Phần 129
Ngay sau đó Long Trạch Nhất Lang và Âm Dương Hổ đồng thời công tới, Như Tuyết duy trì trận pháp. Có trận pháp này, đòn công kích của tôi và Lão Thử tiền bối căn bản là vô dụng, bất luận pháp lực gì đều bị trận pháp hấp thu, chỉ có thể dựa vào Hạnh Hoàng Kỳ đau khổ chống đỡ. Long Trạch Nhất Lang lạnh lùng nói: “Trương Cửu Lân, ngươi khiến ta ở Phong Đô quỷ thành mất hết mặt mũi, bản thiếu chủ không lột da rút gân ngươi không xong!” Tôi che Tiểu Nguyệt sau lưng lạnh giọng hỏi: “Có phải ta đi với ngươi, ngươi sẽ buông tha những người khác?” Tiểu Nguyệt từ phía sau ôm lấy tôi nói: “Đừng, huynh mà chết bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Long Trạch Nhất Lang cười ha hả nói: “Vợ ngươi thật ra lại rất hiểu rõ.” Tôi và Lão Thử tiền bối dựa vào Hạnh Hoàng Kỳ chống cự, Long Trạch Nhất Lang âm hiểm cười một tiếng điều khiển Phiên Thiên Ấn nhắm chúng tôi đập tới.
Lão Thử tiền bối niệm chú ngữ, khí tràng quanh thân bỗng nhiên tăng cường, lấy lực bản thân mạnh mẽ chặn lại Phiên Thiên Ấn! Rốt cuộc thì Long Trạch Nhất Lang mới có được Phiên Thiên Ấn không lâu, so với trang chủ Long Tuyền sơn trang thì kém xa! Long Trạch Nhất Lang hai tay áp xuống, Phiên Thiên Ấn chợt thoáng hiện một đạo hắc khí, tựa như Thái Sơn áp đỉnh hung hăng nện lên người Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối thân thể run rẩy như điện giật, thân mình nửa ngồi xổm mới miễn cưỡng không ngã xuống đất. Tiểu Nguyệt ôm Tiểu Phàm sắc mặt trắng bệch trốn phía sau tôi. Tôi cắn ngón trỏ nhỏ tinh huyết lên người hai mẹ con, sau đó nghiêng đầu cùng Lão Thử tiền bối nhìn nhau. Phiên Thiên Ấn lần nữa đập xuống, Lão Thử tiền bối quỳ một gối xuống đất, khóe miệng lại tràn ra dòng máu. Thừa dịp Long Trạch Nhất Lang chú ý vào Lão Thử tiền bối, tôi đột nhiên lui lại, nhảy ra khỏi cửa sổ chạy thoát. Tiếng hô phẫn nộ của Long Trạch Nhất Lang từ phía sau truyền tới: “Mau đi bắt hắn!”
Còn đấu với bọn chúng thì chỉ có thể bị bọn chúng một lưới bắt hết, Long Trạch Nhất Lang muốn mạng của tôi, tôi mà chạy hắn khẳng định sẽ phái người đuổi theo. Lão Thử tiền bối vừa rồi chỉ làm bộ bị trọng thương mà thôi, hiện giờ khẳng định đã đánh với Long Trạch Nhất Lang. Vừa chạy ra khỏi phố đồ cổ, phía sau liền truyền đến tiếng gió, tôi bước chân vừa chuyển liền nhảy vào công viên. Công viên này nổi tiếng là được thiết kế theo kiểu mê cung, rất nhiều du khách nghe tiếng mà đến, cuối cùng đều bị lạc xấu hổ phải gọi nhân viên đến dẫn ra ngoài. Nhưng nơi này rất gần cửa tiệm của tôi, tôi thường xuyên tới nơi này đi dạo, cho nên rất quen thuộc đường lối bên trong! Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng rõ, nghe tiếng chỉ có một người đuổi tới, không cần nghĩ cũng biết là Âm Dương Hổ. Vào mê cung tôi liền chọn con đường nhỏ phức tạp mà chạy tới, chạy qua mấy lối nhỏ liền cảm giác tiếng bước chân đuổi theo đã biến mất. Xem ra Âm Dương Hổ đã bị lạc đường, tôi cười lạnh trong lòng một tiếng, qua lối ra chuẩn bị chạy về tiệm.
Một mình Lão Thử tiền bối đối phó với Phiên Thiên Ấn khẳng định là có khó khăn, hiện giờ Âm Dương Hổ bị tôi dẫn đi, phần thắng của chúng tôi đã lớn hơn không ít. “Trương Cửu Lân, không muốn lão nhân này chết thì mau lăn ra đây!” Vừa đi ra cửa sau mê cung tôi đã nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh âm là Long Trạch Nhất Lang. Trong lòng tôi lạnh lùng, trở lại công viên đứng trên tường nhìn thoáng qua, chỉ thấy Long Trạch Nhất Lang đang dẫn theo Lão Thử tiền bối hữu khí vô lực, ngay cả Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt cũng bị Âm Dương Hổ khống chế. Lão Thử tiền bối lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất là thả cháu dâu ta ra, bằng không…” Long Trạch Nhất Lang lạnh lùng nói: “Bằng không thì thế nào?” Lão Thử tiền bối đột nhiên cười, đôi tay nhanh chóng đánh ra chỉ quyết, Long Trạch Nhất Lang muốn ngăn trở đã không còn kịp.
Tôi nhanh chóng từ đầu tường nhảy xuống chạy tới chỗ Lão Thử tiền bối, vừa chạy đến bên lão đã nghe thấy lão hét lớn một tiếng. “Đừng!” Tôi một bước đi lên muốn ngăn cản lão nhưng không kịp. Quanh thân Lão Thử tiền bối xuất hiện vầng sáng màu đỏ, vầng sáng đánh cho đám người Long Trạch Nhất Lang bắn ra ngoài, sau đó vầng sáng lại trở về trên người lão. Con mắt lão đỏ quạch nhìn tôi, cười cười rồi phốc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Chú ngữ này có thể trong một khoảng thời gian ngắn tăng cường pháp lực của bản thân, nhưng khuyết điểm là công kích người khác thế nào cũng sẽ phải chịu mức độ thương tổn tương tự. Đám người Long Trạch Nhất Lang cũng không tốt hơn Lão Thử tiền bối bao nhiêu, cũng phun ra một búng máu, chỉ là chút tổn thương này đối với hắn cũng không tính là gì. Hắn cười lạnh một tiếng, lau khóe miệng nói: “Bản thiếu chủ muốn xem thử, hiện giờ các ngươi làm sao mà cản Phiên Thiên Ấn của phụ thân?” Tôi kinh hãi nhìn Long Trạch Nhất Lang tế ra Phiên Thiên Ấn, đẩy Lão Thử tiền bối một cái: “Lão Thử tiền bối, đi trước dẫn bọn họ trở về.” Lão Thử tiền bối không từ chối, kéo Lý mặt rỗ nhanh chóng rời đi.
Long Trạch Nhất Lang nhìn tôi, khinh thường nói: “Trương Cửu Lân, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ngăn cản Phiên Thiên Ấn?” Tôi không nói gì mà lấy hết những thứ có thể sử dụng ra, chuẩn bị liều chết một phen. Ai ngờ Long Trạch Nhất Lang đột nhiên vỗ tay, hai gã bộ hạ đi lên định bắt tôi. Tôi vừa chuẩn bị ra tay, hắn liền cười lạnh nói: “Trên đường trở về đều là mai phục, ngươi cho rằng mấy người kia sẽ bình yên vô sự? Không muốn bọn họ chết thì tốt nhất là đừng phản kháng.” Lão Thử tiền bối đã trọng thương, chỉ dựa vào Lý mặt rỗ không bảo vệ được mọi người. Tôi vô lực trừng mắt nhìn hắn một cái, không dám có động tác gì, để bọn họ xô đẩy tôi tới một nơi khác. Cuối cùng Long Trạch Nhất Lang đưa tôi tới một kho hàng cũ, sau khi đi vào hắn hung hăng đẩy tôi ngã xuống đất. Sau đó hắn ngồi lên thùng sắt ở một bên, ôm Như Tuyết vào lòng bắt đầu giở trò, Như Tuyết thẹn thùng hừ một tiếng nhưng cuối cùng vẫn ở trước mặt mọi người cùng hắn thân thân thiết thiết, nhìn dáng vẻ thập phần ăn ý lại thập phần ghê tởm. Tôi phẫn nộ nhìn một màn này, cảm thấy thật không đáng cho Lý mặt rỗ.
“Như Tuyết, ngươi thật sự không niệm một chút tình cảm phu thê nào với Lý mặt rỗ sao?” Tôi nắm chặt hai tay quát lớn. Như Tuyết ho một tiếng, ánh mắt như làn thu ba nói: “Thiếu chủ vừa anh tuấn, vừa có tiền, lại biết chiều chuộng ta, mạnh hơn tên ma quỷ kia không biết bao nhiêu lần, là người ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.” Ả thốt ra mấy lời này, Long Trạch Nhất Lang liền cười ha hả, duỗi tay nhéo một phen lên người ả. Tôi cười lạnh nhìn bọn họ diễn cảnh khêu gợi, Như Tuyết quả nhiên là vẫn không có đầu óc gì, nếu Long Trạch Nhất Lang thật sự muốn cưới ả làm thiếu chủ phu nhân, sao có thể làm loại sự tình này trong trường hợp như vậy? Rõ ràng là coi ả là một thứ đồ chơi, ả lại vì một hoa hoa thiếu gia mà vứt bỏ người chồng thương yêu mình! Nhưng tôi cũng lười nhắc nhở ả, loại người này xứng đáng tự làm tự chịu. Bọn họ diễn trò xong xuôi, Long Trạch Nhất Lang ngẩng đầu cười lạnh nói: “Trong lòng rất hụt hẫng phải không? Lúc trước bản thiếu chủ bị ngươi hạ nhục đã tính toán sẽ mua chuộc nữ nhân của ngươi, đáng tiếc nàng quá không thức thời… Không ngoan bằng Như Tuyết.”
Nghe hắn nói xong, một cỗ hàn ý dâng lên trong lòng tôi, thật không dám tưởng tượng nếu người mà Long Trạch Nhất Lang đang là Tiểu Nguyệt thì tôi sẽ như thế nào, liều mạng cũng phải giết Long Trạch Nhất Lang? Nghĩ lại, trong lòng lại như có một dòng nước ấm chảy qua, Tiểu Nguyệt không phản bội tôi, nàng tuyệt sẽ không phản bội! Long Trạch Nhất Lang vỗ mông Như Tuyết, ả ngoan ngoãn thối lui qua một bên. Tiếp đó Long Trạch Nhất Lang sờ vào sau cổ nói: “Lúc trước bản thiếu chủ không chọc ngươi lại đã bị ngươi biến thành phế vật, đoạn thời gian đó thật đúng là sống không bằng chết, không tra tấn ngươi một phen thật sự là khó giải mối hận trong lòng ta, cho nên ta vẫn luôn không giết ngươi, ta muốn hành hạ ngươi đến chết… Hơn nữa ngươi đã giết ba vị cung phụng trưởng lão của Long Tuyền sơn trang ta, chọc cho phụ thân đang bế quan giận dữ, món nợ này thế nào cũng phải tính với ngươi!”
Long Trạch Nhất Lang lại cười to: “Nhưng bản thiếu chủ hiện giờ đã chơi chán rồi, ngươi đi chết đi.” Tôi đột nhiên cảm thấy hắn trở nên rất nguy hiểm, mau chóng tế ra Hạnh Hoàng Kỳ, lại nắm Nga Mi Thích trong tay không nhúc nhích nhìn hắn chằm chằm. Hắn khinh thường mà nhìn tôi một cái, rồi vẫy tay, Âm Dương Hổ mang theo một đám người trong nháy mắt đã vây tôi vào giữa. “Đánh gần chết mới ngừng, nhớ kỹ chỉ dùng nắm tay, đừng dùng pháp lực…” Âm Dương Hổ âm hiểm cười một cước đá vào người tôi, hai tên trung niên cường tráng đè chặt tay chân của tôi. Nắm đấm dày đặc như mưa hạ xuống thân thể tôi, so với đao cắt còn đau hơn. Tôi định điều khiển Vô Hình Châm thì bị Long Trạch Nhất Lang chặn lại. Âm Dương Hổ một quyền nện lên đầu tôi, hài hước nói: “Tiểu tử ngươi còn có tâm tư điều khiển Vô Hình Châm ư, xem ra là đánh không đủ tàn nhẫn rồi!” Dần dần tôi bị đánh đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, thân thể co lại tận lực bảo vệ chỗ yếu hại. Không biết quá trình này đã bao lâu, đến khi Âm Dương Hổ hô một tiếng “Đủ rồi.” Bọn chúng mới dừng tay.
Tôi lắc cái đầu choáng váng cười khổ nói: “Con mẹ nó ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?” Trải qua nhiều năm sống trên mũi đao lưỡi kiếm như vậy, một thân da thịt của tôi đã sớm luyện ra, tuy rằng khi bị đánh cảm giác rất đau, trên thực tế lại chỉ bị thương ngoài da một chút. Long Trạch Nhất Lang cười lạnh một tiếng, móc ra Phiên Thiên Ấn, tôi thấy thế trong lòng nhảy lên, vội vàng dùng Hạnh Hoàng Kỳ bảo vệ bản thân. Vốn dĩ Hạnh Hoàng Kỳ có thể ngăn cản Phiên Thiên Ấn, tiếc là tiện nhân Như Tuyết này cố ý ở bên cạnh khiêu khích Long Trạch Nhất Lang, dù biết ả cố ý nhiễu loạn tâm trí tôi, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà phẫn nộ. Bởi vậy uy lực của chú ngữ yếu đi rất nhiều, hắn nắm lấy cơ hội tiến lên một bước hung hăng nện Phiên Thiên Ấn lên Hạnh Hoàng Kỳ. Tôi chỉ cảm thấy kim sắc hào quang bảo vệ thân thể như vỡ vụn từng mảnh như thủy tinh, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi, chú ngữ trong miệng hoàn toàn ngừng lại. Phiên Thiên Ấn từng chút một đè ép lên đầu tôi, phải biết rằng bị Phiên Thiên Ấn nện trúng thì phải chết không thể nghi ngờ, tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Mẹ nó, không ngờ đời tôi lại thua trong tay tên cặn bã này!
Khi tôi đang mắng thầm, phía sau vang lên một tiếng “vèo”, ngay sau đó liền có một đạo thân ảnh nhanh chóng lao tới đẩy tôi sang bên cạnh. Phanh! Tiếng Phiên Thiên Ấn đập trúng thân thể truyền tới, tôi kinh hoảng mở mắt ra, thình lình phát hiện Vương Huân Nhi đang bị đè dưới Phiên Thiên Ấn, toàn thân chảy ra máu tươi. Dùy không đánh vào đầu, nhưng cô ta bị thương như vậy khả năng còn sống là rất thấp! Tôi đỏ mắt nhìn cô ta, hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng. Cô ta hữu khí vô lực nói: “Cửu Lân, ta… xem như đã trả cái ơn cứu mạng… của ngươi rồi chứ?” Tôi đỏ mắt, nhìn nha đầu ngốc này, điên cuồng lắc đầu nói: “Không tính, ngươi sống sót mới tính là không làm ta thất vọng, con mẹ nó ngươi phải sống cho ta!” Cô ta lộ ra một nụ cười, lưu luyến nhìn tôi một cái: “Vậy coi như ta thiếu nợ ngươi đi!” Nói xong ẩn ẩn có dấu hiệu nhắm mắt lại. Tôi kinh hoảng lấy thuốc bôi lên người Vương Huân Nhi, vết thương chậm rãi ngừng chảy máu, tôi nắm chặt tay cô ta, nhẹ nhàng thở ra.
Vương Huân Nhi nỗ lực cười cười, bộ dáng nhu nhược không hợp với hình tượng ngự tỷ hấp tấp bình thường chút nào. “Sẽ không có việc gì, ngươi sẽ không có việc gì.” Tôi như một cái máy lặp lại những lời này. Âm Dương Hổ cười ha hả nói: “Rất có ý tứ, lúc trước đối đầu giờ lại nói chuyện yêu đương, hê hê, không dễ dàng a.” Long Trạch Nhất Lang giơ tay ngăn Âm Dương Hổ, sau đó cười lạnh nói: “Xem bây giờ còn ai tới cứu ngươi.” Loảng xoảng! Như đáp lại lời cuồng ngôn của Long Trạch Nhất Lang, hắn vừa dứt lời thì cửa sắt của kho hàng đã bị đá văng. Theo một trận thanh âm chói tai, nét tươi cười trên mặt Long Trạch Nhất Lang hoàn toàn cứng đờ!