Phần 61
Tôi có chút hờ hững nhìn bọn họ một cái, tiếp tục cõng Nhất Sơ về khách điếm. “A di đà Phật.” Bạch Mi thiền sư sâu kín niệm Phật hiệu, sau đó đi theo, chắp tay trước ngực nói:
“Tiểu hữu yên tâm, Nhất Sơ sẽ không sao.”
Tôi cũng không để ý, trở về khách điếm đặt Nhất Sơ lên giường, cẩn thận xử lý vết thương cho hắn. Trên người Nhất Sơ không có một miếng thịt lành lặn, miệng vết thương do Quỷ Thiết tạo ra không ngừng chảy máu đen. Bạch Mi thiền sư dùng cách cũ xử lý vết thương, dùng dao cắt trên người hắn, nhưng lần này hắn không còn kêu thảm thiết như buổi sáng. Lúc bôi thuốc mỡ cũng không thấy hắn có phản ứng.
Tôi gấp đến độ rớt nước mắt, nhìn Bạch Mi thiền sư quát:
“Tại sao lại như vậy?”
Bạch Mi thiền sư lắc đầu nói:
“Linh hồn Nhất Sơ vẫn còn ở trong Mã Vương Tiên, vẫn phải phiền tiểu hữu đưa hắn ra.”
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Mi thiền sư, thiền sư vẫn là bộ dáng không màng hơn thua. Tôi bị thiền sư làm cho mất bình tĩnh, đành phải trước lấy dụng cụ ra chiêu hồn cho Nhất Sơ. Mã Vương Tiên đã thuộc về Nhất Sơ, cho nên chiêu hồn thật ra không khó, dùng vài giọt tinh huyết của Nhất Sơ làm vật dẫn, hồn phách của hắn sẽ từ trong Mã Vương Tiên bay ra. Hồn phách Nhất Sơ vô cùng suy yếu, lúc nào cũng có thể tan đi, tôi vội vàng bảo hắn mau nhập vào thân thể!
Nhất Sơ dù rất trâu bò thì cũng chỉ là người, hồn thể và nhục thân xa cách càng lâu thì càng khó khôi phục. Hồn phách của hắn nhìn tôi gật đầu, lắc lư lay động nhập vào thân thể. Nhất Sơ kêu lên một tiếng, tôi lập tức nhẹ nhàng thở ra. Lúc này dưới khách điếm truyền đến tiếng ồn ào náo động, sắc mặt Bạch Mi thiền sư biến đổi, vội vã đứng bên cửa sổ xem tình huống bên ngoài. “A di đà Phật.” Ngài niệm câu Phật kệ, đạm nhiên nói:
“Hẳn là đến lượt bần tăng lên đài rồi.”
Tôi chạy đến bên cửa sổ nhìn, thấy hình ảnh phía trên nơi giao dịch đã đổi thành…
“Vạn Phật Châu đấu Thái Ất Vô Ngân Kiếm.”
“Bắt đầu rồi…”
Bạch Mi thiền sư sâu kín nói, sau đó vung áo cà sa lên ra khỏi cửa phòng. Tôi vội vàng cầm vũ khí lên và theo sau, tuy rằng có chút bất mãn lúc trước thiền sư đã ngăn trở tôi cứu Nhất Sơ, nhưng tôi cũng biết đây là ý của Nhất Sơ, Bạch Mi thiền sư chỉ là phối hợp mà thôi. Đối phương còn có hai cao thủ, tôi không thể để Bạch Mi thiền sư lại xảy ra chuyện.
“Sao vậy?”
Tôi vừa ra khỏi cửa liền thấy Bạch Mi thiền sư đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt thập phần khó coi. Bạch Mi thiền sư duỗi tay một cái, ý bảo tôi đi lên phía trước xem. Theo ánh mắt của thiền sư, tôi thấy Âm Dương Hổ và Độc Tý Long vẻ mặt dữ tợn trừng mắt với chúng tôi. Tôi vừa thấy thì vui vẻ, xem ra cái chết của Nhất Trượng Thanh đối với bọn họ là đả kích không nhỏ!
Bạch Mi thiền sư lại cau mày nói:
“Không ngờ, Độc Tý Long đã khôi phục…”
Tôi nghe xong thì vẻ vui sướng khi người gặp họa đã cứng đờ, vừa rồi Ma Tôn công kích tuy chỉ là khiển trách, nhưng Bạch Mi thiền sư đã phun ra hai ngụm máu tươi, đến bây giờ hơi thở vẫn có chút không ổn, vậy mà Độc Tý Long đã bình yên vô sự. Độc Tý Long này rốt cuộc mạnh đến mức nào! Độc Tý Long âm lãnh cười một tiếng, bàn tay chậm rãi xẹt qua cổ, Âm Dương Hổ đôi mắt lớn cũng tràn ngập lệ khí, nhìn chúng tôi như đang nhìn người chết. Bọn họ diễu võ dương oai nhìn chằm chằm một phen, sau đó mới đi ra khỏi khách điếm.
Sắc mặt tôi trầm xuống, hỏi Bạch Mi thiền sư phải làm sao? Âm Dương Hổ vừa nhìn đã biết khó đối phó, hơn nữa, chúng tôi cũng không phải là đối thủ của Độc Tý Long. Bạch Mi thiền sư sắc mặt cũng không tốt lắm, trầm tư một lúc lâu mới thở dài nói:
“A di đà Phật, lão nạp cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.”
Nói xong thì ngài đã đi xuống lầu, tôi theo sát phía sau. Đường phố còn náo nhiệt hơn ngày hôm qua, rất nhiều yêu ma quỷ quái tụ tập ở hai bên đường, bọn họ tập trung tinh thần nhìn vào hình ảnh trên không, nhưng lại như không thấy chúng tôi.
“Bắt đầu rồi!”
Tôi lẩm bẩm một tiếng, Bạch Mi thiền sư nắm Phật châu một đường đi thẳng tới bên ngoài thôn. Đi vài bước, Bạch Mi thiền sư nhìn sắc trời, quay đầu nói với tôi:
“Nhất định phải giải quyết cuộc đấu trước khi trời tối.”
Tôi nghĩ một chút đã rõ thâm ý, đêm tối ở Phong Đô không có ánh trăng, một đôi Âm Dương Nhãn của Âm Dương Hổ có thể hành động tự nhiên trong bóng đêm, tôi và Bạch Mi thiền sư thì lại không được, sau khi trời tối hành động của chúng tôi khẳng định sẽ bị hạn chế. Sau đó chúng tôi nhanh chân đi ra khỏi thôn, từ xa đã thấy bóng dáng Âm Dương Hổ biến mất ở một góc ngoặt phía trước. Tôi cầm Thánh Mẫu Trượng định đuổi theo, Bạch Mi thiền sư giữ chặt tôi, chỉ vào không gian trước nói:
“Ngươi nhìn nơi đó xem.”
Theo ánh mắt thiền sư mà nhìn, chỉ thấy từng hàng tiểu viện cổ kính từ dưới nền đất trồi lên như măng mọc sau mưa, tôi đếm tổng cộng có 7 tòa. Bạch Mi thiền sư thấp giọng lẩm bẩm một tiếng:
“Thì ra là như vậy.”
Tôi nghi hoặc hỏi:
“Đại sư, đây là cái gì?”
Bạch Mi thiền sư hướng tới bảy tòa tiểu viện khom người hành lễ, trong miệng nói:
“Đắc tội!”
Sau đó bắt đầu lẩm bẩm, Phật châu trên tay như được gia trì Phật pháp mà bắt đầu tỏa ra bạch quang. Bạch quang dần dần trở nên chói mắt, tôi giơ tay lên che mắt, nghe thấy Bạch Mi thiền sư hét lớn một tiếng:
“Đi!”
Phật châu theo tiếng hét bay tới 7 tòa tiểu viện, tôi và Bạch Mi thiền sư cũng đuổi theo đi vào tiểu viện. Trên cửa tiểu viện có khắc hình bát quái, nghĩ đến âm vật của đối phương là Thái Ất Vô Ngân Kiếm, một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trong đầu tôi: Trong âm vật này không phải là có âm linh của Toàn Chân thất tử chứ? Không ngờ Bạch Mi thiền sư lại nghiêm mặt gật đầu.
“Ặc!”
Tôi thầm mắng một tiếng.
Trong lịch sử, Toàn Chân thất tử chính là những thân truyền đệ tử của người sáng lập Toàn Chân Giáo: Vương Trùng Dương, tuy rằng trong tiểu thuyết võ hiệp Xạ Điêu Anh Hùng Truyện thì võ công của Toàn Chân thất tử có phần nói quá, nhưng về mặt tu vi đạo pháp thì Toàn Chân thất tử quả thực đã đạt tới đỉnh cao. Tỷ như Trường Xuân Tử Khâu Xử Cơ đã từng vì bách tính mà cầu mưa, được dân gian gọi là Hoạt Thần Tiên (thần tiên sống), thậm chí đã đi về phía Tây vạn dặm, khuyên bảo nhất đại thiên kiêu (kiêu hùng một đời) Thành Cát Tư Hãn không nên đồ sát bách tính vô tội, sự tích của hắn đã được Hoa Hạ truyền tụng rất lâu.
Bạch Mi thiền sư cầm Phật châu quan sát cả nửa ngày, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi:
“Cũng may, trên thanh kiếm đó chỉ có âm linh của Khâu Xử Cơ.”
“Cẩn thận!”
Tôi hét to một tiếng, kéo Bạch Mi thiền sư lăn trên mặt đất, một đạo kiếm phong từ trên đỉnh đầu xẹt qua, làm da đầu đau rát. Bạch Mi thiền sư xoay người nhảy lên, Phật châu trên tay tròng vào chuôi kiếm, đột nhiên kéo xuống, tốc độ của thanh kiếm trong nháy mắt đã hạ xuống, tiếp đó xoảng một tiếng rơi trên mặt đất, 7 tòa tiểu viện phía sau cũng chậm rãi biến mất. Tôi không khỏi nhíu mày, Âm Dương Hổ mất công dẫn dụ chúng tôi, khẳng định là không chỉ có chút thủ đoạn này.
Vừa định nhắc Bạch Mi thiền sư chú ý, tình huống đã đột nhiên xảy ra biến hóa, trường kiếm vốn rơi dưới đất đột nhiên dựng đứng lên, mũi kiếm theo một phương hướng không thể tưởng tượng xoay chuyển đâm tới Bạch Mi thiền sư. Thiền sư tránh né không kịp, cánh tay bị cắt một vết. Trường kiếm dính máu thì ong ong vang lên, tôi thầm nói không xong, mau chóng đi tới kéo Bạch Mi thiền sư qua một bên. Quả nhiên, nơi tôi và Bạch Mi thiền sư vừa đứng đã xuất hiện mấy lưỡi đao hàn quang lấp lánh. Nếu không phải tôi động tác mau lẹ, Bạch Mi thiền sư hiện giờ đã biến thành cái sàng… Thiền sư lau mồ hôi lạnh trên trán nói:
“May nhờ có tiểu hữu.”
Tôi lắc đầu nhìn thiền sư nói:
“Tình huống hiện giờ rất không ổn, chúng ta nên làm gì đây?”
Bạch Mi thiền sư nói:
“Tiểu hữu, lát nữa ngươi tận lực đừng ra tay.”
Tôi gật đầu, bảo thiền sư cứ yên tâm!