Phần 131
Lý mặt rỗ bò dậy ôm lấy Vương Huân Nhi chạy ra bên ngoài, Như Tuyết trông thấy liền cầm chủy thủ đuổi theo. Tôi khống chế Vô Hình Châm ép Như Tuyết dừng bước, ả xoay người lạnh lùng nói: “Trương Cửu Lân, ngươi sẽ hối hận!” – “Kẻ nên hối hận chính là ngươi!” Tôi cắn răng nói. “Kim cương cũng có lúc nổi giận, Phật Tổ cũng có cử chỉ diệt thế.” Bạch Mi thiền sư đột nhiên quát một tiếng: “Bần tăng phải khai sát giới!” Bạch Mi thiền sư tuy rằng vẫn luôn giúp đỡ tôi, nhưng rất ít khi lấy mạng người khác, trong lòng tôi căng thẳng quay đầu đã thấy Long Trạch Nhất Lang đang điều khiển Phiên Thiên Ấn đập tới Nhất Sơ. Nhất Sơ bị trọng thương, giơ Bát Diện Hán Kiếm chống cự, nhưng vẫn bị Phiên Thiên Ấn từng tấc một đè xuống. Tôi đánh lui Như Tuyết hai bước, xoay người liền chạy ngược về. Âm Dương Hổ từ trong góc đột ngột lao ra bổ một đao về phía tôi, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ kịp nghiêng người, non nửa bả vai đã bị hắn tước xuống. Tôi đột nhiên hét lớn một tiếng, vung Thánh Mẫu Trượng tiếp đón hắn, tuy rằng chiêu số của tôi thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng cũng làm hắn luống cuống tay chân, rốt cuộc thì hắn cũng đã bị trọng thương.
Điều ngoài ý muốn là Bạch Mi thiền sư đột nhiên đỏ mắt vọt tới, gân xanh nổi rõ trên bàn tay đột nhiên nện một chuỗi Phật châu lên đầu Âm Dương Hổ, chỉ nghe phịch một tiếng trầm đục, đầu Âm Dương Hổ đã nở hoa! Phật châu tung ra như viên đạn trong nháy mắt xé rách đỉnh đầu của hắn! Âm Dương Hổ trước khi chết không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bạch Mi thiền sư, tựa hồ không ngờ lão lại bỏ mặc Nhất Sơ mà tới giúp tôi. Long Trạch Nhất Lang thấy Âm Dương Hổ đã chết, sắc mặt biến đổi, đột nhiên gia tăng sức lực đối phó Nhất Sơ. Tôi cười lạnh điều khiển Vô Hình Châm công kích hắn, hắn thấy Vô Hình Châm đánh tới thì thu hồi Phiên Thiên Ấn, thi triển nhẫn thuật bỏ chạy. Tôi quay đầu vừa định đối phó Như Tuyết, lại phát hiện ả đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng. Khi tôi và Bạch Mi thiền sư đỡ Nhất Sơ về tiệm, Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt đang xử lý vết thương cho Vương Huân Nhi. Tiểu Nguyệt nhìn vết thương trên vai tôi, hốc mắt đỏ lên không nói gì, tôi dùng cánh tay không bị thương ôm lấy nàng nói: “Không có việc gì, đối phương bị thương so với chúng ta còn nặng hơn!”
Bạch Mi thiền sư bảo Lý mặt rỗ lui qua một bên, bắt đầu trị thương cho Vương Huân Nhi. Vết thương do Phiên Thiên Ấn tạo thành rất khó lành, lúc trước Bạch Mi thiền sư cho thuốc chỉ là để duy trì tính mạng Vương Huân Nhi mà thôi. Vương Huân Nhi cười khổ mà nói: “Trương Cửu Lân, lần này nếu ta chết, Vương gia ở Vũ Hán sẽ phải dựa vào ngươi…” Tôi nắm tay cô ta nói: “Đám người Vương gia ta không trấn trụ được, ngươi vẫn là đừng chết mới tốt.” Bạch Mi thiền sư đột nhiên điểm lên trán Vương Huân Nhi, cô ta trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh. “Đại sư?” Tôi nghi hoặc hô một tiếng, lão chắp tay trước ngực nói: “Nữ thí chủ này bị thương rất nặng, còn cường ngạnh nữa sợ là sẽ xảy ra chuyện.” Nói rồi Bạch Mi thiền sư cúi đầu xử lý vết thương. Tiểu Nguyệt lấy hòm thuốc băng bó cho tôi, Nhất Sơ ở một bên nhắm mắt lại hỏi Lão Thử tiền bối đã đi đâu. Lý mặt rỗ vừa giúp Bạch Mi thiền sư vừa nói: “Vừa rồi Tiểu Nguyệt nói Tiểu Phàm có chút không thoải mái, nhờ Lão Thử tiền bối đi xem, hẳn là một lát nữa sẽ xuống.”
“Cái gì?” Tiểu Nguyệt đột nhiên kêu lên sợ hãi. Lý mặt rỗ hoảng sợ hỏi sao vậy, Tiểu Nguyệt nắm tay tôi nói: “Muội không… Không đi tìm Lão Thử tiền bối.” Nghe đến đó đáy lòng tôi dâng lên một trận bất an, đứng lên chạy lên lầu, phát hiện Tiểu Phàm vẫn nằm ở đó, mà không thấy bóng dáng Lão Thử tiền bối, trên mặt đất lại thình lình xuất hiện một vết máu lớn! Lý mặt rỗ chạy theo, nhìn thấy vết máu thì đỏ mắt nói: “Nhất định là ả, nhất định là ả!” Hắn nói không sai, trong số đám người của Long Tuyền sơn trang chỉ có Long Trạch Nhất Lang và Như Tuyết trốn thoát, Long Trạch Nhất Lang hiển nhiên không có thời gian bắt đi Lão Thử tiền bối trước khi chúng tôi tới, khả năng duy nhất chỉ có thể là Như Tuyết, ả đã trở lại trước. Nói rồi Lý mặt rỗ cầm Âm Dương Tán chạy ra bên ngoài, tôi vội vàng giữ chặt hắn: “Ngươi đi như vậy cũng tìm không được người!” Hắn ôm đầu ngồi xổm thống khổ gào thét: “Ả có phải là muốn thấy chúng ta chết sạch mới cam tâm?”
Tôi nắm chặt song quyền nói: “Hiện giờ nói gì cũng vô dụng, phải mau chóng đi tìm Lão Thử tiền bối mới được. Lão Thử tiền bối lúc trước đã bị trọng thương, căn bản là chịu không nổi một trận lăn lộn như vậy. Vết máu trên mặt đất một đường hướng ra bên ngoài cửa hàng, tôi đuổi theo vết máu chạy như điên. Bạch Mi thiền sư thấy chúng tôi vội vã chạy đi, ý thức được đã xảy ra chuyện liền lập tức đi theo. Tôi đỏ mắt bảo lão ở lại chăm sóc mẹ con Tiểu Nguyệt. Bạch Mi thiền sư thở dài nói: “Mỗi người đều có ngày gặp đại nạn, tiểu hữu không thể làm điều nghịch thiên.” Lời này rõ ràng là đã đoán trước được điều gì, cả người tôi run lên, lắc đầu không nói gì, tăng tốc chạy đi. Vết máu càng về sau càng nhạt, cuối cùng biến mất không thấy nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía, đây là một dãy nhà đang chờ phá bỏ và di dời, người bên trong đã sớm dọn đi, nghe nói là công trình chưa thanh toán được cho nên bị gác lại. Thành thị buổi tối đều có đèn đuốc sáng trưng, nhưng nơi này lại tối om, trừ hai ngọn đèn đường tối tăm ở giao lộ ra thì không có ánh sáng nào khác.
Tôi nhìn Lý mặt rỗ làm thủ thế ý bảo hắn cẩn thận, khả năng Như Tuyết đưa Lão Thử tiền bối tới đây là rất lớn. Lý mặt rỗ trầm mặt nói: “Tiểu ca ngươi tới cùng ta.” – “Ngươi biết ở đâu ư?” Tôi không dám tin tưởng hỏi. Hắn gật đầu nói: “Như Tuyết… Nước hoa trên người nữ nhân kia dù cách vài dặm ta vẫn có thể ngửi thấy.” Tuy rằng hắn nói có chút khoa trương, nhưng loại sự tình này cũng là thường thấy, rất nhiều người có thể nghe thấy tiếng bước chân của cha mẹ mình. Đi theo hắn vào một dãy nhà lung lay sắp đổ, tay chân nhẹ nhàng bò lên trên. Lý mặt rỗ ngừng lại trước một gian phòng không có cửa ở lầu 3, gật đầu với tôi. Tôi điều khiển Vô Hình Châm cẩn thận dạo qua bên trong một vòng, quả nhiên ở trong góc phát hiện hai thân ảnh, đúng là Như Tuyết và Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Như Tuyết đang cầm chủy thủ chuẩn bị đâm lên người Lão Thử tiền bối. Lý mặt rỗ lấy điện thoại di động ra, đột nhiên mở đèn chiếu tới Như Tuyết.
Như Tuyết theo bản năng che mắt, Lý mặt rỗ nhanh chóng nhào tới ấn ả vào tường. Tôi lập tức ngồi xổm bên người Lão Thử tiền bối kiểm tra tình trạng của lão. Lão Thử tiền bối đã không có hô hấp, tôi không thể tin được mà đặt tay lên mạch trên cổ tay lão, nhưng… nhưng cả nửa ngày cũng không cảm nhận được mạch đập tồn tại. Như Tuyết cười lạnh nói: “Đã chết rồi!” Tôi như phát điên túm tóc ả, điên cuồng quát: “Vì sao, mục đích của ngươi không phải đã đạt được sao? Vì sao phải giết Lão Thử tiền bối?” Khó trách lúc trước Như Tuyết lại nói tôi sẽ hối hận, thì ra là ý này. Ả nói không sai, tôi đã hối hận! Nếu biết ả nói hối hận là ý này, lúc trước tôi nên cho ả thiên đao vạn quả. Lý mặt rỗ móc trong ngực ra một lá bùa đột nhiên dán lên người Như Tuyết, ả trong nháy mắt bị định trụ, kinh hoảng nhìn Lý mặt rỗ hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tôi đẩy Lý mặt rỗ ra, nhặt chủy thủ có vết máu trên mặt đất, nghẹn ngào hỏi: “Vừa rồi ngươi dùng cây đao này giết chết Lão Thử tiền bối, phải không!” – “Ta chỉ là lừa lão ra để đối phó ngươi, ai biết lão bị thương nặng như vậy, ta mới đâm mấy đao đã chết.”
Như Tuyết đến giờ vẫn còn mạnh miệng, còn là nói dối. Huống chi ả đi theo Long Trạch Nhất Lang học không ít pháp thuật, dù thật sự chỉ đâm mấy đao, cũng đủ lấy mạng Lão Thử tiền bối! Bang! Lý mặt rỗ tát một cái lên mặt Như Tuyết, mắng một câu “Tiện nhân!” Tôi ném chủy thủ trước mặt Như Tuyết, chán ghét nói: “Tự mình động thủ đi!” Như Tuyết đột nhiên rơi lệ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn Lý mặt rỗ nói: “Mặt rỗ, nhất nhật phu thê bách nhật ân, ta còn sinh con cho ngươi, ta yêu ngươi, ngươi phải cứu ta, cứu ta a.” – “Ha ha…” Lý mặt rỗ tự giễu cười cười: “Đúng vậy, ngươi là nữ nhân của ta, ta không cho phép người khác giết ngươi!” Như Tuyết vốn đang khóc rống, nghe thế trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, há mồm tựa hồ muốn nói gì. Đáng tiếc không đợi ả mở miệng, Lý mặt rỗ đã cầm chủy thủ một đao đâm vào giữa tim ả. Một đao đoạt mạng! “Ta tự mình đưa ngươi đi… Mười người như ngươi so ra vẫn kém một cái mạng của Lão Thử tiền bối!”
(Chú thích: Nhất nhật phu thê bách nhật ân: Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa)
Lý mặt rỗ nói xong câu đó nước mắt xoát xoát chảy xuống, tôi muốn an ủi hắn lại không biết mở miệng như thế nào. Hắn nói không sai, Như Tuyết nhất định phải chết! Nhìn thi thể Lão Thử tiền bối, tôi đột nhiên nghĩ đến lúc trước ở cửa công viên, lão đã nói với Long Trạch Nhất Lang: “Thả cháu dâu ta ra.” Có lẽ lão vẫn luôn coi tôi là cháu ruột, mà tôi lại trong một thời gian rất dài coi lão là một lão nhân không có tiết tháo. Nhớ đến vòng sáng màu đỏ trên người Lão Thử tiền bối trong trận chiến cuối cùng, tựa hồ gương mặt tươi cười rưng rưng đầy nước mắt của lão đã lại về tới bên cạnh tôi. “Đại tôn tử, đây là thứ ta lừa được của Nhất Sơ, ngươi dùng tiết kiệm một chút.”…”Đi đi, ta là ông ngươi, ngươi phải nhường ta!”…”Tiểu tử ngốc, ngươi đừng khoe khoang, chờ lão tử chết rồi, xem ngươi làm thế nào?”… Từng câu lão nói cứ quanh quẩn bên tai tôi, tôi không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, nhưng từ nay về sau lão chính là ông nội của tôi!
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-dan-buon-do-am-quyen-3.html
Cõng Lão Thử tiền bối về tiệm, Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư đều sửng sốt, tôi đặt Lão Thử tiền bối nằm lên ghế sofa, quỳ xuống cung kính dập đầu mấy cái. Hai mắt vô cùng chua xót nhưng lại không có nước mắt, Tiểu Nguyệt theo tôi quỳ ở một bên, nói là do nàng không ở cạnh trông chừng lão. “Không liên quan đến các ngươi.” Lý mặt rỗ một quyền nện lên bàn, vô lực nói. Tiểu Nguyệt không thể tin được hỏi: “Thật sự là Như Tuyết?” Lý mặt rỗ gật đầu xoay người đi vào phòng. Tiểu Nguyệt còn muốn hỏi, tôi nhìn nàng lắc đầu ý bảo nàng đừng hỏi nữa, trong lòng Lý mặt rỗ nhất định là không dễ chịu. Rất nhanh, tiếng khóc nức nở trầm thấp từ phòng truyền ra, tôi thở dài nói: “Mấy ngày nay các ngươi đừng chọc Lý mặt rỗ.” – “Như Tuyết đã chết?” Nhất Sơ đột nhiên hỏi một câu, tôi ừ một tiếng nói: “Lý mặt rỗ đích thân giết.” Mọi người trong lúc nhất thời đều trầm mặc. Nhất Sơ nói người của Long Tuyền sơn trang không chừng sẽ không an phận, trong khoảng thời gian này hắn sẽ đi xem thử.
Tôi thở dài muốn để hắn dưỡng thương cho tốt rồi nói, hắn không trả lời mà nhìn thi thể Lão Thử tiền bối nói: “Chờ Tiểu Phàm giải hết độc thì hoả táng Lão Thử đi! Trước khi hỏa táng niệm Đạo Đức Kinh, đừng để lại oán khí.” Nói xong hắn đưa giải dược cổ trùng cho Bạch Mi thiền sư rồi bỏ đi, lúc ra khỏi cửa xoay đầu nhìn thi thể Lão Thử tiền bối, đôi mắt đỏ lên, khi xoay người rời đi, bờ vai của hắn khẽ run lên. Hắn đã khóc! Nam thần không dính khói lửa phàm tục này đã khóc. “A Di Đà Phật. Yên tâm đi! Giải dược này là do bần tăng và Nhất Sơ đạo hữu tìm thấy, đợi bần tăng dẫn cổ trùng ra, lại dùng thuốc này cho đứa bé ăn xong thì sẽ ổn.” Bạch Mi thiền sư thương xót nói. Tiểu Nguyệt nước mắt chảy ra ào ào, liên tiếp vái tạ Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư bảo tôi dùng khăn nóng lau toàn thân Tiểu Phàm, cổ trùng thích mát mẻ, khí nóng có thể khiến nó hoạt động, chỉ là có lẽ Tiểu Phàm sẽ phải chịu khổ.
Tôi cầm khăn nóng có chút do dự, Tiểu Nguyệt đã lấy khăn bắt đầu lau người cho Tiểu Phàm. Bạch Mi thiền sư sâu kín nói: “Tiểu hữu còn không quyết đoán bằng Tiểu Nguyệt cô nương a.” Khóe miệng tôi muốn cười, nhưng không hiểu sao lại khóc. “Tiểu hữu đừng bi thương, Lão Thử không coi là ủy khuất, sống đến mấy năm nay cũng coi là thọ rồi, lão cũng đã sớm đoán được đại nạn của bản thân sắp buông xuống! Cát bụi lại về cát bụi, đất về với đất, ngươi cũng đừng quá mức chú ý.” Bạch Mi thiền sư vỗ vai tôi. Lão nói cũng không sai, Lão Thử tiền bối đã chết, bản mạng thử tự nhiên cũng chết theo. Đáng tiếc Lão Thử tiền bối mấy năm nay vì tránh né kẻ thù, cuộc sống thoạt nhìn thì tiêu sái nhưng thực tế lại so với bất kỳ ai cũng nghẹn khuất hơn. Đi rồi, có lẽ cũng là một loại giải thoát? Ít nhất lão cũng không lưu luyến, không có gì lưu luyến… Khi đang nói chuyện, Tiểu Nguyệt đã lau người Tiểu Phàm vài lần, Bạch Mi thiền sư lập tức bắt đầu dẫn cổ trùng.
Đầu tiên là dùng dao cắt một lỗ trên cánh tay Tiểu Phàm, sau đó xoa nát một nửa giải dược đặt lên miệng vết thương. Bạch Mi thiền sư nghiêng đầu nói: “Lát nữa các ngươi im lặng, cổ trùng bị dọa mà lại chui vào thì thật sự là hết cách đó.” Tiểu Nguyệt vội vàng che bịt miệng không dám phát ra một chút thanh âm nào. Chỉ chốc lát sau trên bụng Tiểu Phàm nhô lên một khối như ngón cái, khối này bò lên cánh tay, sau đó từ miệng vết thương lộ ra. Đôi tay Bạch Mi thiền sư làm thành hình kẹp, vẫn không nhúc nhích nhìn cổ trùng. Cổ trùng thử thò ra một chút, phát hiện không có nguy hiểm mới chậm rãi bò ra. Chờ nó bò ra hơn phân nửa thì Bạch Mi thiền sư tay lanh mắt lẹ kẹp cổ trùng lại dùng lá bùa dán lên, sau đó thiêu nó thành tro bụi. Trong nháy mắt cổ trùng biến mất Tiểu Phàm đột nhiên khóc lớn, làm tôi và Tiểu Nguyệt đau lòng không thôi. Bạch Mi thiền sư xử lý vết thương xong, để một nửa giải dược còn lại vào bình cẩn thận cho Tiểu Phàm uống, lúc này mới nhìn chúng tôi gật đầu.
Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa cười quỳ bên mép giường, hôn lên mặt Tiểu Phàm nói không nên lời. Tôi vái Bạch Mi thiền sư một cái: “Làm phiền đại sư.” Nếu không có Nhất Sơ và Bạch Mi thiền sư, lần này Tiểu Phàm sợ là thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ. Bạch Mi thiền sư vẫy vẫy tay nói: “Lần này Long Tuyền sơn trang tổn thất cũng không nhỏ, hẳn là sẽ ngừng nghỉ một đoạn thời gian, bần tăng còn có chuyện khác, xin đi trước.” Tôi cũng không giữ lão lại. Bạch Mi thiền sư đi rồi, Tiểu Nguyệt ở trong tiệm nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói muốn đưa Tiểu Phàm về quê. Tôi cau mày nói: “Nơi ở của cha mẹ không phải đã bị Long Tuyền sơn trang biết được sao, trở về cũng không nhất định sẽ an toàn.” Tiểu Nguyệt ôm Tiểu Phàm nói: “Muội đã đổi chỗ ở cho cha mẹ, so với nơi này còn an toàn hơn.” Vốn dĩ tôi muốn đưa Tiểu Nguyệt trở về, nhưng thi thể Lão Thử tiền bối vẫn còn đang chờ tôi xử lý, cho nên chỉ đưa nàng đến nhà ga tôi liền trở lại. Một thân ảnh quen thuộc đứng ở cửa, là Lý mặt rỗ, hắn vẫn như trước xách theo một hồ rượu lâu năm, nhìn thấy tôi thì hắn nhếch khóe miệng nói: “Trương gia tiểu ca, lại đây cùng ta uống một chén.”
Mấy ngày không gặp hắn đã gầy đi không ít, tôi vỗ vai hắn cũng không nói gì. Vào tiệm tôi liền lấy đậu phộng, lại lấy một chai rượu trắng đi xuống, Lý mặt rỗ ngồi vào bàn im lặng rơi lệ. Tôi ngồi đó cũng không nói gì. Lý mặt rỗ đột nhiên quặng chai rượu xuống đất: “Lão tử đối xử vởi nàng không tốt sao? Nàng vì sao… Vì sao phải làm như vậy.” Như Tuyết tàn nhẫn nhất là ở chỗ này, lúc sắp chết còn làm ra vẻ ủy khuất nhưng cái gì cũng không nói, Lý mặt rỗ trong lòng biết đây là ả giả vờ, nhưng vẫn bị ả làm cho chết đi sống lại. Tôi tát hắn một cái quát: “Mặt rỗ, ngươi đối với Như Tuyết thế nào, chúng ta đối với Như Tuyết thế nào, con mẹ nó trong lòng ngươi đều rõ ràng, ả bị ủy khuất gì mà lại muốn mạng chúng ta?” Lý mặt rỗ khóc lóc nói: “Lòng ta rõ ràng, chỉ là ta yêu nàng như vậy, nàng muốn cái gì ta cũng liều mạng đi kiếm tiền mua, đây rốt cuộc là vì sao?” Tôi thở dài thật sâu không nói nữa, Lý mặt rỗ vừa uống rượu vừa khóc lóc kể lể, tôi nghe thấy mà trong lòng chua xót. Hắn kéo tay áo tôi nói: “Có phải kiếp trước lão tử đã tạo nghiệt không? Sở Sở sinh bệnh mà chết, Như Tuyết bị chính tay ta giết, con mẹ nó đây là chuyện gì a!” Nói rồi hắn say đến gúc xuống, tôi sắp xếp cho hắn xong rồi thở dài xoay người đi.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 3 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-dan-buon-do-am-quyen-3.html
Mấy ngày sau tôi vẫn luôn bận xử lý hậu sự của Lão Thử tiền bối, cũng không rảnh mà để ý Lý mặt rỗ. Lão Thử tiền bối kẻ thù rất đông, tôi nhưng không muốn sau khi lão chết vẫn bị người khác lợi dụng, liền hỏa táng sau đó thuê máy bay đến Ireland xa xôi rải tro cốt của lão và của bản mạng thử từ trên không trung xuống. “Như vậy có quá tàn nhẫn không?” Đi cùng tôi là Vương Huân Nhi, cô ta cau mày hỏi: “Người làm nghề này như chúng ta không phải đều tin vào đầu thai chuyển thế sao?” Tôi rải nắm tro cuối cùng vào không trung, cười nói: “Người làm nghề này như chúng ta phần lớn đều không được đầu thai, còn không bằng hôi phi yên diệt mà tự tại.”
Tuy rằng từ khi xuất đạo tới nay tôi đều tích đức cứu người, nhưng làm người trong giới âm vật này vốn dĩ đã tổn hại âm đức, sau khi chết tám phần là phải xuống địa ngục. Hiểu biết càng sâu, tôi càng hiểu rõ điểm này! Vương Huân Nhi trong khoảng thời gian này vẫn luôn ăn vạ trong tiệm của tôi, miệng thì nói là dưỡng thương, kỳ thực là muốn tiếp cận tôi nhiều hơn. Tiểu Nguyệt tuy rằng nhìn thấy, nhưng rất rộng lượng không nói gì. Đầu tiên là vì Tiểu Nguyệt biết tâm tư của tôi đều ở trên người nàng, ngoài ra chính là vì Vương Huân Nhi vì cứu tôi mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng, Tiểu Nguyệt cảm thấy thiếu cô ta một phần nhân tình! Nhưng điều này lại làm tôi thập phần buồn rầu, thậm chí muốn giới thiệu Lý mặt rỗ cho Vương Huân Nhi, đáng tiếc vị Vương gia đại tiểu thư cao quý này đối với hắn căn bản là không có cảm tình, mà Lý mặt rỗ gần đây cũng không biết đã đi đâu chữa thương, ý nghĩ này chỉ đành từ bỏ. Qua một tuần, Lý mặt rỗ mới trở về. Hắn ngậm điếu thuốc dựa vào ghế sofa mệt mỏi nói: “Tiểu ca, ta quyết định rửa tay gác kiếm.” Tôi ngồi đó hỏi: “Quyết định rồi?”
Hắn hung hăng hút một hơi thuốc nói: “Không gạt ngươi, lão tử vẫn luôn e ngại tiền kiếm không đủ, đã trải qua những ngày mạo hiểm nhiều rồi, một khi rảnh rỗi xương cốt đều phát ngứa. Nhưng lão tử hiện giờ cảm thấy không còn chút ý tứ nào, còn không bằng lúc trước chuyển qua buôn đồ cổ, con mẹ nó nói không chừng sẽ không gặp phải những chuyện không hay này.” – “Ngươi dự định làm gì?” Tôi hỏi. Hắn phun ra một vòng khói, thoạt nhìn có chút mờ mịt: “Không biết, nhưng ta còn không ít tiền, về quê xem thử, cũng có thể đưa Tiểu Niệm Sở chạy qua lại các nơi, dù sao tiểu tử Tiểu Manh đã lớn, ở trường học lăn lộn hô mưa gọi gió, không cần ta phải nhọc lòng.” Nói xong hai mắt hắn đỏ lên, bởi vì đây là ý tưởng lúc trước của chúng tôi, sau khi thoái ẩn sau tôi sẽ dẫn theo Tiểu Nguyệt, hắn dẫn theo Như Tuyết cùng nhau chu du thế giới. Chính là hiện giờ giấc mơ này làm thế nào cũng không thực hiện được.
Lý mặt rỗ lại lần nữa rít mạnh một hơi thuốc, đi lên ôm tôi: “Tiểu ca, sau này gặp lại.” Nhìn khuôn mặt hờ hững của Lý mặt rỗ, tôi vỗ vai hắn nói: “Thoái ẩn cũng là chuyện tốt, ta ngày nào đó cũng công thành thân thoái, lại đi tìm ngươi uống rượu.” Hắn nỗ lực ra vẻ tươi cười nói: “Tiểu ca, ta chờ ngươi.” Nói rồi hắn liền bước ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại mà đi. Tôi đã sớm dự đoán được hắn sẽ có quyết định này, chỉ là không ngờ tới nhanh như vậy. Xem ra việc Như Tuyết phản bội đã đả kích hắn vô cùng to lớn! Lão Thử tiền bối đã chết, Nhất Sơ cũng bị trọng thương, lần này giao thủ với Long Tuyền sơn trang có thể nói là tổn thất thảm trọng.
Lúc này, trên lầu truyền đến động tĩnh, tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Huân Nhi dựa vào cầu thang, nhìn bóng dáng Lý mặt rỗ hỏi: “Đi rồi? Đi rồi cũng tốt, người này không tệ, nhưng không thích hợp với con đường này.” Cô ta nói dăm ba câu rồi cười tủm tỉm quan sát tôi: “Có rảnh không, bồi tiếp tỷ tỷ đi xem phim.” – “Ngươi lại nữa…” Đầu tôi lập tức to ra, gãi gãi lỗ tai, sau đó như con thỏ nhảy lên lầu. Vương Huân Nhi nghiến hàm răng trắng, ở phía sau đuổi theo, cuối cùng thật sự không có biện pháp, tôi mới phải cùng cô ta đi xem bộ phim Gấu Boonie. Cũng may mấy ngày sau Vương lão gia tử liền gọi cô ta về, tựa hồ là có nhiệm vụ gì quan trọng. Tôi rốt cuộc đã được thanh nhàn, mỗi ngày đều ngủ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, lại ngủ tiếp từ khi mặt trời lặn đến khi mặt trời mọc, khi đói thì tùy tiện làm chút đồ ăn qua loa, cứ như vậy hồ đồ qua ngày.
Tuy rằng vẫn luôn nhìn thấy Lão Thử tiền bối đang vẫy tay với tôi, nhưng khi tỉnh lại mới phát hiện tất cả chỉ là trong mộng! Ngày đó, tôi đang ngủ như bình thường, dưới lầu đột nhiên có tiếng đập cửa. Tôi bực bội bịt chăn lên đầu, ai lại không thức thời như vậy? Toàn bộ người trong khu phố đều biết tôi gần đây đóng cửa không làm ăn gì cả. Tiếng đập cửa vẫn không ngừng, tôi đành phải xỏ dép lê xuống lầu mở cửa, lại phát hiện là Tiểu Nguyệt đã trở lại. Tiểu Nguyệt nhìn tôi hốc mắt đỏ lên, nàng nghẹn ngào mở miệng: “Mới mấy ngày huynh đã biến mình thành bộ dáng này?” Tôi vui sướng ôm lấy nàng, không thể tin được nói: “Tiểu Nguyệt, nàng đã trở lại?” Nàng chớp chớp mắt nói: “Muội chỉ đưa Tiểu Phàm trở về, sao huynh làm như muội vĩnh viễn sẽ không trở về vậy.” Tôi nhìn nàng nghiêm túc nói: “Ta thật sự cho rằng muội cảm thấy ở bên ta rất nguy hiểm, cho nên không muốn trở lại.” Tiểu Nguyệt phì cười: “Muội đi cả đêm, mệt chết đi được.”
Nói xong nàng lên lầu hai, khi tôi đến nơi nàng đã chui vào trong chăn ngủ rồi. Nhìn Tiểu Nguyệt an tĩnh ngủ, tôi thầm hạ quyết định, chờ giải quyết xong tai họa ngầm Long Tuyền sơn trang sẽ hoàn toàn rời khỏi giới âm vật, chuyên tâm lo cho hai mẹ con họ. Không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của người nhà. Lúc trước tôi và Lý mặt rỗ lừa mình dối người lần lượt rời khỏi giới âm vật, lại lần lượt có vẻ như bất đắc dĩ mà phải quay lại. Hiện giờ ngẫm lại những lý do đó chỉ là vì chúng tôi luyến tiếc thế giới này mà tìm cớ. Lý mặt rỗ vì xem nhẹ giới âm vật mà phải trả giá bằng máu, tôi không muốn tới lúc mất đi Tiểu Nguyệt mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Người sống một đời, kết cục đều giống nhau, không bằng cùng người nhà làm chút chuyện có ý nghĩa. Nhưng người sống trên đời, ngay từ đầu đều không hiểu đạo lý này, chờ khi hiểu được thì đã cảnh còn người mất.
— Hết —