Phần 77
Dương Duyệt sợ nếu lại xảy ra chuyện thì biệt thự của mình sẽ biến thành hung trạch, bắt đầu tìm kiếm cao nhân khắp nơi đến làm phép. Rất nhanh đã có một đạo sĩ tới, đáng tiếc tên đạo sĩ kia là kẻ lừa đảo giang hồ, tùy tiện vẽ vài lá phù dán lên tường đã nói rằng giải quyết xong phiền toái, kết quả ngày hôm sau biệt thự lại chết một người, hơn nữa lần này người chết là một người làm nam giới, cũng giống 2 người hầu gái trước đó không tìm ra nguyên nhân tử vong! Dương Duyệt hoàn toàn hoảng sợ, sợ rằng người tiếp theo sẽ là chính mình, lập tức bỏ một số tiền lớn cầu cứu cao nhân, vừa lúc mấy ngày trước Lý mặt rỗ cũng đang tìm mối làm ăn, bởi vậy hai người đã gặp nhau.
Tôi nghe hắn nói xong thì cẩn thận suy nghĩ, chống cằm hỏi:
“Ba người hầu kia chết ở đâu?”
Bọn họ sẽ không thể nào chết mà không có duyên cớ, khẳng định là bị thứ gì đó hại chết, tôi luôn cảm thấy hết thảy có có liên quan đến cái kho kia, không chừng bọn họ yêu đương vụng trộm trong kho hàng đã phạm phải cấm kỵ gì. Nhưng yêu đương vụng trộm chỉ có 2 người, mà lại có 3 người chết, điều này làm cho manh mối trở nên mơ hồ đi rất nhiều. Tôi nhất thời không có chủ ý, đành phải hỏi lại kỹ càng tỉ mỉ.
Dương Duyệt tựa như nhìn ra tâm tư của tôi, lắc đầu nói:
“Ba người đó không chết cùng một nơi, đều là nửa đêm chết trong phòng mình. Hơn nữa ở đây ta không gắn camera, căn bản không thể phán đoán người chết có phải là người đã yêu đương vụng trộm đêm đó hay không.”
“Dẫn ta tới hiện trường nhìn xem!”
Tôi thở dài, đi theo hắn tới phòng của 3 người chết, trong đó 2 người nữ ở chung một phòng, người nam ở một phòng khác. Hai gian phòng đều trang trí tương đối đẹp, có điều hòa có máy tính, có thể thấy Dương Duyệt đối đãi với người dưới không tồi. Bởi vì vừa có người chết, trong phòng lộ ra một tia âm lãnh kỳ lạ, tôi kéo bức màn lên, chú ý quan sát trong phòng, cuối cùng phát hiện trên đầu giường và bàn trang điểm có một đoàn âm khí.
“Hai người hầu gái có phải là chết ở đầu giường và bàn trang điểm hay không?”
Tôi theo thói quen mà hỏi, Dương Duyệt nghe xong hai mắt trợn tròn, nắm lấy tay tôi nói:
“Thật là thần nhân a, ta được cứu rồi.”
Tiếp theo hắn hỏi tôi có phải đã nhìn ra cái gì không? Tôi tiếp tục quan sát, lại phát hiện trong phòng chỉ có âm khí, ngoài ra không có gì khác thường. Phòng người nam cũng như thế, thoạt nhìn hết thảy đều bình thường, nhưng càng như vậy càng cho thấy thứ quấy phá lần này không đơn giản!
Lần trước chuyện của Lai Tuấn Thần đã làm tôi hiểu rõ, phương thức tà vật xuất hiện có rất nhiều, bọn chúng có thể từ những nơi ngươi không tưởng tượng được mà xuất hiện, bởi vậy tôi thầm tự dặn mình phải cẩn thận. Nếu trong phòng người chết không tìm được manh mối, tôi lại chuyển ánh mắt về kho hàng, bảo Dương Duyệt đưa chúng tôi qua đó. Hắn như rất kiêng kị kho hàng này, ánh mắt lập lòe hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ừ một tiếng chậm rãi đi lên lầu 2. Tôi cảm thấy hắn có điểm không thích hợp, cùng Lý mặt rỗ nhìn nhau một cái. Lý mặt rỗ đưa mắt ra hiệu, xem ra hắn cũng đã nhận ra điều kỳ lạ của Dương Duyệt!
Cuối cùng Dương Duyệt đưa chúng tôi tới phòng trong cùng ở lầu 2, cửa phòng quấn một sợi xích sắt to như ngón tay cái, trên đó còn dán giấy niêm phong của cảnh sát.
“Sau khi xảy ra chuyện ta cảm thấy nơi này có vấn đề, liền tìm bạn bè trong cục cảnh sát giúp ta khóa phòng lại…”
Dương Duyệt giải thích, móc ra một chuỗi chìa khóa. Tôi ngăn cản hắn, nhẹ nhàng đi lên trước duỗi tay sờ lên cửa phòng, không khỏi chấn động: Trên đó lạnh như băng, tựa như khối băng trong mùa đông vậy. Xem ra có gì đó ở trong kho hàng, tôi bảo Lý mặt rỗ và Dương Duyệt đừng nói gì, sau đó bôi lên mắt 2 giọt nước mắt bò.
Cửa phòng có thể cản được thứ mắt thường nhìn thấy, nhưng không che giấu được âm khí, mí mắt truyền đến cảm giác chua xót khi bôi nước mắt bò, tôi chớp mắt rồi nhìn thấy trong phòng có một đoàn khí màu tím quanh quẩn. Tuy tôi không nhìn ra là thứ gì quấy phá, nhưng chỉ từ đám tử khí tràn ngập gian phòng này thì có thể thấy thứ đó tuyệt đối không đơn giản. Tùy tiện xông vào sẽ rút dây động rừng, để tránh cho tà vật chạy thoát, tôi ra hiệu cho Lý mặt rỗ và Dương Duyệt âm thầm rời đi.
“Trương gia tiểu ca, có nắm chắc không?”
Lý mặt rỗ nhìn thần sắc của tôi là biết thứ đó ở bên trong, lo lắng hỏi. Tôi lắc đầu nói:
“Nhìn qua có vẻ không dễ đối phó.”
Nói xong tôi quay đầu nhìn Dương Duyệt, hỏi hắn trong kho hàng để cái gì? Hắn suy nghĩ rồi nói có một ít đồ dùng vứt đi, còn có một ít đồ cổ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
“Những đồ cổ đó đều là do bọn trộm mộ bán cho ta, kết quả vẫn chưa kịp bán cho người nước ngoài thì tên trộm mộ cầm đầu bị bắt! Ta sợ chọc phải phiền toái, liền tạm thời để đồ cổ trong kho hàng. Tính đến giờ cũng đã 1 năm, cũng có thể ra tay rồi.”
Dương Duyệt tự nhiên mà nói, rốt cuộc thì tôi cũng là người chơi đồ cổ, hắn không có gì dám giấu giếm tôi.
Tôi nghe xong trong lòng nắm chắc hơn một ít, cái gọi là thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng là ngôn ngữ trong nghề, đặc chỉ bảo bối mà trộm mộ đào ra. Loại đồ cổ này bản thân đã có âm khí và oán khí rất mạnh, hơn nữa dưới một số điều kiện đặc thù, rất có khả năng trở thành âm vật. Thứ quấy phá, 8 – 9 phần 10 chính là một trong số đám đồ cổ này. Hắn nói này đồ cổ đã để trong kho hàng khoảng 1 năm, mà người thì mới chết cách đây 2 tháng. Hẳn là hai người hầu yêu đương vụng trộm trong lúc vô ý đã chọc giận âm linh mới đưa tới họa sát thân! Từ mặt này cho thấy âm linh vô cùng chán ghét kẻ yêu đương vụng trộm. Âm linh mà chán ghét kẻ yêu đương vụng trộm, thậm chí hận bọn họ thấu xương, khẳng định có liên quan đến những chuyện đã trải qua khi âm linh còn sống.
“Đại sư, ngươi thấy việc này nên làm thế nào?”
Dương Duyệt thấy tôi nửa ngày không nói lời nào, vội vàng hỏi.
“Đừng vội, chờ đến tối lại xem thử tình huống, hiện giờ là ban ngày, xông vào rất có thể sẽ khiến âm vật cảnh giác, mà ta lại không nắm chắc là thứ gì đang tác quái, vạn nhất nó nhân cơ hội chạy mất thì phiền toái không nhỏ.”
Nói xong tôi bảo Dương Duyệt sắp xếp cho chúng tôi nghỉ ngơi, vừa lúc hắn nghe điện thoại, liền bảo người dưới sắp xếp chỗ ở cho chúng tôi, còn hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài làm việc.
Lý mặt rỗ nhìn theo bóng Dương Duyệt, cảm khái mà nói:
“Bất luận ai thành công đều không dễ dàng.”
Người làm nghe xong gật đầu, nói:
“Lão bản luôn như vậy, bất luận tình huống như thế nào cũng sẽ không chậm trễ công việc.”
Sau khi người làm rời đi, Lý mặt rỗ lấm la lấm lét vào phòng tôi, hỏi tôi có gì cần hắn giúp hay không.
“Ngươi không ngủ được thì ra ngoài tìm cho ta một con mèo về đây.”
Tôi biết Lý mặt rỗ đã khơi dậy hứng thú, không nói rõ cho hắn thì sẽ rất khó mà đi ngủ, liền thuận miệng nói. Lý mặt rỗ gật đầu, cao hứng đi ra ngoài. Tôi tranh thủ thời gian mà ngủ, cũng may Lý mặt rỗ cũng không đến làm phiền tôi. Sau khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, sau khi xuống lầu phát hiện Lý mặt rỗ đang bế một con mèo trắng mà nghịch.
Dương Duyệt ngồi ở đối diện, cau mày tựa hồ có tâm sự. Tôi ho nhẹ một tiếng đi tới, hai người bọn họ nhìn thấy tôi thì đứng dậy, hỏi tôi nghỉ ngơi thế nào.
“Ách…”
Tôi có chút xấu hổ sờ mũi, sau đó ra vẻ thâm trầm mà trả lời:
“Chờ trời tối hẳn, mọi người lập tức ở yên trong phòng, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài, ta sẽ đi gặp thứ đó!”
Nói xong tôi lấy chìa khóa kho hàng trong tay Dương Duyệt, cùng Lý mặt rỗ đi tới hành lang lầu 2 chờ đợi. Vì tiện cho chúng tôi hành động, Dương Duyệt đã tắt cầu dao điện trong biệt thự, cả căn biệt thự trong nháy mắt chìm vào bóng tối.
Theo bóng đêm, nhiệt độ của kho hàng cuối hành lang rõ ràng đã hạ thấp, tôi và Lý mặt rỗ cách thật xa vẫn cảm thấy có âm phong từ nơi đó thổi tới.
“Trương gia tiểu ca, sao… sao lại lạnh như vậy.”
Lý mặt rỗ mặc ít áo, thân mình lạnh đến run rẩy, hắn xoa tay, hạ giọng hỏi.
“Chờ một chút, nó sắp tới rồi!”
Tôi âm trầm nói.