Phần 43
Vì chuyện con tiểu quỷ vừa rồi, tôi cũng không dám ngủ tiếp, muốn gọi điện cho Tiểu Nguyệt trò chuyện lại có chút không thể đối mặt với nàng, cuối cùng đành gọi điện cho Lý mặt rỗ. Không ngờ hắn thật sự chưa ngủ, vừa hỏi thì biết gia hỏa này đang trên xe lửa, hắn nhân lúc rảnh rỗi khó có mà đi thăm mộ Sở Sở, nói xong hỏi tôi gần đây thế nào.
“Ta vẫn vậy! Chỉ là nửa đêm không ngủ được.”
Tôi giả bộ nhẹ nhàng cười nói, đem chuyện vừa lên đến miệng nuốt xuống. Lý mặt rỗ cũng rất có ý tứ, nếu biết tôi có khó khăn, khẳng định sẽ không nói hai lời mà tới giúp. Dưới yêu cầu của hắn, tôi đành phải đồng ý sau chuyện lần này sẽ dẫn hắn đi thu âm vật, trong lòng lại có chút xúc động.
Lúc này tôi mới cảm nhận được sự cô độc, cũng hiểu rõ vì sao mình nhiều lần chuẩn bị buông tay bỏ nghề, rồi lại nhịn không được mà quay lại. Âm vật thương nhân không chỉ là nghề nghiệp, mà cũng là sinh mệnh của tôi, rời xa nó, tôi không tìm được một người có thể nói chuyện. Sống hai ba mươi năm, tôi chưa bao giờ cô độc như vậy, cảm giác đêm quá dài, thậm chí mỗi phút mỗi giây đều là giày vò. Rốt cuộc, khi phương Đông sáng dần, ánh mặt trời đầu tiên dâng lên, tôi rốt cuộc không kiên trì được nữa, ngả đầu ngủ say. Lần này ngủ rất sâu, cũng không mơ thấy gì, sau đó tiếng ồn bên ngoài quá lớn làm tôi tỉnh lại. Nhìn ra ngoài thì thấy những công nhân đó đang làm việc, tôi nhìn đồng hồ thì đã giữa trưa, nhưng Nhất Sơ vẫn chưa trở về, tôi không khỏi lo lắng, nhanh chóng gọi điện thoại cho hắn.
Không ngờ điện thoại rất nhanh đã kết nối, Nhất Sơ giọng suy yếu nói hắn đang vội vã trên đường trở về, bảo tôi đừng gấp. Quả nhiên, không bao lâu sau hắn đã trở lại, áo thun trên người cũng đã rách nát, trên mặt còn có vết máu rõ ràng. Hắn lên xe rồi vô lực nói nơi này không có Giao Nhân Lệ, bảo tôi lái xe về nhà, còn hắn lăn ra ghế sau mà ngủ. Từ tối qua tôi đã không còn ôm hy vọng về Giao Nhân Lệ, cho nên hắn nói xong tôi cũng không dao động tâm lý. Đến chập tối về tới thôn trang của cha mẹ Tiểu Nguyệt, tôi dừng xe ở cửa thôn rồi đánh thức Nhất Sơ.
“Ta đã giao thủ với hắn, nhưng không ai có dũng khí giết chết đối phương! Nhưng hắn nói với ta Long Vương Thôn thật sự không có mỹ nhân ngư mà có bí mật khác, chỉ là hắn không thể cho ta biết.”
Nhất Sơ có chút uể oải nói, tôi biết hắn đang nói tới lão nhân gầy gò kia, liền gật đầu. Tiếp đó hắn nói nếu trong khoảng thời gian ngắn mà không tìm thấy Giao Nhân Lệ thì nhất định phải duy trì sinh mệnh của bố mẹ vợ tôi.
“Là có ý gì?”
Tôi nghe xong hai mắt sáng ngời, bởi vì hắn nói như vậy chính là có chủ ý.
Nhất Sơ gật đầu, nói 15 tháng 7 dưới Quỷ Môn Quan sẽ có một đại hội giao dịch thần bí, đại hội này là do giới âm vật tổ chức, đến lúc đó sẽ có vô số cao thủ, yêu quái, lão quỷ ngàn năm tham gia, bọn họ cũng sẽ mang đến các loại dược liệu hiếm thấy, nội đan, âm vật, pháp bảo… tới đó để đổi lấy thứ mình còn thiếu. Cho nên Nhất Sơ cảm thấy ở nơi đó nhất định có thể tìm được Giao Nhân Lệ! Hiện giờ còn chưa đến hai tháng, như vậy trong nửa năm tiếp theo chúng tôi phải khống chế bệnh tình của nhạc phụ nhạc mẫu, các phương pháp bình thường căn bản là không duy trì được lâu như vậy, Nhất Sơ suy nghĩ nửa ngày rồi quyết định dùng phương pháp trao đổi mệnh cách mà Lão Thử tiền bối dùng với bản mạng thử, tạm thời dùng một loại động vật cùng hai người trao đổi mệnh cách.
Nhưng động vật bình thường có khả năng chưa đến 15 tháng 7 đã chết, như vậy mệnh cách của cha mẹ vợ tôi cũng sẽ tiêu tan. Vì bảo đảm, Nhất Sơ quyết định sẽ đưa con tiểu hồ ly mà chúng tôi thu phục ở Nhật Bản tới đây, đồng thời quyết định mượn bản mạng thử của Lão Thử tiền bối dùng một chút.
“Cảm ơn ngươi, Nhất Sơ.”
Tôi nghĩ nghĩ, nhìn hắn nghiêm túc nói. Nhất Sơ cười cười, sau đó không vào nhà mà trực tiếp lái xe rời đi.
Tôi đứng đó cả nửa ngày mới có dũng khí mà vào nhà, vốn tưởng rằng Tiểu Nguyệt sẽ hỏi tôi có tìm được Giao Nhân Lệ hay không, không ngờ điều nàng chú ý nhất là tôi có bị thương hay không. Tôi lắc đầu, sau đó nói lại lời của Nhất Sơ cho nàng nghe.
“Như vậy cũng tốt, chỉ cần có thể giữ được cha mẹ, như thế nào cũng được.”
Không biết là cố ý an ủi tôi hay cảm xúc của nàng đã thật sự ổn định, Tiểu Nguyệt không hề khóc sướt mướt như lúc trước. Mấy ngày tiếp theo tôi đều điều chế thuốc mỡ cho nhạc phụ nhạc mẫu, mấy ngày sau Nhất Sơ mang theo tiểu hồ ly và bản mạng thử trở lại, hắn dùng chú ngữ hoán đổi mệnh cách của hai người với bọn chúng. Xong xuôi trên mặt Nhất Sơ rốt cuộc đã lộ ra một tia nhẹ nhàng, hắn nói với tôi chỉ cần không xuất hiện điều ngoài ý muốn, nửa năm sau hai người sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ còn chờ đến đại hội giao dịch Quỷ Môn Quan 15 tháng 7!
Tôi biết khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lời Nhất Sơ cơ hồ là bằng không, bởi vì Lão Thử tiền bối và bản mạng thử thay đổi mệnh cách lâu như vậy vẫn chưa có vấn đề gì. Tiểu Nguyệt nghe tôi giải thích xong thì trên mặt cũng không còn u buồn. Nàng rốt cuộc vẫn có công việc phải làm, không thể ở quê lâu, mấy ngày nay thấy cha mẹ quả thực không có chuyện gì, chúng tôi liền chuẩn bị trở về Vũ Hán, tôi vốn định đưa Nhất Sơ cùng trở về chơi mấy ngày, hắn lại cự tuyệt, nói còn phải về Long Vương Thôn xử lý chút sự tình.
“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”
Tôi không hỏi hắn đi làm việc gì, cũng như không hỏi hắn tối hôm đó khóa tôi trong xe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mỗi người đều có bí mật của mình, không cần hỏi tới cùng, yên lặng chúc phúc là được.
Khi trở lại Vũ Hán, Tiểu Nguyệt bận rộn công việc, ngày thường rất ít khi về nhà, tôi lại trở về cuộc sống bình thường, càng thêm cảm thấy cô độc. Cũng may vào thời khắc mấu chốt gia hỏa Lý mặt rỗ này lại mang đến cho tôi một vụ làm ăn, hơn nữa khách hàng ở gần Vũ Hán. Tôi nghe hắn nói xong lập tức có hứng thú, dọn dẹp chút đồ rồi hỏi Lý mặt rỗ địa chỉ cụ thể của khách hàng. Ai ngờ Lý mặt rỗ lại học thói gian trá, đê tiện cười hề hề nói:
“Trương gia tiểu ca, ngươi phải đồng ý đưa ta cùng đi trước, nếu không ta sẽ nuốt địa chỉ ở trong bụng.”
Nói xong Lý mặt rỗ nhắm mắt lại, làm ra một vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Tôi quả thực nghẹn đến hỏng rồi, cũng không có tâm tình gây sự với hắn, đành phải đáp ứng. Lúc này hắn mới nói đối phương ở một nơi tên là Bách Gia Thôn.
“Mặt rỗ, ngươi nhận việc này ở đâu?”
Trên đường tới Bách Gia Thôn, tôi buồn chán hỏi. Phải nói là tiểu tử này luôn có thể kiếm ra một đống lớn mối làm ăn vào lúc tôi yêu cầu như làm ảo thuật vậy. Lý mặt rỗ cười hắc hắc, nói khi hắn đi xe lửa trên đường tảo mộ trở về đã đụng phải một nam nhân mặt ủ mày ê. Ưu điểm lớn nhất của Lý mặt rỗ chính là xem mặt đoán ý, hắn cảm giác người này có khả năng đã gặp phiền toái, liền dùng ba tấc lưỡi không xương dò hỏi, không ngờ thật sự đã hỏi ra sự việc.
Nam nhân này tên là Hà Khuê, hắn đang đi Nam Hải cầu Bồ Tát. Thì ra từ khi cha hắn qua đời thì trong nhà không ngừng xảy ra chuyện lạ, đầu tiên là vợ không cẩn thận bị động thai, chết lưu đứa con trong bụng, tiếp đó Hà Khuê cũng mất việc, rơi vào đường cùng đành phải đưa vợ về quê sống. Dù vậy, bọn họ cũng không được bình an, khi vợ Hà Khuê ngủ sẽ luôn mơ thấy bố chồng của cô ta vốn đã chết sẽ khóc lóc với mình, thậm chí là chửi ầm lên. Vợ Hà Khuê trước kia rất xem thường người cha này, ghét bỏ ông ta là dân quê, trứng gà hay đặc sản dưới quê mà ông ta cần kiệm tích cóp mới có đưa tới cho đều bị cô ta ném vào thùng rác, còn tại đuổi cha ra khỏi cửa giữa trời giá tuyết.
Hà Khuê biết được thì nhanh chóng tới trước mộ cha vợ hóa vàng mã, cầu xin ông ta tha thứ cho bọn họ, nhưng là căn bản là vô ích, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho vợ hắn buổi tối căn bản là không dám ngủ. Nếu nói chỉ như vậy thì còn có thể nhẫn nhịn, nhưng chuyện kế tiếp lại làm Hà Khuê hoàn toàn hận cha mình. Trong khoảng thời gian này vợ hắn đã sinh hạ một bé gái, nhưng không ngờ rằng đứa bé sinh ra rất khó nuôi, thậm chí nhiều lần khi bác sĩ kiểm tra đều tỏ vẻ không có vấn đề gì, nhưng đứa bé vẫn khóc oa oa không ngừng, giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ. Hai vợ chồng họ tính toán, đều cảm thấy có thể là cha già đang hù dọa đứa bé, rơi vào đường cùng Hà Khuê đành phải đi Nam Hải cầu Quan Thế Âm Bồ Tát!