Phần 26
Tôi ăn chút gì đó rồi đi ngủ, đang mơ màng lại nghe thấy thanh âm quái dị đêm qua, hơn nữa lần này thanh âm rất rõ ràng, tôi tò mò ra khỏi lều nhìn về hướng thanh âm, phát hiện nơi phát ra thanh âm cách chúng tôi không xa trong rừng cây. Lúc này chướng khí đã tiêu tán gần hết, tôi chuẩn bị đi lên nhìn xem đó là thứ gì.
“Quên lời ta nói rồi sao?”
Lúc này tiếng nói của Lão Thử tiền bối vang lên, lão sầm mặt túm cổ tôi kéo về lều, đẩy ngã tôi rồi mắng:
“Tiểu tử ngươi tai lừa mọc lông lo mình sống quá đủ rồi hay sao, chuyện nơi này không phải là chuyện chúng ta có thể quản!”
Tôi sợ tới mức không dám nói lời nào, trong lòng lại rất nghi hoặc, vì sao lão lại kiêng kị sự tình nơi này đến thế?
Một lát sau khi lão hết giận tôi mới cười gượng, hỏi lão nơi này không phải là đã từng xảy ra chuyện gì chứ.
“Muốn biết?”
Lão hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
“Năm 1942, quân đội Quốc Dân Đảng xuất chinh dọc theo quốc lộ Điền – Miến, nghênh chiến với đám quỷ tử Nhật Bản, có một trung đoàn đi ngang qua nơi này trong một đêm đã toàn bộ biến mất…”
“Cái gì?”
Tôi nghe xong hít một hơi, ngay sau đó lại không cho là đúng, rốt cuộc khi đó binh hoảng mã loạn, không chừng là bị quân Nhật đánh lén dẫn tới toàn quân bị diệt.
“Ngày hôm sau khi chỉ huy biết việc này đã phái người đi điều tra, kết quả người đi điều tra cũng mất tích.”
Lão Thử tiền bối nói tới đây, trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi, lão có chút kinh hoảng nói:
“Một trung đoàn chính là hơn 1000 người, cho dù toàn quân bị diệt, sao có thể không lưu lại một manh mối nào!”
“Vậy sau đó không ai tra xét sao?”
Tôi nghe xong trong lòng rờn rợn, lại có chút tò mò.
Lão Thử tiền bối xua xua tay nói sau khi kháng chiến thắng lợi, chính phủ Quốc Dân Đảng đã phái người vào núi điều tra, nhưng đều không thu được gì, cuối cùng đành phải lấy lý do trong núi quá nhiều dã thú để biến nơi này thành khu vực cấm. Lão còn nói có vài huyền môn đệ tử đã tới đây điều tra, nhưng những người đó cuối cùng đều có kết cục sống không thấy người chết không thấy xác.
“Vậy chúng ta còn đi vào sao?”
Lòng tôi như trống đánh, Lão Thử tiền bối thấy tôi sợ hãi, cười cười nói:
“Cũng không cần khẩn trương như vậy, trăm ngàn năm qua những bí mật không thể nói rõ trong núi quá nhiều, chúng ta không nhất định phải đi làm rõ mọi chuyện, chỉ cần chúng ta an phận, hẳn là sẽ không có việc gì.”
Lão Thử tiền bối nói xong cầm lấy Thánh Mẫu Trượng đi ra khỏi lều, tôi tay trái nắm Âm Dương Tán, tay phải cầm đèn pin, bên hông đeo Thiên Lang Tiên và Nga Mi Thích, như chạy nạn đi theo lão vào rừng cây.
Vốn cho rằng bên trong sẽ rất buồn chán, không ngờ khi chướng khí tán đi, trong rừng cây lại có cảm giác mát lạnh. Khi gió thổi qua, mơ hồ còn thấy thoải mái! Chỉ là cảm giác này không kéo dài bao lâu đã bị sự âm lãnh thay thế, giống như rơi vào động băng vậy, hoặc là giữa mùa đông đứng trước một cái điều hòa công suất lớn, tôi không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay, nhưng dù vậy thân thể vẫn phát run.
“Đừng hoảng hốt, nơi có thể sinh ra Bất Tử Thảo tuyệt đối còn lạnh hơn bây giờ, thích ứng được là xong.”
Lão Thử tiền bối nói rồi lấy trong túi ra một lá bùa lớn bằng bàn tay chụp lên ngực tôi, sau đó tôi cảm thấy một cỗ nhiệt khí như dòng nước ấm từ ngực hiện lên rồi truyền tới toàn thân, đi đường liền tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Dần dần tôi đã thích ứng với nhiệt độ chung quanh, đi thêm mấy dặm cuối cùng đã thấy được một tấm bia đá, đây chính là trung tâm của sự lạnh lẽo.
Đằng sau tấm bia có một ngôi mộ xây hình vòm, nhìn qua thì có lẽ chủ nhân ngôi mộ đến từ phương Bắc, dân bản xứ ở đây có thói quen hạ táng theo phương thức huyền quan. Lão Thử tiền bối kích động chân bước nhanh hơn, lão nói quan tài thổ táng càng có cơ hội mọc ra Bất Tử Thảo! Chính là đi đến trước thì thấy, Lão Thử tiền bối không khỏi tức khí, ngôi mộ đã bị trộm đào tan hoang, từ góc độ của chúng tôi mà nhìn ngôi mộ được bảo tồn rất hoàn hảo, từ phía bên kia xem sẽ phát hiện huyệt mộ đã bị đào ra, quan tài cũng tùy tiện vứt bỏ trên mặt đất.
“Chúng ta đã tới chậm, bị người đoạt trước rồi.”
Lão Thử tiền bối dùng mũi hít hít, sau đó lại đặt tay lên quan tài vuốt ve vài cái, cuối cùng ảo não mà nói. Tôi đi theo cầm đèn pin chiếu lên, qua màu sắc quan tài và độ ẩm bùn đất đoán ra được ngôi mộ này hẳn là vừa mới đào lên, thậm chí có khả năng là mới đào trong 2 ngày nay, cho nên tôi có chút kinh hồn táng đảm hỏi:
“Lão Thử tiền bối, ngươi nói có thể nào là Long Tuyền Sơn Trang đang âm thầm phá rối không?”
“Không thể, bọn họ dù muốn đối phó chúng ta cũng không cần thiết phải mạo hiểm tới đây lấy đi Bất Tử Thảo.”
Lão Thử tiền bối kiên định lắc đầu, sau đó bảo tôi không cần lo lắng quá mức, lão nói người muốn có Bất Tử Thảo rất nhiều, bị đoạt mất chỉ có thể cho thấy chúng tôi hơi xui xẻo, đi nơi khác tìm là được. Nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên mặt lão lại lộ ra vẻ mất mát, tôi không nói nữa, cắn răng đi tiếp.
Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng vang đốc đốc đốc, giống như tiếng quải trượng gõ lên mặt đất, tôi mới đầu nghĩ Lão Thử tiền bối đang gõ, lại đi thêm vài bước Lão Thử tiền bối đã đến trước mặt tôi, nhưng phía sau vẫn có tiếng vang. Tôi vừa muốn quay đầu lại đã nghe thấy Lão Thử tiền bối ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại: Việc không nên quản thì đừng quản!
Đi thêm mấy trăm mét, không còn nghe thấy thanh âm nọ thì tôi mới thả lỏng tinh thần, hỏi Lão Thử tiền bối thanh âm vừa rồi rốt cuộc là như thế nào. Lão Thử tiền bối nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói:
“Thi thể lộ ra ở huyệt mộ, ánh trăng chiếu vào, tự nhiên sẽ hình thành cương thi.”
“Cương… Cương thi…”
Tôi cả kinh há to miệng, trong đầu hiện lên tình tiết trong phim của Lâm Chánh Anh, mới ý thức được tiếng vang vừa rồi căn bản không phải là tiếng quải trượng, mà là tiếng cương thi nhảy trên mặt đất.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghi hoặc hỏi Lão Thử tiền bối vì sao không thu phục cương thi kia? Tuy rằng cương thi không tạo thành nguy hại gì với chúng tôi, nhưng vạn nhất nó chạy ra ngoài núi, vào thôn hại người thì làm sao đây?
“Đó chính là ý trời, đến lúc đó chúng ta có thể giải quyết nó, nhưng hiện giờ lại không thể động thủ.”
Lão Thử tiền bối nói xong thở dài một hơi, tôi suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời của lão, không khỏi lắc đầu.
Trải qua bước đệm này, tôi cảm thấy Bất Tử Thảo cũng không khó tìm như trong tưởng tượng, ai ngờ tiếp đó chúng tôi đi vào sâu trong núi tuy rằng phát hiện ra vô số phần mộ âm hàn, lại vẫn không tìm thấy tung tích của Bất Tử Thảo. Ngay cả Lão Thử tiền bối cũng có chút uể oải, lão thở dài nói Bất Tử Thảo trên ngọn núi này hoặc là bị người khác đoạt mất, hoặc là không hề có, sợ rằng chúng tôi sẽ phải tới nơi khác.
“Nếu không chúng ta lên đỉnh núi xem thử?”
Tôi không cam lòng hỏi, lúc trước chúng tôi chỉ đi quanh sườn núi nhưng vẫn không lên đỉnh núi, bởi vì Lão Thử tiền bối cảm thấy trên đỉnh núi sẽ có thứ gì đó khó lường.
“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng ngươi chỉ có thể ở bên ngoài chờ, không được đi vào theo ta.”
Lão Thử tiền bối đã dặn dò tôi trước, sợ tôi không đáp ứng lại bổ sung một câu:
“Như vậy đối với hai chúng ta đều tốt, nếu không ta sẽ phải phân tâm chiếu cố ngươi.”
Cũng không phải là lão giả vờ, ngày thường tôi còn có thể làm trợ thủ cho lão, nhưng nếu thật sự gặp phải kẻ lợi hại, chỉ sợ tôi sẽ khiến lão thêm phiền, nên tôi liền gật đầu. Thấy tôi đáp ứng, Lão Thử tiền bối lộ ra một nét cười, xoay người chống Thánh Mẫu Trượng trèo lên đỉnh núi. Tôi nhanh chóng đuổi theo, khi sắp tới đỉnh núi thì nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ thấp, dù tôi có dán lá bùa của Lão Thử tiền bối nhưng thân thể vẫn nhịn không được run rẩy.
Tôi không khủng hoảng chút nào, ngược lại kích động nói:
“Lão Thử tiền bối, ngươi thấy thế nào?”
“Không sai biệt lắm, trên đó hẳn là có gì đó!”
Lão Thử tiền bối cũng kích động mà chà xát hai tay, nói rồi bước nhanh. Không ngờ chúng tôi còn chưa tới đỉnh núi, trong sơn đạo đột nhiên vụt ra hai quái nhân. Tôi nhìn không rõ bọn họ là người hay quỷ, chỉ là từ rất xa đã cảm nhận được hàn ý mãnh liệt trên người bọn họ, hơn nữa quần áo trên người bọn họ một đen một trắng, nhìn qua như Hắc Bạch Vô Thường vậy.
Bắp chân tôi mềm nhũn, nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi Lão Thử tiền bối nên làm gì đây? Lão Thử tiền bối còn chưa đáp lời, hai quái nhân đã đồng thời mở miệng:
“Tới từ đâu thì trở về đó, nếu không sẽ giết chết các ngươi!”
Thanh âm bọn họ khàn khàn, trùng lặp như người máy, trong hoàn cảnh bốn phía cứ quanh quẩn vang lên lặp đi lặp lại bên tai chúng tôi.
Lão Thử tiền bối trầm mặc, túm lấy tôi không quay đầu lại đi xuống chân núi. Khi đi đã xa, tôi nhịn không được quay đầu lại nhìn, phát hiện hai quái nhân một đen một trắng đó không hề đuổi theo, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, không khỏi sợ hãi mà hỏi:
“Hai tên gia hỏa kia là người hay quỷ, đang làm gì vậy?”
“Ta cũng không rõ.”
Lông mày Lão Thử tiền bối nhăn lại, xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
“Nếu bọn họ là người, trên người sao lại có âm khí nặng như vậy? Nếu không phải người, sao lại có bóng.”
Tôi nghe xong càng thêm bội phục lão, vừa rồi bị dọa cho choáng váng căn bản quên mất điểm này, Lão Thử tiền bối lại đã quan sát thấy bọn họ vẫn có bóng.
“Nếu bọn họ là người thì không có gì phải sợ, chúng ta xông lên đánh một trận!”
Tôi nói. Thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất, nếu đối phương là người, dù lợi hại cũng sẽ không thể làm tôi sợ tới mức mềm cả chân, cho nên tôi muốn giết một chiêu Hồi mã thương, thử xem lộ số của bọn họ, tùy thời cướp lấy Bất Tử Thảo.
“Ngươi có từng nghĩ qua chưa, hàn ý căn bản không phải do Bất Tử Thảo phát ra, mà là xuất phát từ trên người bọn họ!”
Lão Thử tiền bối nói xong dừng một chút, tiếp đó lại nói:
“Vừa rồi âm khí trên người bọn họ, không phải là ngươi không cảm nhận được đấy chứ?”
Tôi nghe xong có chút bực bội mà lắc đầu, Lão Thử tiền bối nói không sai, hàn ý trên người bọn họ vô cùng mãnh liệt, bởi vậy tôi căn bản là không xác định được trên đỉnh núi rốt cuộc có Bất Tử Thảo hay không, vậy liều mạng với bọn họ cũng không có ý nghĩa.
Sau đó chúng tôi đi về phía nơi dựng lều, khi sắp đến thì Lão Thử tiền bối đột nhiên dừng lại, cái mũi hít hít khắp nơi, biểu cảm cổ quái:
“Chung quanh có dương khí, có người đã tới nơi này của chúng ta!”