Phần 44
“Ngươi cảm thấy lời Hà Khuê nói có mấy phần đáng tin?”
Nghe Lý mặt rỗ nói xong, tôi rất có hứng thú hỏi. Lý mặt rỗ cười hắc hắc, thập phần ăn ý với tôi mà lắc đầu. Loại chuyện này chúng tôi đã thấy quá nhiều, xét đến cùng chính là do con gái không hiếu thuận, khiến cha mẹ mình ôm hận mà chết, cuối cùng biết bị cha mẹ quấn lấy mới sợ hãi, hơn nữa khi tìm người đến giúp trên cơ bản là đều không thẳng thắn nói rõ mình đã làm chuyện táng tận thiên lương gì với cha mẹ. Cho nên tôi và Lý mặt rỗ nhất trí cho rằng Hà Khuê đang nói dối, hoặc che dấu sự thật rằng hắn và vợ mình là đồ bất hiếu. Nhưng quỷ dù sao cũng là quỷ, tôi không thể mặc kệ nó làm hại đứa trẻ vô tội!
Tới Bách Gia Thôn thì Hà Khuê đã chờ ở cửa thôn, thấy chúng tôi thì hắn chạy vài bước đi lên, kích động nắm tay tôi nói:
“Trương đại sư các ngươi cuối cùng đã tới.”
Xem ra trước đó Lý mặt rỗ đã giới thiệu tôi, tôi cũng không nói lời vô nghĩa, bảo hắn đưa tôi vào nhà nhìn xem. Hà Khuê nghe xong có chút do dự, như có chuyện gì đó, Lý mặt rỗ vẫy tay bảo hắn có việc thì mau nói ra.
“Trương đại sư, ta có thứ này, ngươi nhìn xem…”
Hà Khuê cúi đầu suy nghĩ một hồi, mới cẩn thận lấy trong túi ra một cái Trường Mệnh Khóa đưa cho tôi. Nhìn bề ngoài, Trường Mệnh Khóa này bằng đồng, có vài nơi đã biến thành màu đen, hiển nhiên không đáng giá bao nhiêu tiền. Điều làm tôi thấy kỳ quái chính là trên khe hở của Trường Mệnh Khóa đầy bùn đất còn mới, dường như là đào trong đất ra, liền hỏi hắn đây là chuyện gì.
Không ngờ hắn nghe tôi hỏi như vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cả nửa ngày mới lắp bắp nói:
“Đây là cha ta đưa tới.”
“Cái gì?”
Lý mặt rỗ vừa mới cầm Trường Mệnh Khóa trong tay, sợ tới mức ném lại cho tôi, tôi hơi nhíu mày, bảo Hà Khuê mau nói tiếp. Hắn nói từ khi ở Nam Hải trở về, bệnh tình của con gái không những không thuyên giảm mà lại càng nghiêm trọng, hơn nữa vợ hắn mơ thấy cha hắn càng lúc càng nhiều, tới hôm qua thì hắn thật sự chịu không nổi loại khủng hoảng vô hình này nữa, cho nên mới gọi điện thoại bảo Lý mặt rỗ nhanh chóng tới giúp. Ai ngờ vừa ngủ dậy, trên giường của con gái đã có cái Trường Mệnh Khóa này! Hà Khuê khẳng định rằng đó là do cha hắn đưa tới, bởi vì đây là món đồ mà cha hắn sinh thời cầm không rời tay, sau khi qua đời cũng chôn cùng.
“Mộ phần lệnh tôn ở đâu, có tiện đưa ta đi xem không?”
Nếu là đồ chôn trong mộ được người chết đưa tới, vậy tình huống tương đối nghiêm trọng, thông thường mà nói thì là người chết muốn dùng món đồ của mình để đổi mạng của người sống. Nhưng loại tình huống này phần lớn là người chết muốn lừa người sống tới làm bạn với mình, cũng chính là một loại âm hôn cưỡng chế. Tôi cảm thấy lão tiên sinh khẳng định sẽ không sinh ra tâm tư đối với cháu gái mới sinh của mình, liền muốn đến trước mộ xem rốt cuộc là chuyện gì. Hà Khuê tự nhiên sẽ không từ chối, lập tức dẫn chúng tôi đi ra ngoài ruộng, cuối cùng tới một nơi địa thế tương đối trũng, gần chính giữa có một ngôi mộ không lớn không nhỏ.
Nơi này chỉ có một ngôi mộ, cho nên không chờ hắn nói gì, tôi đã đi tới trước mộ, đầu tiên là khom lưng vái một vái, sau đó mới nghiêm túc quan sát. Chỉ là nhìn ả nửa ngày vẫn chưa phát hiện ra có gì không đúng, chỉ thấy một chút âm khí đang tiêu tán dần, nhưng càng như vậy lại càng không bình thường. Bởi vì phần mộ ở nơi đất trũng nhất, như vậy nước chảy bốn phía và hàn khí đều sẽ tụ lại ở phần mộ, theo lý mà nói thì nơi đặt mộ nên có âm khí cường liệt, nhưng hiện giờ ngôi mộ lại trống trơn, rất có khả năng bên trong căn bản là không có thi thể!
“Trương đại sư, có nhìn ra điều gì không?”
Hà Khuê thấy sắc mặt tôi khó coi, giống như đã nhận ra điều gì, có chút hoảng loạn hỏi. Tôi nói ý nghĩ của mình ra, thương lượng với hắn có thể đào mộ mở quan tài ra xác thực hay không. Hắn đầu tiên là cả kinh, khi nghe tôi nói muốn đào mộ thì sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, thập phần khó xử hỏi tôi có thể nào không đào mộ ra hay không.
“Vậy quan sát đã rồi nói sau.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ thông cảm, rốt cuộc thì lão gia tử đã xuống mồ, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không nên đào mộ ra. Tôi lại nhìn một hồi, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, liền đi theo Hà Khuê về nhà.
Nhà hắn là một căn nhà ngói gạch xanh, nhìn qua đã rất lâu đời, tuy rằng miễn cưỡng vẫn có thể ở được, nhưng coi như là căn nhà rách nát nhất trong thôn, tôi nghi hoặc hỏi hắn vì sao không xây nhà mới. Hà Khuê nghe xong đỏ mặt, xấu hổ nói đây là nhà cha hắn xây khi còn trẻ, còn hắn sau khi tốt nghiệp đại học đã lên thành phố tìm việc, khi kết hôn đã tiêu hết tiền mà hắn và cha hắn tích luỹ, sau khi kết hôn thì đã thuê nhà trên thành phố ở với vợ. Sau khi mất việc, bọn họ đến tiền thuê nhà cũng không xoay nổi, bắt buộc phải về quê. Tôi nghe xong có chút khinh thường hắn, lại cũng hiểu rõ hắn thảm như vậy không thoát có can hệ với cha hắn, liền không nói về chuyện này nữa, ngược lại hỏi con gái hắn giờ thế nào.
“Ngươi không nói thì ta đã quên mất, đêm qua con gái ta không quấy khóc nữa, ngủ rất yên.”
Nhắc tới con gái, Hà Khuê cuối cùng cũng lộ ra một nét tươi cười. Lý mặt rỗ nghe xong thuận miệng nói:
“Có thể nào là Trường Mệnh Khóa có tác dụng hay không?”
“A?”
Hà Khuê nghe xong cả nửa ngày không phản ứng lại, cuối cùng mới có chút không thể tin được mà nói:
“Nếu là như vậy, từ lúc bắt đầu cha ta sẽ không tra tấn chúng ta…”
Hắn nói xong Lý mặt rỗ cũng không hé răng, hai người nhìn về phía tôi. Kỳ thật vấn đề Lý mặt rỗ nói tôi cũng đã nghĩ đến, rất nhiều người già căm hận con dâu của mình nhưng lại rất thương yêu cháu chắt. Hà lão tiên sinh sau khi chết vì oán hận mà quấn lấy con dâu, nhưng điều này cũng không cản trở việc hắn yêu thương cháu gái của mình. Tôi cảm thấy thứ dọa cho con gái khóc tuyệt không phải Hà lão tiên sinh, mà là thứ khác!
“Ý tưởng này rất đáng tin.”
Lý mặt rỗ đột nhiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của tôi, mà sắc mặt Hà Khuê lại trở nên phức tạp, có hoài nghi, cũng có áy náy đối với cha mình. Vừa vào sân đã nghe thấy trong phòng có tiếng trẻ con khóc nỉ non, thanh âm ngày càng lớn, vô cùng dọa người! Hà Khuê sắc mặt trầm xuống, chạy vội vào phòng, tôi và Lý mặt rỗ theo sau, phát hiện có một nữ nhân tuổi trẻ ngồi ở mép giường, đang dỗ đứa bé trong lòng. Nữ nhân nhìn thấy chúng tôi thì nhanh chóng bế đứa bé ra, không ngừng cầu chúng tôi cứu con gái mình. Tôi chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn đứa trẻ bị tà vật quấn lấy, sắc mặt đứa bé phát xám, Thiên Cung Vị sụp xuống, Thiên Linh Cái mơ hồ có một đoàn tử khí.
Trẻ nhỏ có thể nhìn thấy tà vật, là vì khi mới sinh trên Thiên Linh Cái có một đoàn linh khí màu tím, đoàn tử khí này cũng đại diện cho mệnh số đứa trẻ, khi đứa trẻ lớn lên, đoàn linh khí này sẽ dần dần thấm vào thân thể, trở thành sinh mệnh tinh nguyên. Trước mắt linh khí của đứa bé này sắp tiêu tán, như vậy thì không quá ba ngày sẽ chết, tôi vội vàng lấy một lá Dương Hỏa Phù dán lên trán nó, tạm thời duy trì tính mạng cho nó, sau đó quan sát toàn bộ căn phòng, lúc này mới phát hiện trong phòng tràn ngập một làn sương đen, cuồn cuộn không ngừng bay tới trên giường.
Trách không được Thiên Linh Cái của đứa bé bị ăn mòn, ở trong phòng này tương đương với cả ngày ngâm mình trong âm khí, thời gian dài thì đừng nói trẻ nhỏ, dù là người lớn cũng sẽ bị ảnh hưởng! Vợ Hà Khuê sắc mặt cũng rất tiều tụy, tám phần là bị nhiễm âm khí, tôi bảo Hà Khuê mở hết cửa sổ và cửa ra, sau đó tiếp tục quan sát. Phát hiện cỗ âm khí này căn bản không chạy ra ngoài, mặc dù gió thổi từ bên ngoài vào thổi tan âm khí thì khi gió tan rồi âm khí sẽ tụ lại, tiếp tục xoay quanh trên giường.
“Đây là chuyện gì?”
Tôi cau mày nói thầm. Sau đó tôi bảo Hà Khuê và Lý mặt rỗ chuyển giường ra chỗ khác, muốn xem thử dưới giường có thứ gì hay không, kết quả dưới giường ngoại trừ một ít bụi bẩn thì cái gì cũng không có. Lúc này, tôi khiếp sợ phát hiện âm khí lại đi theo cái giường! Tiếp đó tôi liên tục bảo bọn họ đổi giường qua vài vị trí khác, nhưng bất luận đặt ở đâu, đoàn âm khí kia lập tức sẽ đi theo. Lý mặt rỗ thấy tôi vẫn luôn nhìn vào không trung, đoán được trên đó có âm khí, liền hỏi tôi có thể tìm được nơi phát ra âm khí hay không? Tôi lắc đầu, đoàn âm khí này từ đầu đến cuối luôn vo thành một vòng tròn, không ngừng xoay quanh căn bản không tìm được điểm khởi đầu.
Cũng may cỗ âm khí này chỉ quay quanh giường, tôi ôm đứa bé ra đoàn âm khí vẫn không đi theo. Điều này cho thấy thứ đó không nhằm vào đứa trẻ, chỉ là lúc trước Hà Khuê cho rằng con gái bị nhiễm phong hàn nên không đưa đứa bé ra khỏi cửa, điều này lại làm hại nó. Vợ Hà Khuê nghe tôi nói xong, nhanh chóng ra phòng ngoài thu dọn một chút, dọn giường em bé ra đó. Quả nhiên, đứa trẻ vừa ra tới đó thì đã ổn định lại, tử khí trên đầu cuối cùng đã dần dần vững vàng, tôi hỏi bát tự của đứa bé, dùng Hồi Hồn Thuật thu linh khí trở về. Nhưng là linh khí của đứa bé vẫn rất yếu ớt, sau khi tan đi rất khó tụ lại, cho nên chỉ có thể thu hồi một bộ phận, nhưng ít nhất có thể giúp đứa bé thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, tiếp đó chỉ cần bảo đảm không bị âm khí nhập thể thì thân thể tự nhiên sẽ khôi phục lại.
Sau khi giải quyết xong chuyện của đứa bé, vợ chồng Hà Khuê nhẹ nhàng thở ra, không ngừng nói lời cảm tạ với tôi, tôi xua tay nói không có gì, sau đó nói với hắn hiện giờ vẫn chưa nhìn ra âm khí đến từ đâu, chờ đến tối lại quan sát. Hà Khuê gật đầu, vội vàng bảo vợ làm mấy món ăn, tôi và Lý mặt rỗ quả thực đã đói bụng, liền ăn một chặp rồi buổi chiều ngủ ở nhà hắn. Khi đến tối, tôi bảo một nhà ba người Hà Khuê ra phòng ngoài ngủ, tôi và Lý mặt rỗ thì trốn vào gian phòng kia!