị dán tiền âm phủ lên người mà không biết.
Tim tôi đập mạnh, lại một phen hoảng sợ. Hôm qua người theo dõi chúng tôi rốt cuộc là ai? Vô tình tôi nhớ tới kẻ đưa gạo kia, có phải hắn hoài nghi thân phận chúng tôi, nên lén tìm theo chúng tôi về tới đây? Nhưng cho dù là theo dõi, tại sao lại dán lên lưng chúng tôi thứ này? Cái này có ý nghĩa gì?
Cộc Cộc Cộc! Chợt lúc này, có ai gõ cửa, làm tôi giật mình, hiện tại bản thân tôi cũng đang có chút rối loạn. Tôi đi tới cửa, thông qua lỗ trên cửa nhìn ra ngoài phát hiện bên ngoài là người phục vụ của nhà khách, chỉ có điều bộ dạng của hắn có vẻ lén lút. Tôi liền mở cửa, hỏi hắn có chuyện gì? Hắn liên tục khoát tay, nói vừa mới có người muốn trả phòng, cho nên tới xem có phải chúng tôi hay không.
Nói xong, hắn có vẻ biến sắc hốt hoảng muốn rời khỏi. Tôi thấy sắc mặt hắn có điều gì đó không ổn, liền kéo hắn lại, nắm lấy cổ hắn mà lôi vào phòng “Thằng oắt, thành thật nói ta nghe xem. Có chuyện gì xảy ra hả?” Lý mặt rỗ cũng nhìn ra chút mờ ám, lập tức phối hợp tôi nói “Đại ca, nếu hắn không nói thật thì làm sao?” – “Theo quy củ cũ, chặt chân!” Tôi nói. Nhân viên phục vụ trong nháy mắt liền bị chúng tôi dọa cho sợ tái mặt, vội vàng cầu xin. “Đại ca, thật sự không có việc gì, trong lúc vô tình đi qua ta thấy bên trên cửa phòng các người có máu, cho nên ta có chút hiếu kỳ. Có thể là do ai đó không cẩn thận bôi sốt cà chua lên đó chăng?”
Hả? Tôi nhíu mày, lập tức chạy tới cửa xem. Quả nhiên, trên đó có một vết máu nồng đậm, còn có chất lỏng màu vàng nâu xen lẫn trong vết máu. Tim tôi đập mạnh, nhất định vết máu là của kẻ tối qua lén theo dõi chúng tôi để lại. Nhớ tới tên cổ quái đứng ở sau theo dõi chúng tôi, trong lòng tôi liền run rẩy!
Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút rồi ngửi, phát hiện kia máu đúng là rất hôi, hơn nữa còn là mùi tử thi. Chất lỏng màu vàng có chút giống như là thi thủy từ thi thể hư thối rồi chảy ra. Tôi thận trọng gọi Lý mặt rỗ đến xem, hắn xem xong cũng là tái mặt nhìn tôi. “Mẹ nó, đây chính là thi thủy.”
Tôi thấy hối hận vì đã đưa Tiểu Nguyệt và Sở Sở đi cùng, chỗ ở của chúng tôi đã bị bại lộ, Tiểu Nguyệt và Sở Sở nhất định không thể tiếp tục ở lại… Mà tôi bỗng nhiên ý thức được, kẻ đưa gạo đêm qua, khả năng cũng không phải là người sống, mà là người chết. Nếu không người kia nói chuyện sao lại cổ quái như vậy? Trong cơn gió thổi qua, vì sao lại xen lẫn mùi tử thi? Tôi lạnh từ đầu tới chân, trong lúc nhất thời không biết làm sao, không biết vật kia vì sao lại theo dõi chúng tôi.
Tôi thử hỏi Tiểu Nguyệt và Sở Sở hay là rời khỏi nơi này trước. Nơi này thực sự nguy cơ tứ phía, lưu lại chỉ làm cho chúng tôi thêm phiền lòng. Tiểu Nguyệt và Sở Sở lại chết sống không chịu rời đi, tôi biết các nàng không yên lòng. Thật sự là không có cách, chỉ có thể tìm một chỗ khác cho hai người, mà tôi và Lý mặt rỗ thì chuẩn bị vào thôn lần nữa, nhìn xem chỗ nghĩa trang tối qua, có thứ gì quỷ quái chăng.
Có kinh nghiệm từ hôm qua, hôm nay chúng tôi cũng không đi bộ vào thôn, mà tìm hai chiếc xe máy chở bọn tôi vào thôn, cả đi cả về còn chưa đến năm mươi tệ. Tôi cho người kia thêm mười tệ, hỏi thăm một chút về Lưu Phú Quốc. Nhưng vừa nghe đến ba chữ Lưu Phú Quốc, người lái xe ôm lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn tôi “Các ngươi tới đây làm gì?” Tôi vội vàng nói Lưu Phú Quốc là bà con xa của tôi, rất lâu không liên lạc được, cho nên mới đến tìm hắn. Người kia cũng tin nhưng vẫn khuyên bảo chúng tôi. “Tốt nhất đừng có quan hệ với tên sao chổi kia, nếu không các ngươi sẽ xui xẻo…” Nói xong, người đó liền rời đi.
Trong lòng tôi càng kinh ngạc, Lưu Phú Quốc rốt cuộc đã làm gì? Sao tất cả mọi người nhắc đến hắn đều tỏ vẻ e dè khinh bỉ? Nhìn người lái xe ôm rời đi, tôi cũng không định đuổi theo hỏi, mà cùng Lý mặt rỗ tiến vào thôn. Vừa mới đến ngoài thôn đã thấy mọi người đứng trước cổng một nhà nọ, đứng thành hàng trong hàng ngoài nhỏ to thì thầm chuyện gì đó. Ôi cẩn thận nhìn qua một chút, chẳng phải nhà mà kẻ đưa gạo tối qua tiến vào đây sao? Hẳn là nhà hắn xảy ra chuyện rồi?
Tôi cùng Lý mặt rỗ lập tức chạy tới, hỏi một thôn dân rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thôn dân kia cẩn thận nhìn chúng tôi một chút “Các ngươi là ai? Đến Sơn Diệp thôn làm gì?” Bởi vì có kinh nghiệm trước đó, tôi cũng không dám nhắc đến tên Lưu Phú Quốc, vội vàng nói là đi du lịch, không cẩn thận đã lạc đường. Thôn dân kia lại là nhíu nhíu mày “Ta nhớ ra rồi, trông các ngươi giống hai kẻ lạ mặt lén lút hôm qua, có phải là hai ngươi không?” Lý mặt rỗ liên tục khoát tay “Không phải, không phải, ngươi nhận lầm người rồi.” Thôn dân lúc này mới chỉ cho chúng tôi một con đường “Đi theo con đường này về hướng đông, theo đường núi là có thể đến thị trấn.”
Đây là bị hạ lệnh trục khách, mẹ nó, đi thì không được? Không đi thì phải dùng lý do gì lưu lại đây? Không cẩn thận sẽ khiến cho thôn dân hoài nghi. Nhưng vào lúc này, thôn dân kia bỗng nhiên mặc kệ chúng tôi, nhìn qua phía sau nói “Không xong, sao chổi trở về, mọi người nhanh tản đi!” Sao chổi, là ý gì? Tôi hiếu kỳ theo ánh mắt của hắn nhìn tới thấy một thiếu niên thấp nhỏ đang gánh đồ đi tới, quần áo trên người rách rưới, mặt ủ mày chau.
Nhìn thấy thiếu niên này, các thôn dân lập tức giải tán lập tức, tựa hồ sợ bị xúi quẩy. Tôi lúc này mới phát hiện, lúc nãy những thôn dân này đang xem một cỗ thi thể! Cỗ thi thể này nằm rạp trên mặt đất, mặc trên người một bộ áo liệm, tứ chi cứng ngắc, toàn thân tản mát ra từng đợt thi khí buồn nôn. Tôi luôn cảm thấy thi thể này tôi đã gặp qua ở nơi nào đó. Bỗng nhiên, tôi hoảng sợ ý thức được, tối hôm qua người theo dõi chúng tôi, không phải là cỗ thi thể này chứ? Ngay lúc đó, thiếu niên mang đòn gánh kia đã quỳ gối gào khóc trước mặt thi thể.