Phần 4
Tôi lắc đầu, nói hiện giờ điều đau đầu nhất chính là không biết âm linh này rốt cuộc là từ đâu mà tới? Càng không biết sau đó nó có tiếp tục giết người không? Thứ này vừa ra tay là hạ gục trong nháy mắt, giết xong thì biến mất, căn bản là không cho tôi thời gian phản ứng a. Tôi đứng đó nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra cách, liền bảo Giang Đằng dẫn tôi tới nhà hắn nhìn xem. Vệ sĩ lái xe chỉ sau mười phút đã dừng trước một biệt thự xa hoa, lập tức có người làm hầu ra mở cửa xe, cung cung kính kính mời chúng tôi xuống xe. Lúc xuống xe tôi cảm giác cả người không được tự nhiên, không thích ứng được. Nhưng Giang Đằng như đã thành thói quen, cũng không thèm nhìn người làm một cái liền đi vào biệt thự. Biệt thự trang hoàng thập phần xa hoa, sàn nhà là gạch nhập khẩu từ Ý, nhìn bề ngoài thật không thể phát hiện ra Giang Đằng lại giàu như vậy.
Tôi quét mắt khắp nơi liền phát hiện biệt thự được xây dựng theo đúng nguyên lý tàng phong nạp khí trong phong thuỷ, khẳng định là đã tìm cao nhân xem qua. Bởi vậy phong thuỷ ở đây không chỉ có thể tụ tài mà còn có thể trừ tà, Giang Quán Quán sống ở đây thì không lý nào lại chọc tới những thứ không sạch sẽ. Tôi cảm thấy trong đó hẳn là có ẩn tình khác, liền nhìn Giang Đằng hỏi:
“Trước khi chết thiếu gia có hành động dị thường gì không?”
Giang Đằng suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu khẳng định. Tôi không cam lòng hỏi tiếp:
“Vậy hắn có đắc tội ai không?”
Giang Đằng nghe xong sắc mặt có chút cổ quái, qua nửa ngày mới có chút xấu hổ nói đứa con này đến tuổi dậy thì hơi ngỗ nghịch, không thích nói chuyện của mình với người nhà. Tôi vừa định hỏi tiếp, vệ sĩ đã đẩy cửa tiến vào, có chút khẩn trương nói:
“Chủ tịch, người kia lại tới làm loạn…”
Giang Đằng sắc mặt biến đổi, âm u mà quát:
“Con mẹ nó đám vệ sĩ đều là phế vật sao?”
Tên vệ sĩ vừa muốn giải thích đã bị Giang Đằng cắt lời, hắn bực bội nói:
“Được rồi, để ta tự đi xem.”
Sau đó tên vệ sĩ có chút khó xử nhìn tôi một cái, rõ ràng là không muốn tôi đi theo. Tôi nhướng mày nói phải kiểm tra phong thuỷ trong phòng ngủ, không đi cùng bọn họ. Nghe tôi nói như vậy, hai người bọn họ rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi vội vàng xuống lầu. Cửa sổ trong phòng ngủ của Giang Quán Quán quay ra sân trước, tôi trốn ở sau bức màn là có thể thấy được bên dưới. Chỉ thấy mấy tên vệ sĩ đang vây quanh một lão nhân tóc hoa râm tóc hoa râm, lão nhân quỳ gối trên mặt cỏ, trước người đặt một chậu than, vừa khóc vừa ném vào trong chậu cái gì, tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra hắn đang đốt tiền giấy!
Ở trước cửa nhà người khác đốt tiền giấy là điều không may, khó trách vừa rồi sắc mặt Giang Đằng lại kém như vậy. Mà mấy tên vệ sĩ cao lớn thô kệch tuy rằng đều đứng ở một bên cầm dùi cui điện ấn kêu tanh tách nhưng không một ai dám động thủ, nhìn qua thập phần kỳ quái. Lúc này có một vệ sĩ nhích người qua, tôi mới phát hiện ra lão nhân kia đang kề dao lên cổ mình, một lời không hợp sẵn sàng tự sát. Rất nhanh, Giang Đằng sắc mặt âm trầm đã xuất hiện, không ngờ hắn lại đột ngột xoay người nhìn tới chỗ tôi. Tôi sợ hãi che bức màn lại, theo bản năng cảm thấy hắn đang quan sát tôi. Nếu hắn sợ tôi biết chuyện này, vậy chỉ sợ lão nhân tới làm loạn này và Giang Quán Quán có liên quan đến nhau. Rất nhanh dưới lầu có tiếng kêu loạn, mơ hồ nghe thấy tiếng Giang Đằng nhục mạ và lão nhân kia kêu rên.
Vài phút sau biệt thự đã lại yên tĩnh, một lát sau ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là Giang Đằng lên lầu, tôi vội vàng nhìn chằm chằm xuống mặt đất làm bộ nghiêm túc kiểm tra.
“Trương lão bản…”
Vệ sĩ gọi một tiếng, mơ hồ có ý muốn thử tôi. Tôi đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn làm sao vậy, thấy tôi phản ứng mãnh liệt như vậy, ý thử trên mặt tên vệ sĩ lập tức biến mất, lộ ra nét ôn hòa tươi cười:
“Sắc trời không còn sớm, Trương lão bản có cần nghỉ ngơi không?”
Tôi đứng dậy đập đập vào cái chân đang tê dại của mình, gật đầu, sau đó bảo vệ sĩ cho tôi ở phòng đối diện phòng ngủ của Giang Quán Quán. Kết quả tôi đau khổ đợi một hồi cũng không phát hiện ra manh mối gì, cho nên tôi tự hỏi liệu âm linh có phải đã trở lại hay không.
Khi vệ sĩ gọi tôi đi ăn sáng còn kỳ quái hỏi sao hai mắt tôi lại thâm như gấu trúc, tôi cũng không có mặt mũi nói mình cả đêm không ngủ, kết quả chẳng phát hiện ra cái quỷ gì… Ăn xong, tôi bảo vệ sĩ đi mua một ít giấy đỏ, Giang Đằng có chút khó hiểu hỏi:
“Mạo muội hỏi một câu, giấy đỏ để làm gì?”
Tôi nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
“Chờ đến tối ngươi sẽ biết.”
Không biết vì sao, từ khi nhìn thấy lão nhân tóc hoa râm kia, tôi đã sinh ra địch ý với Giang Đằng. Mấy năm nay tôi đã thấy không ít kẻ có tiền làm chuyện xấu, mặc dù Giang Đằng cố ý giấu giếm nhưng tôi cũng đại khái có thể đoán được đôi chút. Giang Đằng thấy tôi không muốn giải thích cũng không nói gì, còn tôi nhân lúc vệ sĩ đi mua giấy đỏ mà dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát. Không ngờ khi vệ sĩ trở về thì có thêm một người, người này dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, khi nói chuyện với người khác thì hai mắt không ngừng ngó lên trời, làm cho tôi thấy rất phản cảm.
Khi hắn và Giang Đằng vào thư phòng, tôi quay người hỏi vệ sĩ, mới biết người này là bạn làm ăn của Giang Đằng. Nếu hắn và Giang Quán Quán không liên quan, tôi cũng không muốn đi quản hắn. Tôi nghĩ nghĩ rồi bảo vệ sĩ cầm giấy đỏ vào phòng ngủ của tôi, tiếp đó dùng kéo dựa theo ảnh chụp Giang Quán Quán mà cắt ra một người giấy. Cắt xong tôi dùng bút chu sa viết bát tự của Giang Quán Quán lên người giấy, sau đó nhỏ vài giọt máu của Giang Đằng bôi lên trên, xong xuôi tôi đặt người giấy lên giường của Giang Quán Quán. Khi tôi làm xong vệ sĩ có chút tò mò hỏi tôi đang làm gì?
“Làm thế thân.”
Tôi vừa lau tay vừa giải thích:
“Viết sinh thần bát tự của Giang thiếu gia lên người giấy, hơn nữa lại có tinh huyết của cha hắn thì âm linh nhất định sẽ tưởng lầm rằng hắn còn sống.”
Giang Quán Quán và Giang Đằng là cha con, âm linh khẳng định sẽ không nhận ra, đến lúc đó nó sẽ đến.
Vệ sĩ nghe xong thì kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh, không thể tin tưởng hỏi:
“Ý của ngươi là muốn dẫn nó tới đây?”
Tôi kỳ quái nhìn hắn một cái, thầm nói đây không phải là vô nghĩa sao? Không dẫn dụ âm linh xuất hiện thì làm thế nào mà giải quyết được? Tên vệ sĩ biết mình đã thất thố, có chút xấu hổ nói hôm qua hắn đã bị dọa cho hồn vía lên mây, cho nên đột nhiên nghe thấy âm linh sẽ xuất hiện thì có chút chịu không nổi. Tôi gật đầu tỏ vẻ thông cảm, tiếp theo đưa cho hắn một lá phù, tên vệ sĩ cuống quýt nhận lấy rồi nhét vào túi áo sơ mi, không ngừng nói lời cảm tạ. Tôi vẫy tay bảo hắn đừng khách khí, tiếp đó nói tôi phải đi ngủ bù, bảo hắn trông coi phòng ngủ của Giang Quán Quán, đừng để bất kỳ ai tiếp cận người giấy. Vệ sĩ khổ sở hỏi tôi có thể đổi người khác không? Nhìn hắn sợ hãi, tôi không khỏi cười thầm, chỉ ra bên ngoài mặt trời đã sắp lên tới đỉnh đầu nói trên cơ bản ban ngày âm linh sẽ không xuất hiện, bảo hắn cứ yên tâm, chờ khi mặt trời xuống núi lại gọi tôi dậy.
Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ trông coi cẩn thận, tôi hài lòng gật đầu rồi xoay người rời đi. Tới gần hoàng hôn, vệ sĩ đánh thức tôi, tôi rời giường rồi tùy tiện ăn chút gì đó rồi vào phòng ngủ của Giang Quán Quán, sau đó trốn vào cánh tủ đối diện cửa sổ. Vì để dễ dàng quan sát, tôi mở cửa tủ hé ra một khe hở. Theo bóng đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng dần dần biến mất, rất nhanh đã tối sầm. Tôi bôi lên người chút nước tỏi để che đi dương khí trên người, sau đó nhắm mắt lại chờ đợi. Thời gian dần dần trôi đi, tôi cũng càng lúc càng khẩn trương, chờ đến 12 giờ thì ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng gió thổi đến. Quả nhiên nó đã tới!