Phần 34
Từ Đằng Xung trở về, tôi cố ý muốn ở cùng Lão Thử tiền bối, lại cùng lão làm mấy vụ nữa, nhưng đều là âm vật tương đối dễ đối phó. Lại qua hơn nửa tháng, Lý mặt rỗ đã phục hồi nhất định đòi chạy tới tìm tôi, Lão Thử tiền bối biết được thì lập tức đuổi tôi đi, nói có Lý mặt rỗ ở đó, làm việc gì cũng đều không yên ổn. Tôi nghe xong thì xấu hổ, cũng sợ Lý mặt rỗ thật sự tới đây, thấy Lão Thử tiền bối quả thực không có gì nguy hiểm thì cáo biệt, khi về tới tiệm đồ cổ, Lý mặt rỗ tức khí hô to tôi không có ý tứ, không chờ hắn cùng đi làm ăn.
Hôm đó hai nhà chúng tôi ra ngoài ăn một bữa, đến sẩm tối Lý mặt rỗ và Như Tuyết ôm Tiểu Niệm Sở về nhà, tôi cũng nắm tay Tiểu Nguyệt chậm rãi đi bộ về. Lúc ăn cơm tôi đã phát hiện nàng có chút không bình thường, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn là vui vẻ, nhưng trong ánh mắt lại là nỗi thương cảm không che dấu được, cho nên về đến tiệm tôi liền hỏi nàng có phải có tâm sự gì không? Nàng lắc đầu nói không có việc gì, nhưng ở bên nhau đã lâu như vậy, tôi đã sớm biết tính tình của nàng, sao có thể tin lời nàng nói.
Tôi truy hỏi làm Tiểu Nguyệt rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy tôi khóc cả nửa ngày mới thút tha thút thít nức nở nói:
“Cha mẹ muội bị bệnh, muội đã mời cả bác sĩ ở Mỹ đến khám vẫn không tìm ra nguyên nhân, cha mẹ ngày càng kém, muội nên làm gì bây giờ?”
Tôi nghe xong ngây ngẩn cả người, nghe ý của nàng thì cha mẹ sinh bệnh không phải mới một hai ngày, nhưng đến bây giờ nàng mới nói với tôi, khẳng định là không muốn làm tôi phân tâm. Kết hôn lâu như vậy tôi vẫn chưa ở cùng nàng bao lâu, thậm chí đến nhạc phụ nhạc mẫu cũng chưa gặp…
Cảm giác áy náy mãnh liệt từ đáy lòng trào ra, tôi ôm nàng vào ngực, an ủi nói:
“Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ giúp nàng chữa khỏi bệnh cho nhạc phụ nhạc mẫu!”
An ủi hồi lâu cảm xúc nàng mới ổn định lại, hai mắt đỏ hồng nói với tôi tình huống của cha mẹ. Trước đó vài ngày Tiểu Nguyệt rảnh rỗi, mà tôi lại ở bên ngoài lo việc làm ăn, nàng liền tự mình về nhà, phát hiện sắc mặt cha mẹ một người so với một người càng khó coi. Mới đầu nàng còn tưởng rằng cha mẹ giận nàng kết hôn lâu như vậy cũng chưa mang con rể về nhà, đến tối mới phát hiện cha nàng cẩn thận bưng một chậu nước sôi vào phòng ngủ, không lâu sau bên trong có tiếng mẹ nàng rên rỉ đau đớn.
Tiểu Nguyệt rất thông minh, lập tức ý thức được cha mẹ có việc gạt mình, liền lén lút quan sát qua khe cửa, vừa nhìn nàng đã nhịn không được thét lên. Đùi, bụng thậm chí sau lưng của mẹ nàng đều mọc đầy những vảy màu xanh, cha nàng đang cầm kéo giúp mẹ nàng cắt đi. Mỗi lần cắt, sẽ có máu tươi chảy ra. Mặc dù Tiểu Nguyệt đi theo tôi đã kiến thức qua nhiều chuyện kỳ quái, nhưng khi thấy người thân của mình xảy ra chuyện này thì vẫn là hoảng hốt, khóc lóc hỏi cha mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha mẹ Tiểu Nguyệt thấy không giấu được, liền thở dài nói ra chân tướng.
Thì ra hai người từ tháng trước đã không hiểu vì sao mà bị ngứa, mới đầu bọn họ không để ý, chỉ gãi xong thì không để ý tới nữa, ai ngờ mấy ngày sau càng ngày càng ngứa, gãi như thế nào cũng không được, thật giống như có thứ gì từ bên dưới làn da mọc ra bên ngoài. Hai vợ chồng già không khỏi có chút lo lắng, liền tìm hỏi thuốc khắp nơi, kết quả dù là bệnh viện lớn hay phòng khám tư, kể cả thầy lang băm cũng không tìm ra vấn đề, thử dùng một ít thuốc sát trùng cũng vô ích. Bọn họ là nông dân chất phác, có chút tiếc tiền chữa bệnh, hơn nữa căn bản là tìm không ra nguyên nhân nên đã từ bỏ việc điều trị. Về nhà dựa theo phương thuốc cổ truyền mà dùng kim nhọn chọc vào nơi ngứa nhất, hy vọng có thể khiến độc khí bên trong tiết ra. Nào biết khi ngủ dậy trên người lại mọc ra vảy xanh, nhìn qua tựa như vảy cá.
Hai người lúc này mới ý thức được sự tình không đơn giản, nhưng bọn họ quan niệm cổ hủ, có chút ngượng ngùng khi đến bệnh viện chữa bệnh, sợ bị người khác coi là yêu quái, cho nên liền nhịn đau cắt vảy đi. Không ngờ ngày hôm sau vảy lại mọc ra, còn nhiều hơn lúc trước, bọn họ choáng váng, biết thứ này căn bản là cắt không hết, nhưng người bình thường ai lại nguyện ý để trên người có thứ này? Cho nên bọn họ mỗi ngày đều cắt vảy, dần dần vảy càng ngày càng ngạn cứng, thân thể hai người cũng ngày càng kém…
Tiểu Nguyệt nói tới đây lại suýt nữa hỏng mất, nức nở nhìn tôi nói:
“Xin huynh nhất định phải cứu cha mẹ, bọn họ khẳng định là bị mấy thứ dơ bẩn quấn lấy. Lúc trước huynh ở bên ngoài muội không muốn làm huynh phân tâm, hiện giờ huynh đã về, cầu xin huynh!”
Nàng kích động nói năng có chút lộn xộn, tôi nghe xong trong lòng càng áy náy, ôm nàng nói:
“Yên tâm đi! Ta dù phải liều mạng cũng sẽ chữa khỏi cho cha mẹ.”
Tiểu Nguyệt không nói nữa, nàng kiên định gật đầu, tiếp đó dụi đầu vào ngực tôi. Chờ nàng ổn định lại tôi nhanh chóng mang theo Nga Mi Thích và Thánh Mẫu Trượng cùng với một ít đồ có thể dùng đến xuất phát đi Vân Nam.
Khi trước Lão Thử tiền bối cuối cùng vẫn mạnh mẽ đưa Thánh Mẫu Trượng cho tôi, Thánh Mẫu Trượng có công năng của Thiên Lang Tiên và Âm Dương Tán, cho nên tôi dự định không cần Thiên Lang Tiên nữa, nó chỉ dùng vài cái đã hết pháp lực, vào lúc mấu chốt có thể chết người. Chuyện xảy ra ở trên người thân nhân của mình, nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nguyệt, tôi cũng nói với Lý mặt rỗ, chỉ tìm cớ nói đi gặp bố mẹ vợ. Tiểu Nguyệt vốn là người dân tộc Thái, nhưng cha mẹ nàng khi còn trẻ đã đến phương Bắc, cuối cùng ở lại một trấn nhỏ thuộc thành phố Nhật Chiếu tỉnh Sơn Đông, tôi lái xe không nhanh không chậm đi một buổi tối, tờ mờ sáng hôm sau thì vào thôn.
Đây cũng là do Tiểu Nguyệt dặn dò tôi, bởi vì người phương Bắc hào sảng lại tùy tiện, nếu biết con rể trở về người trong thôn khẳng định sẽ đến nhà xem náo nhiệt, như vậy bệnh tình của cha mẹ nàng sẽ không giấu được. Tôi dừng xe ở cửa thôn, sau đó quan sát toàn bộ thôn xóm, đây là một thôn điển hình ở phương Bắc, trên đường là đá vụn, vì mới có tuyết, mặt đất tràn đầy băng vụn, đạp lên sẽ phát ra tiếng vang lách tách. Gió thổi qua lạnh thấu tim, ngẫu nhiên trên cây sẽ có tuyết đọng bay xuống, tôi và Tiểu Nguyệt thoáng chốc đã bị tuyết rơi trắng đầu. Nhà nàng là một căn nhà nông gia bình thường, vì ở trên đường đã gọi điện trước, cha mẹ nàng sớm đã chờ chúng tôi. Tiểu Nguyệt nhìn thấy mẹ thì bổ nhào vào trong lòng mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc.
Cha nàng hai mắt đỏ hồng, nắm lấy tay tôi hồi lâu, trong miệng không ngừng lặp lại:
“Được rồi, được rồi, về nhà là tốt rồi…”
Hai người đều là nông dân giản dị tự nhiên, áp lực trong lòng tôi lập tức giảm đi rất nhiều, vào nhà ăn chén mì thịt bò, tôi không còn thấy lạnh nữa, liền nhìn bố vợ nói:
“Nhạc phụ, cho con xem vết thương của người đi!”
Vừa gặp tôi đã cảm thấy sắc mặt bọn họ trắng một cách lạ thường, mới đầu còn tưởng là do trời lạnh, nhưng khi vào trong phòng sưởi ấm cả nửa ngày sắc mặt bọn họ vẫn như vậy, tôi nhịn không được mà lo lắng. Nhạc phụ gật đầu, cởi nút áo bông, chốc lát đã cởi sạch thân trên, tôi chỉ nhìn thoáng qua đã nhịn không được hít một hơi!
Tình huống còn nghiêm trọng hơn lời của Tiểu Nguyệt, từ xương quai xanh đến rốn đã không còn một mảnh da thịt lành lặn nào, mà là vảy mọc chi chít, nếu không nhìn những bộ vị khác thì nơi này hoàn toàn giống bụng cá. Bởi vì mỗi ngày đều cắt vảy nên bên ngoài làn da đã hình thành một lớp vảy màu máu thật dày, nhìn qua vô cùng ghê tởm. Tôi xem xong cau mày nhìn nhạc mẫu, bà vẻ mặt đau khổ gật đầu tỏ vẻ mình cũng giống như vậy.
“Trong nhà gần đây có xảy ra việc lạ gì không?”
Tôi hỏi.
Trên người mọc vảy rõ ràng là chọc phải thứ gì dơ bẩn, thấy bọn họ như vậy nếu không giải quyết thì rất nhanh sẽ mọc vảy khắp toàn thân, đến lúc đó thần tiên cũng không có cách, tôi biết mình nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để tìm ra nguyên nhân. Chỉ là bọn họ nghĩ cả nửa ngày vẫn lắc đầu khẳng định, nói ngoại trừ trên người mọc vảy ra thì không có việc lạ gì khác. Tôi gật đầu, sau đó bảo Tiểu Nguyệt lấy một chén dấm, tôi ngửa đầu uống hết, sau đó đứng ở bên cạnh nhạc phụ nhắm mắt lại ngửi thử. Một số tà vật lợi hại có thể che giấu âm khí của bản thân, mà dấm có thể nâng cao khứu giác, bình thường sẽ có thể phá đi thủ thuật che mắt của tà vậy, chỉ là không ngờ tôi uống dấm xong vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của âm khí.
Cứ như vậy tôi căn bản không thể ra tay, đành phải tạm thời dùng cách mà Lão Thử tiền bối dạy mà bôi một ít Giải thi độc dược bôi lên người bọn họ. Bôi xong không bao lâu tôi đã thấy nhạc phụ bắt đầu vặn vẹo thân mình, mới đầu có lẽ là ông giữ hình tượng trước mặt tôi nên cử động rất nhỏ, nhưng càng về sau động tác càng mạnh, đến cuối cùng dứt khoát dựa vào tường mà cọ, đồng thời cầm lấy kéo mà cắt vảy trên người.
“Chẳng lẽ ngoại trừ cách cắt bỏ mớ vảy này thì không có cách khác sao?”
Nhạc mẫu bảo Tiểu Nguyệt giúp mình cắt vảy, Tiểu Nguyệt cầm kéo nước mắt lưng tròng hỏi, rốt cuộc vảy mọc ra trên người cha mẹ mình, cắt đi thì cũng không khác gì cắt thịt trên người. Chính là trước khi tìm ra nguyên nhân thì nhất định mỗi ngày phải cắt vảy, nếu không khi vảy mọc toàn thân chỉ sợ sẽ mất mạng.
Cắt vảy xong hai người về phòng nghỉ ngơi, tôi nhặt lên một mảnh vảy đưa lên mũi ngửi, phát hiện nó có mùi tanh hôi rất nặng, y như cá chết vậy. Tôi cau mày đi đến lu nước bên ngoài rửa sạch, kết quả mùi tanh hôi vẫn không hề tiêu tán. Tiểu Nguyệt thấy như vậy thì bất lực hỏi tôi có cách nào không? Tôi chỉ có thể ôm lấy nàng bảo nàng chờ một chút, không chừng thuốc của tôi có thể chữa khỏi cho nhạc phụ nhạc mẫu, tuy rằng khả năng này không lớn lắm. Đến chập tối khi tỉnh lại, nhạc phụ kích động nói mình đã khỏi bệnh rồi, nói xong liền cho tôi xem vết thương trên người, tôi phát hiện nơi đó vảy đã bong ra, lộ ra lớp da non. Nhạc mẫu nhìn tôi, cười nói:
“Thường thì vào lúc này, sẽ có vảy mới mọc ra! Hôm nay lại không có, ta cảm giác thân thể rất thoải mái.”
Nói nàng xoay tại chỗ 2 vòng, vui sướng hài lòng nhìn tôi, hiển nhiên ứng với câu nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vui mừng.
Tiểu Nguyệt không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, sửng sốt hồi lâu, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn huynh…”
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì.”
Tôi lau nước mắt cho nàng, để trừ tận gốc quái bệnh, tôi lại phối chế một ít thuốc cho cha mẹ vợ bôi. Sau đó Tiểu Nguyệt làm mấy món ăn, ăn cơm xong nhạc phụ nhạc mẫu đi ngủ sớm. Tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ sợ ngày hôm sau khi tỉnh dậy tất cả lại như cũ, dứt khoát cầm Thánh Mẫu Trượng ngồi trong sân cảnh giới. Bởi vì thủ đoạn che giấu âm khí của thứ này rất lợi hại, tôi cố ý bôi nước mắt bò lên mí mắt, rồi sau đó lại cắn ngón tay bôi máu lên vị trí Thiên Cung. Thiên Cung chính là ở giữa hai mắt, người có đạo hạnh cao thâm thậm chí có thể dùng chú ngữ khai mở Thiên nhãn, tôi tuy rằng chưa đạt tới trình độ đó, nhưng dùng Thiên Cung để cảm nhận âm khí thì vẫn đủ!