Phần 115
Loại cỏ này tôi biết, tên gọi là Uy Quyết, không được dùng làm thức ăn, nhưng lại có tác dụng giúp dạ dày tiêu hóa. Nói cách khác nếu ăn cỏ này sẽ càng ăn càng đói.
Tôi ngán ngẩm vứt cọng cỏ xuống đất, ngước lên trên nhìn một chút.
Lát sau tiểu Nguyệt tỉnh lại, nhìn thấy cọng cỏ tôi vứt, liền nói với tôi, Chu Đồ Phu cho Chu Lão Thực ăn loại cỏ này. Tôi bỗng có suy nghĩ, liệu nguyên nhân bệnh của Chu Lão Thực là do cỏ này gây ra hay không?
Đang suy nghĩ, trên đỉnh động chợt có tiếng vang. Nghe tiếng động này, tiểu Nguyệt liền trở nên lo lắng, đoán rằng Chu Đại Phu trở lại.
Tôi vội vỗ vai nàng, bảo nàng không cần lo. Bên trên vang lên tiếng xê dịch tảng đá, sau đó, ánh sáng duy nhất trên miệng hang dần được che lại. Không cần phải nói, chắc chắn là Chu Đồ Phu sợ chúng tôi tẩu thoát, nên dùng tảng đá đậy miệng hang lại.
Trong lòng tôi thầm chửi tên khốn kiếp Chu Đại Phu này quyết dồn người ta vào chỗ chết.
Chờ cho tiếng bước chân đi xa dần, tiểu Nguyệt hỏi tôi vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tôi nói cửa hang đã bị bịt lại, nàng càng thêm tuyệt vọng, khóc sướt mướt nói, chẳng lẽ cả hai phải chết ở đây.
Vừa dứt lời, phía trên lại có tiếng bước chân tiến đến. Trong lòng tôi bất an, không hiểu có chuyện gì mà tên Chu Đồ Phu này quay đi quay lại như vậy.
Chợt phía cửa động lại hé ra ánh sáng, tảng đá bị ai đó dời ra. Sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền tới: “Trương thúc, người có dưới đó không?”
Là Lý Tiểu Manh! Tôi lập tức hưng phấn: “Đúng, đúng, chúng ta ở dưới này. Tiểu tử thối, sao ngươi tìm ra được?”
Tiểu Manh nói: “Chu Đồ Phu về thôn, biểu hiện rất hung hăng, con biết hắn chắc chắn làm chuyện mờ ám, liền lén lút đi theo. Ai ngờ thấy hắn dùng tảng đá chặn cửa động này, con liền đoán mọi người bị nhốt phía dưới.”
Tiểu Nguyệt vui mừng quá đỗi: “Tiểu Manh, con cứu ta một mạng này, về nhà ta sẽ cho con chiếc Landrover.”
Lý Tiểu Manh lập tức hớn hở, vội vàng quăng một sợi dây thừng xuống. Tôi buộc dây ngang lưng tiểu Nguyệt, bảo tiểu Manh kéo tiểu Nguyệt lên trước.
Mặc dù Lý Tiểu Manh cơ thể suy yếu, nhưng tiểu Nguyệt cũng không nặng, nó vẫn kéo một hơi lên phía trên. Sau đó cả hai ném dây xuống dưới, kéo tôi lên.
Nhưng cơ thể tôi vừa được kéo lên một chút, thì đột nhiên một bóng đen trong đám thi thể vọt tới, tốc độ nhanh như báo đốm, trong nháy mắt đến trước mặt tôi, bắt tôi trở lại.
Tôi sợ hãi, không ngờ trong đám thi khô lại có cương thi. Vừa ngã xuống đất vội co chân đạp nó.
Tiểu Nguyệt và tiểu Manh không biết phía dưới xảy ra chuyện gì, sốt ruột la lớn, hỏi tôi bị làm sao. Tôi vội bảo cả hai thu dây thừng lại, đám thây khô sống dậy.
Hai người nghe tôi nói vậy, trong lòng lo lắng, vội ném đá xuống dưới động. Nhưng đúng lúc này, ‘thây khô’ lại đột nhiên mở miệng: “Đừng sợ, là ta.”
Lại là giọng của Nhất Sơ!
Thì ra từ đầu Nhất Sơ trốn lẫn trong đám thây khô, vậy mà tôi và tiểu Nguyệt chẳng phát hiện ra.
Nhờ ánh sáng điện thoại, tôi nhìn kỹ một lượt. Đúng là Nhất Sơ rồi, chỉ có điều hiện giờ hắn xanh xao vàng vọt quần áo trên người rách tả tơi, đầu tóc rối bù xù, trông vô cùng đáng thương, đã chẳng còn hình tượng nam thần lúc trước.
Thật chẳng ngờ có ngày hắn cũng bị rơi vào hoàn cảnh này. Tôi vội hỏi hắn, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị giam ở đây?
Nhất Sơ không trả lời tôi, hắn lại quay qua nói chuyện với đám thây khô, hỏi chúng tình hình cụ thể. Tôi tái mặt im lặng, Nhất Sơ sao lại có thể nói chuyện với thây khô, đây là bản lĩnh gì? Thông linh hay sao?
Doãn Tiểu Nguyệt ghé đầu vào cửa hang hỏi, làm thế nào nàng mới giúp được chúng tôi? Nhất Sơ trả lời, làm chúng tôi trợn mắt: “Hai người các ngươi tìm một chỗ nấp đi, tuyệt đối không được để Chu Đồ Phu phát hiện. Mặt khác, vào giờ tý một khắc nửa đêm, ném một ít máu quạ vào nhà Chu Đồ Phu ở. Sau đó qua giờ tý thì mang cho chúng ta ít đồ ăn là được rồi.”
Tôi lo lắng hỏi Nhất Sơ, ném máu quạ vào nhà Chu Đồ Phu, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này ư? Chu Đồ Phu nhất định sẽ phát hiện ra hai người.
Nhất Sơ lại ra vẻ thần bí, cười lạnh: “Yên tâm đi. Giờ đó hắn không thể cử động, cho dù có phát hiện cũng không né tránh được.”
Nhìn Nhất Sơ đầy tự tin, tôi cũng không nói gì thêm.
Tiểu Nguyệt và tiểu Manh vẫn lo cho bọn tôi. Nhưng Nhất Sơ lại ra lệnh cho cả hai mau chóng rời đi, một khi bị Chu Đồ Phu phát hiện, sẽ chẳng còn cách nào xoay chuyển tình thế. Lời Nhất Sơ tôi không dám không nghe, cũng vội vã đuổi hai người đi.
Chờ hai người đi khỏi, tôi lại hỏi Nhất Sơ lần nữa, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao lại rơi vào mớ bòng bong này? Hắn thở dài, sau đó nói chân tướng sự việc cho tôi.
Vốn dĩ lần trước, nhận lời nhờ cậy, đi vào thôn trang, hắn đã phát hiện ra Chu Đồ Phu không bình thường, rất có thể liên quan tới một giáo phái tà ác.
Mà giáo phái kia, khởi nguồn từ thời thượng cổ, cũng sớm mai danh ẩn tích trong dòng thời gian. Ngàn lần không ngờ tới, hôm nay lại từ tro tàn mà bùng lửa lên.
Nhất Sơ biết nếu để cho giáo phái này tiếp tục tồn tại, sẽ mang đến hậu quả khó lường, cho nên hắn muốn một mẻ hốt gọn. Nhưng với sức hắn, một mình không thể làm được, đành phải tìm chúng tôi trợ giúp.
Nói cách khác, lúc tìm tới chúng tôi, là Nhất Sơ thật. Còn về Nhất Sơ giả, là bắt đầu từ lúc ra phía sau núi.
Lúc đó, Nhất Sơ đi trước, xông ra phía sau núi, bị Chu Đồ Phu đánh lén. Hắn dùng một loại tà thuật tương đối lợi hại, trực tiếp làm Nhất Sơ không kịp trở tay, ném Nhất Sơ vào hang núi này.
Nếu là người bình thường, dính loại tà thuật này đã sớm hồn siêu phách tán. Cũng may Nhất Sơ bản lĩnh kiên cường, cuối cùng vẫn đứng vững.
Mấy ngày nay, Nhất Sơ nằm cùng đám thây khô, tựa như tiến vào trạng thái ‘thiền định’. Có thể giao tiếp với đống thây khô này.
Vốn dĩ thây khô thì nào còn suy nghĩ, chỉ có điều lúc bọn chúng chết, lưu lại quá nhiều oán niệm. Oán niệm cường đại, chồng chất trong sơn động, trong trạng thái thiền định, nhất sơ cảm nhận được những oán niệm này, từ đó mà giao tiếp.
Mà giao tiếp được với đám thây khô, hắn thu được kết quả bất ngờ.
Hắn vạn lần cũng không ngờ, lịch sử của giáo phái này vượt xa tưởng tượng của hắn. Tôi vội hỏi Nhất Sơ, lịch sử như thế nào?
Nhất Sơ không trả lời tôi, mà đi tới một thây khô nằm phía trong cùng, nằm xuống lục lọi trên thân nó. Một lúc sau, hắn rút ra được một túi tiền. Túi được dệt bằng vải đay thô, nhìn rất cũ kỹ, bên ngoài đã sờn bạc hết, còn đầy mùi nấm mốc. Mở túi ra, bên trong có có một số rễ cây khô héo.
“Đây là cái gì?” Tôi thắc mắc hỏi Nhất Sơ.
“Túi ngũ cốc.” Nhất Sơ trả lời: “Là năm xưa, Bá Di và Thúc Tề dùng túi này để thu thập cỏ Uy Quyết.”
“Bá Di Thúc Tề?” Tôi ngạc nhiên nhìn Nhất Sơ. Hai người này tôi đều biết, họ là vĩ nhân trong lịch sử, đạo đức cao thượng. Có một số chuyện còn được người đời truyền miệng qua bài hát dân gian.
Chuyện thứ nhất là khiêm tốn. Bá Di và Thúc Tề vốn là hoàng tộc nhà Thương, có quyền kế thừa ngai vàng, nhưng hai người không vì vinh hoa phú quý mà mờ mắt, đem ngai vàng tặng cho hoàng tử rồi bỏ đi.
Chuyện thứ hai, là đạo đức. Sau khi triều Thương bị Chu Vũ Vương lật đổ, hai người bất mãn, kiên quyết không làm con dân Chu triều, không nhận lương thực của Chu triều, rủ nhau vào Thủ Dương Sơn, thu thập cỏ Uy Quyết ăn cho đỡ đói, cuối cùng chết đói ở đó.
Mà tôi chợt nhớ ra, Thủ Dương Sơn ở gần khu vực này. Phải chăng đây chính là ngọn Thủ Dương Sơn trong truyền thuyết?