Phần 79
Là một tỉ phú mà lại quỳ xuống trước mặt tôi, lòng tôi không khỏi chấn động. Bởi vì tôi biết hắn không phải là quỳ tôi, mà là đang chuộc tội thay con trai! Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, 4 chữ đại nghĩa diệt thân nói thì nhẹ nhàng, nhưng khi thật sự gặp tình huống này, có mấy người có thể đạm nhiên mà đối mặt đây? Huống chi sự tình đã không chỉ còn là ân oán giữa Hiểu Hà và Dương Hào, nếu không xử lý âm linh trong kho hàng, chỉ sợ sẽ tiếp tục có người chết. Tôi thở dài, bảo Lý mặt rỗ và Dương Duyệt tạm thời đừng nôn nóng, sau đó nói ra chuyện kho hàng vẫn còn có một âm linh khác.
Lý mặt rỗ không còn kích động, hắn cũng biết sự tình nghiêm trọng. Dương Duyệt nghe xong trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, nôn nóng hỏi:
“Đại sư, con trai ta hiện giờ thế nào? Nó đang ở đâu?”
“Hắn rất an toàn, còn đang ở đâu thì…”
Tôi không chút cảm tình nói:
“Dương lão bản, con trai ngươi nên chịu sự trừng phạt thích đáng, ta cứu hắn chỉ là muốn cho hắn đi đền tội, không phải là giúp hắn thoát tội!”
Dương Duyệt nghe xong trên mặt hiện lên một tia dữ tợn, tôi nghĩ hắn nhất định đã sinh ra muốn diệt khẩu tôi và Lý mặt rỗ, nhưng hắn là một người thông minh, biết con mình vẫn ở trong tay chúng tôi, rất nhanh sẽ từ bỏ ý nghĩ này.
“Ta biết A Hào lần này khó thoát kiếp nạn, nhưng ta dù sao cũng là cha nó, ta…”
Dương Duyệt chậm rãi chảy nước mắt, trong một khắc này hắn không còn bất kỳ vinh quang gì, hắn chỉ là một người cha đã nuông chiều làm hư con.
“Dựa vào thân phận của ngươi, ta nghĩ khả năng hắn bị tội chết cũng không lớn lắm! Lại nói vào tù cũng có thể dạy hắn nên làm người như thế nào, so với bị Hiểu Hà uy hiếp thì tốt hơn nhiều.”
Tôi khai sáng cho hắn, Dương Duyệt trong nháy mắt như đã già đi rất nhiều, cuối cùng thở dài, vẫy tay với tôi. Tôi đưa bọn họ tới khách sạn nọ, khi gặp Dương Hào thì bảo Vĩ Ngọc ra khỏi thân thể hắn.
Dương Hào khôi phục thần trí nhìn thấy Dương Duyệt thì té ngã ôm lấy đùi Dương Duyệt, khóc lóc hô:
“Cha, cứu con, người chỉ có một đứa con là con, con mà chết thì cha tuyệt hậu, cứu con a.”
“Bốp!”
Dương Duyệt vung tay tát vào mặt hắn, rơi lệ nóng nói:
“Ở trong tù cải tạo cho tốt, ta sẽ tìm người chuẩn bị, sẽ không để ngươi bị phán tử hình.”
“Cái gì? Dương Duyệt, ngươi điên rồi? Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi lại muốn giao ta cho cảnh sát, ngươi…”
Dương Hào nghe xong thì như phát điên, cuồng loạn chỉ vào Dương Duyệt nói lớn. Tôi đột nhiên cảm thấy Dương Duyệt rất đáng thương, có tiền thì có ích gì chứ, lại sinh ra một con chó như vậy.
Lý mặt rỗ không nói hai lời, một cước đá văng Dương Hào, sau đó gọi 110. Xe cảnh sát rất nhanh đã tới, bởi vì Dương Duyệt là nhân vật có uy tín ở địa phương, cảnh sát cũng không làm khó dễ bọn họ, cuối cùng để Dương Hào tự thú. Sau đó Dương Duyệt đưa cảnh sát tới nơi Dương Hào lén chôn thi thể, đào thi thể Hiểu Hà ra. Pháp luật sẽ xử phạt hắn như thế nào đã không phải là thứ tôi quan tâm, nhìn xe cảnh sát rời đi, tôi thả hồn phách của Hiểu Hà ra, khuyên nhủ:
“Cô nương, hắn đã đã chịu trừng phạt thích đáng rồi, ngươi cũng mau đầu thai đi!”
Hiểu Hà nhìn Dương Hào bị bắt đi, lệ khí trên mặt đã tiêu tán đi rất nhiều, lại nhìn thấy thi thể của mình được an táng tử tế, cuối cùng hóa thành một làn khói.
Sau khi trở trên mặt về biệt thự, Dương Duyệt xuống xe thì thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, đám vệ sĩ mau chóng đỡ hắn dậy.
“Hai vị đại sư, thứ trong kho hàng còn phải phiền các ngươi giải quyết, ta tạm thời sẽ không đi cùng các ngươi.”
Dương Duyệt nói xong bảo vệ sĩ đỡ mình về phòng ngủ, có lẽ là tìm quan hệ cầu tình giúp con trai. Lý mặt rỗ lo lắng hỏi:
“Tiểu ca, ngươi nói lão ta nếu tìm quan hệ cho con trai để được xử nhẹ tay thì làm sao đây?”
“Nếu Hiểu Hà đã đi đầu thai thì đoạn nhân quả này cũng đã định hình, bất luận hắn làm thế nào, Dương Hào chung quy cũng không tránh được kiếp lao ngục, đây là số mệnh.”
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, qua lúc âm vật lợi hại nhất, tôi xách theo Thiên Lang Tiên lên kho hàng trên lầu 2, vừa đến cửa đã ngửi thấy một mùi nồng đậm, tôi hơi dừng lại, cắn răng cất bước mà vào. Cầu dao điện đã được bật trở lại, tôi thuận tay bật đèn, phát hiện trong phòng không bề bộn như tôi tưởng. Ở gần cửa có mấy thùng giấy, còn có một chiếc giường và 2 cái ghế dựa. Trên giường còn có chăn đệm, cũng khó trách có người tới đây yêu đương vụng trộm. Chân giường rất cao, tôi dễ dàng nhìn thấy bên dưới có xếp đồ cổ. Là một ít đồ sứ, tranh chữ các loại, không có gì đặc biệt. Tôi nhất nhất lấy ra quan sát cả nửa ngày, phát hiện những món đồ sứ này phần lớn là từ lò nung của triều đình từ thời Minh, còn tranh chữ thì là của thời kỳ Đường Tống chiếm đa số.
Xem ra Dương Duyệt không lừa tôi, nếu không phải qua tay trộm mộ, hắn rất khó một lần thu được nhiều chính phẩm như vậy. Đáng tiếc tôi lấy hết đồ dưới gầm giường ra cũng không tìm được kiện đồ cổ nào có âm khí. Lý mặt rỗ ngồi lên một cái ghế, không kiên nhẫn hỏi:
“Trương gia tiểu ca, rốt cuộc có âm vật không a?”
“Không thấy.”
Tôi đứng dậy phủi bụi trên người, trong lúc lơ đãng nhìn thấy cái ghế dựa dưới mông Lý mặt rỗ, hai mắt liền bị hấp dẫn. Cái ghế này làm từ kim ti nam mộc! Kim ti nam mộc cực kỳ trân quý, cổ nhân đều dùng nó để làm quan tài, rất ít người dùng nó làm đồ đạc trong nhà. Nhưng 2 cái ghế này vừa nhìn đã biết là đồ cổ, tôi cẩn thận quan sát một cái ghế, phát hiện hoa văn trên ghế rất rắn chắc.
Đưa tay gõ một cái cảm giác rất cứng rắn, nhưng dùng ngón tay ấn nhẹ nhàng lại có sự co dãn nhất định. Đây là loại gỗ kim ti nam mộc tốt nhất, ít nhất cũng có 700 – 800 năm lịch sử, phỏng chừng là đồ từ thời Tống. Mà hoàng tộc triều Tống đều dùng kim ti nam mộc làm quan tài, nổi tiếng nhất chính là Lục Tú Phu cõng tiểu hoàng đế Nam Tống nhảy xuống biển thì đã có người vớt thi thể tiểu hoàng đế lên, dùng kim ti nam mộc làm thành quan tài mà an táng, từ đây có thể thấy hoàng tộc triều Tống ưa thích kim ti nam mộc như thế nào. Mà chủ nhân của 2 cái ghế này sống ở thời Tống, lại dùng kim ti nam mộc làm ghế, vậy ít nhất là nhân vật cấp bậc hoàng thân quốc thích.
Tôi theo bản năng liền cảm thấy vấn đề là ở cái ghế này, vội vàng kéo Lý mặt rỗ ra, kéo 2 cái ghế cùng quan sát. Đây là một đôi khuyên ỷ điển hình, cái gọi là khuyên ỷ chính là 2 cái ghế có hoa văn và trang trí đều là tả hữu đối xứng, nếu có một đôi bán đi ít nhất cũng được 1000 vạn tệ. Đáng tiếc ngoài giá trị của bản thân chúng ra, tôi cũng không nhìn ra được manh mối nào khác. Tôi ngồi lên ghế một hồi, cuối cùng kéo Lý mặt rỗ rời khỏi kho hàng.
Sau khi ra khỏi cửa Lý mặt rỗ đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy vội về phòng đưa con mèo mới mua cho tôi, hỏi tôi dùng nó có ích lợi gì?
“Tác dụng của nó chính là để ngươi chơi.”
Tôi buông tay, trước khi Lý mặt rỗ kịp phản ứng đã mau chóng chạy về phòng. Lý mặt rỗ nghe xong thì sửng sốt, thở phì phì mắng:
“Trương Cửu Lân, con mẹ nó ngươi chơi ta!”
“Phanh!”
Tôi đóng cửa phòng thật mạnh, nằm trên giường suy nghĩ, nếu Hiểu Hà có thể cam nguyện đầu thai, vậy cô ta khẳng định không lừa tôi, bởi vì quỷ hồn chỉ khi trong lòng không tạp niệm mới có thể đầu thai. Cho nên trong kho hàng tuyệt đối có một thứ nào đó là âm vật, vừa rồi không thấy chỉ có thể là thực lực của nó quá mạnh, đủ để che giấu âm khí của bản thân. Chờ đến tối tôi sẽ làm phép ở chung quanh kho hàng, nhất định có thể bức nó ra.
Nghĩ đến đây lòng tôi kiên định hơn nhiều, chỉ là mơ hồ cảm thấy không đúng ở đâu đó, dường như đã quên mất manh mối quan trọng. Tôi nỗ lực muốn bắt lấy manh mối nhưng đầu óc lại càng lúc càng loạn, cuối cùng ôm tâm trạng nặng nề đi ngủ.