Phần 60
Cho dù Nhất Sơ lại lần nữa lớn tiếng bảo tôi chỉ đứng xem, nhưng lúc này tôi thật sự không nín được, móc ra Vô Hình Châm nhằm vào Nhất Trượng Thanh, hét lớn:
“Ngươi động thử xem, Long Trạch Nhất Lang chính là kết cục của ngươi!”
“Thanh muội đừng lo lắng, nên làm thế nào thì như thế, ta xem ai có thể làm gì ngươi!”
Tôi vừa nói xong thì phía sau truyền đến thanh âm của Độc Tý Long, hắn đi lên hung tợn nói:
“Tỷ thí một chọi một, đã đánh cuộc thì phải chịu, tiểu tử thế nào, đánh cuộc không nổi?”
“Ngươi…”
Tôi nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng. Kỳ thật hắn nói không sai, trước mắt thì Nhất Trượng Thanh quả thực không làm trái quy tắc, có trời mới biết Nhất Sơ đang làm cái quỷ gì!
Khi tôi đang ngây người, Nhất Trượng Thanh khẽ kêu một tiếng, Quỷ Thiết nhanh chóng từ trên tay ả bay ra, ở giữa không trung hóa thành vô số hàn quang, từ các phương hướng khác nhau đánh tới Nhất Sơ. Tôi vừa muốn dùng Vô Hình Châm ngăn lại đã bị Độc Tý Long bắt lấy cánh tay, căn bản là giãy giụa không thoát, thời gian phảng phất như dừng lại tại một khắc này, Quỷ Thiết hàn quang càng lúc càng gần, Nhất Sơ vẫn không có động tác gì!
“Đừng…”
Thấy Nhất Sơ sắp trúng chiêu, tôi cuồng loạn rống lên, nhưng đúng lúc này Nhất Sơ vì thương thế quá nặng đột nhiên quỳ xuống đất. Tuy rằng trời xui đất khiến tránh được đại bộ phận hàn quang, nhưng vẫn có rất nhiều hàn quang đâm vào bụng hắn, Nhất Sơ phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống hoàn toàn không có động tĩnh, thậm chí Mã Vương Tiên trong tay cũng đã văng ra xa.
“Làm tốt lắm Thanh muội, ngươi đã lập công lớn cho Long Tuyền Sơn Trang.”
Độc Tý Long cười lớn đẩy ngã tôi, hài hước nói:
“Thu thập xong gia hỏa khó giải quyết này, tiếp đó sẽ đến lượt ngươi!”
Tôi không để ý tới hắn cười nhạo, muốn đứng lên đỡ Nhất Sơ dậy, nhưng căn bản không dùng được sức, xương cốt cả người tựa như tan thành từng mảnh, tôi không thể chấp nhận kết cục như vậy! Nhất Sơ sẽ không chết, tuyệt đối không!
“Cứ như vậy mà kết thúc, ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh lớn thế nào.”
Nhất Trượng Thanh nhìn Nhất Sơ khinh thường nói một câu, đứng dậy đi lên tựa hồ muốn nhặt lên Mã Vương Tiên, đúng lúc này một màn làm mọi người không thể tin được xuất hiện: Mã Vương Tiên trên mặt đất đột nhiên bay lên, trực tiếp xuyên qua bụng Nhất Trượng Thanh.
Trước sau chỉ 2 giây, khi tôi lấy lại tinh thần thì bụng Nhất Trượng Thanh đã có một lỗ thủng to như cái bát, nội tạng dần dần rơi xuống, máu tươi chảy như thác.
“Sao lại… Sao có thể…”
Vẻ mặt ả đầy nét không thể tưởng tượng được, hai tay giữ lấy nội tạng nỗ lực muốn nhét lại vào bụng, nhưng còn chưa thành công, ả đã ngã xuống đất, run rẩy vài cái sau đó không có động tĩnh. Độc Tý Long vừa rồi còn cao hứng phấn chấn chợt sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần, như nổi điên nhào tới ôm thi thể Nhất Trượng Thanh vào ngực, tê tâm liệt phế mà khóc lớn.
“Thiện tai, thiện tai.”
Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng vang, Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó thiền sư mở mắt ra đi lên phía trước kéo tôi lên, tôi cũng mau chóng nhặt Mã Vương Tiên tới, hỏi Bạch Mi thiền sư tất cả chuyện này là thế nào.
“Nhất Sơ biết bản thân căn bản không có biện pháp khống chế Mã Vương Tiên, hơn nữa đã trúng ám toán của Nhất Trượng Thanh, nếu trực tiếp đấu cứng tuyệt đối sẽ thua. Cho nên hắn đã dùng cách nguy hiểm nhất, Nhân Kiếm Hợp Nhất!”
Bạch Mi thiền sư sâu kín nói. Tôi nghe xong thì sửng sốt, Nhân Kiếm Hợp Nhất là một loại pháp thuật cực kỳ cao cấp, đơn giản mà nói thì là đem linh hồn dung nhập vào bảo kiếm, cứ như vậy người chính là kiếm, kiếm chính là người, có thể trong khoảng thời gian ngắn bộc phát ra lực sát thương cường đại, vừa rồi Mã Vương Tiên lấy thực lực tuyệt đối đâm thủng thân thể Nhất Trượng Thanh chính là thể hiện tốt nhất.
Nhưng loại pháp thuật này thông thường chỉ có cao nhân đắc đạo mới dám dùng, bởi vì Nhân Kiếm Hợp Nhất có rất nhiều cấm kỵ, tỷ như sự an toàn của nhục thân, linh hồn có thể tiếp nhận sự phản phệ của âm vật hay không, sau khi Nhân Kiếm Hợp Nhất có đạt tới hiệu quả mong muốn hay không… Chỉ hơi vô ý sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Ngoài những điều này, điều khó khăn nhất của Nhân Kiếm Hợp Nhất là ở chỗ người bình thường căn bản không thể kéo linh hồn của mình ra khỏi thân thể, hiển nhiên năng lực của Nhất Sơ còn chưa đạt tới trình độ này, cho nên hắn không né tránh công kích của Nhất Trượng Thanh, cố ý giày xéo thân thể của mình, chính là để linh hồn có thể rời khỏi thân thể.
Tôi vẫn luôn biết Nhất Sơ có thể vì tôi hy sinh tính mạng, cũng biết hắn vẫn luôn tận lực mà bồi dưỡng tôi, nhưng không hề nghĩ tới có một ngày hắn sẽ dùng phương thức này để thành toàn cho tôi. Tôi sửng sốt cả nửa ngày nhìn về phía Bạch Mi thiền sư, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi biết hắn sẽ làm như vậy, cho nên ngươi cố ý để Độc Tý Long tiến vào, để hắn ngăn cản ta, bảo đảm kế hoạch của Nhất Sơ tiến hành thuận lợi, đúng không?”
“Không sai.”
Bạch Mi thiền sư thấp giọng thừa nhận. Tôi nghe xong trực tiếp giơ nắm tay định đánh lên mặt thiền sư, nhưng cuối cùng khi tới gần khuôn mặt vẫn dừng lại, tôi ngăn nước mắt, cả người run rẩy mở miệng:
“Không được có lần sau! Con mẹ nó!”
Nói xong tôi đặt Mã Vương Tiên vào trong lòng Nhất Sơ, sau đó cắn răng bế hắn lên đi ra ngoài, Bạch Mi thiền sư không nói một lời đi theo bên người tôi. Lúc này, Độc Tý Long đang gào khóc như điên cuồng đột nhiên đuổi theo, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Để hắn lại, nếu không ta giết ngươi!”
Đây là lần tôi cảm thấy nguy hiểm nhất từ khi tiến vào Phong Đô tới nay, nếu nói đám lão bản của chợ quỷ làm chúng tôi sợ hãi, là bởi vì bọn họ có thể quyết định sống chết của chúng tôi, vậy thì khi một người không để tâm đến sinh mệnh thì cái gọi là quy củ cũng không tồn tại. Cho dù là đối thủ một mất một còn, tôi vẫn có thể lý giải cảm tình giữa Độc Tý Long và Nhất Trượng Thanh.
Con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Tựa như vừa rồi Nhất Trượng Thanh và Độc Tý Long còn đang cười nhạo tôi và Nhất Sơ, ai có thể nghĩ đến ngay sau đó tình huống sẽ xoay ngược? Thị phi không ai nói được rõ ràng, đặc biệt là âm vật thương nhân như chúng tôi, cả đời cũng chỉ theo đuổi 4 chữ “không thẹn với lòng” đi? Người, tôi sẽ không giao. Nhưng tôi hiện giờ quả thực không có tâm tư cùng Độc Tý Long nói cái gì mà vui sướng khi người gặp họa, liền sầm mặt trả lời:
“Độc Tý Long, vừa rồi ngươi còn nói với ta về quy củ, giờ quy củ của ngươi ở đâu?”
“Con mẹ nó nếu là Thanh muội thua, ta tuyệt đối sẽ không ngăn các ngươi! Nhưng nàng chết như thế nào, chết như thế nào?”
Độc Tý Long rơi lệ quát lớn, đến cuối cùng đã nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc như dã thú.
“Chiêu số của Nhất Sơ quả thực không thường thấy, nhưng hắn cũng không làm trái với quy tắc, không phải sao?”
Nói xong tôi cũng không để ý tới hắn, rốt cuộc thì địch nhân chính là địch nhân, nếu Nhất Trượng Thanh không chết, hiện giờ người khóc rống sẽ là tôi và Bạch Mi thiền sư. Độc Tý Long ở phía sau kêu gào một hồi, sau đó tôi cảm thấy phía sau truyền đến một trận sát ý, Bạch Mi thiền sư lập tức lấy ra Phật châu đón đỡ. Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên thoáng hiện một đạo hồng quang, ngay sau đó tôi nghe thấy Bạch Mi thiền sư và Độc Tý Long kêu thảm thiết.
Quay đầu nhìn lại thì hai người bọn họ ngã trên mặt đất, trên đầu truyền đến thanh âm quyến rũ gợi cảm của Ma Tôn:
“Thắng bại đã phân, chúc mừng người thắng có được Mã Vương Tiên!”