Phần 126
Thấy một màn này, Bạch Mi thiền sư lập tức chạy tới chỗ Nhất Sơ, Âm Dương Hổ lập tức ngăn cản lão. Bạch Mi thiền sư rơi vào đường cùng cuồng loạn quát lớn: “Phiên Thiên Ấn, Phiên Thiên Ấn xuất thế! Mau đi cứu Nhất Sơ, hắn không kháng cự được Phiên Thiên Ấn.” Tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn không chớp mắt vào thạch ấn, đây chính là Phiên Thiên Ấn. Lại nói Phiên Thiên Ấn có địa vị vô cùng lớn, tiểu thuyết Phong Thần Diễn Nghĩa thời xưa đã ghi lại về món thượng cổ thần khí này, nghe nói đá làm ra Phiên Thiên Ấn lấy từ Bất Chu sơn xa xôi, mấy ngàn năm trôi qua không biết đã hấp thu bao nhiêu lệ khí! Hơn nữa cách dùng của Phiên Thiên Ấn rất cổ quái, chuyên dùng để đập vào đầu người khác, người bị đập chết thường thường đầu óc vỡ toang, chết thảm không nỡ nhìn. Trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Ân Giao sau khi được sư phụ Quảng Thành Tử truyền cho Phiên Thiên Ấn thì lập tức biến thành sát thần, đại tướng chết trong tay hắn vô số kể, bởi vậy cũng có thể nhìn ra sự lợi hại của Phiên Thiên Ấn! Chỉ là sau Phong thần chi chiến, Phiên Thiên Ấn liền biến mất trong dòng sông lịch sử, tôi cũng từ tộc trưởng Trương gia mới biết được, Phiên Thiên Ấn kỳ thật giấu ở Long Tuyền sơn trang.
Năm đó trong trận chiến cầu Côn Ngô với Trương gia, trang chủ Long Tuyền sơn trang đã phát huy Phiên Thiên Ấn tới cực hạn, liên tục đánh chết 70 cao thủ của Trương gia, đánh cho đường đường là Giang Bắc Trương gia biến thành bộ dáng bi thảm như hiện giờ. Không thể tưởng tượng được trang chủ Long Tuyền sơn trang lại yêu con như vậy, loại thượng cổ thần khí này cũng đưa cho Long Trạch Nhất Lang! Tôi không dám trì hoãn, chạy như bay tới muốn kéo Nhất Sơ trở về. Nhất Sơ lao lực đưa năm ngón tay qua, tôi vừa muốn bắt lấy, đột nhiên có một cỗ lực đạo đánh vào người tôi, tay tôi lệch qua một bên sát sạt tay Nhất Sơ! Phiên Thiên Ấn đã gần sát trán Nhất Sơ, tôi nôn nóng vọt vào tế ra Hạnh Hoàng Kỳ, muốn ngăn Phiên Thiên Ấn lại. Long Trạch Nhất Lang cười lạnh lại niệm chú ngữ, lực đạo của Phiên Thiên Ấn lớn hơn rất nhiều.
Rắc! Hào quang kim sắc mà Hạnh Hoàng Kỳ phóng ra trong nháy mắt bị đập nát, Phiên Thiên Ấn tiếp tục hạ xuống, tựa hồ không lấy được mạng của Nhất Sơ thề không bỏ qua! Tôi và Nhất Sơ liếc nhau, trong mắt đầy vẻ không cam lòng. Tay của tôi vô lực rũ xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất chờ Phiên Thiên Ấn nện xuống. Phanh! Lúc này bên tai truyền đến một tiếng trầm vang, không chờ tôi phản ứng thì đã cảm thấy Phiên Thiên Ấn bất động giữa không trung. Tôi vừa quay đầu nhìn, thì ra là Lão Thử tiền bối, lão vào thời khắc mấu chốt đã đá văng Long Trạch Nhất Lang, phá đi chú ngữ của hắn, lúc này mới cứu được chúng tôi một mạng. Tôi kích động hô: “Lão Thử tiền bối, may mà ngài tới kịp, bằng không ta và Nhất Sơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Lão Thử tiền bối trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, vung tay thả ra một quả đạn khói, túm chúng tôi chạy về. Cũng may người của Long Tuyền sơn trang cũng bị thương không nhẹ, không đuổi theo, mọi người bị thương về trong tiệm, Lão Thử tiền bối tức giận quát: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi đều không nói một tiếng, nếu không phải Lý mặt rỗ kịp thời cho ta biết, các ngươi giờ đã chết sạch!”
Tôi nghe lão nói, hổ thẹn cúi đầu để lão quở trách. Nói đến cùng thì lần này là do tôi sơ ý, Long Tuyền sơn trang luôn âm hiểm, dù là Nhất Sơ thật sự bị thương bọn họ cũng sẽ không mất cảnh giác. Nhất Sơ cả người đầy máu dựa vào ghế sofa, trầm giọng nói ít nhất cũng đã cứu được người ra. Lão Thử tiền bối bị hắn làm cho nói không nên lời, vung tay áo ngồi ở một bên giận dỗi. Nhất Sơ chống đỡ thân thể nói: “Người của Long Tuyền sơn trang không chừng sẽ đuổi tới, ta ra ngoài tiệm bố trí mấy trận pháp…” Lão Thử tiền bối phồng râu trừng mắt nói: “Với bộ dáng ngươi hiện giờ, không đợi bố trí xong trận pháp đã mệt mà chết, mau nghỉ ngơi cho ta.” Nói xong lão chắp tay sau lưng một mình đi ra khỏi tiệm đồ cổ, tôi đi qua, đã thấy Lão Thử tiền bối miệng dao găm tâm đậu hủ đang ra sức bố trí pháp trận. “Ngươi ra đây làm gì?” Lão nhìn tôi tức giận mắng. Tôi ngượng ngùng gãi đầu nói: “Thử gia, ta không phải là tới giúp sao?” Lão Thử tiền bối liếc tôi một cái nói: “Loại trận pháp cao cấp này ngươi không giúp được gì, trở về nói chuyện với vợ ngươi đi!”
Tôi có chút xấu hổ nhún vai liền đi tìm Tiểu Nguyệt, sau khi nàng trở về vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Lão Thử tiền bối nói nàng thân thể quá hư nhược chứ không có vấn đề gì lớn. Tôi vì cứu Tiểu Nguyệt và con trai, cả tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, tôi nắm tay Tiểu Nguyệt rồi thả lỏng, ghé vào mép giường mà ngủ. Bang! Còn đang ngủ, tôi cảm thấy mình ăn một cái tát. Mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn bàn tay Tiểu Nguyệt giơ lên, trong lúc nhất thời không hiểu nàng vì sao lại đánh tôi? Tiểu Nguyệt giơ tay lại tát một cái, lần này lực đạo nhẹ hơn. Tôi vẫn không nhúc nhích để tùy nàng xả giận, sau khi đánh hai tát Tiểu Nguyệt đột nhiên nhào vào lòng tôi khóc lớn. “Muội và Tiểu Phàm thiếu chút nữa đã không gặp được huynh…” Nói đến đây nàng đột nhiên mở to hai mắt: “Đúng rồi, Tiểu Phàm đâu?” Tôi nhướn cằm nói: “Ở trên giường.” Tiểu Nguyệt xoay người ôm Tiểu Phàm vào ngực hôn từ đầu đến chân, đang hôn thì sắc mặt nàng thay đổi, run rẩy nói: “Tiểu Phàm… Tiểu Phàm sao một chút phản ứng cũng không có?”
Tôi nhìn về phía Tiểu Phàm lẩm bẩm nói: “Có lẽ là ngủ rồi?” Tiểu Nguyệt thanh âm run rẩy nói: “Không đúng, Tiểu Phàm nhất định là đã xảy ra chuyện… Bình thường nó không phải như vậy!” Tôi nghe xong trong lòng nhảy lên, hôm qua sau khi trở về mọi người đều vội vàng nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời căn bản không chú ý tới, hiện giờ nghĩ đến tựa hồ từ lúc trở về đã không nghe thấy Tiểu Phàm khóc lần nào. Tôi xuống lầu gọi Bạch Mi thiền sư và Lão Thử tiền bối lên, Lão Thử tiền bối bất mãn nói: “Sáng tinh mơ, làm phiền bộ xương già này của ta làm gì?” Tiểu Nguyệt ôm Tiểu Phàm nói: “Lão tiền bối, mau đến xem Tiểu Phàm, nó có chút kỳ quái.” Lão Thử tiền bối sắc mặt biến đổi đi lên xem mạch cho Tiểu Phàm, khóe miệng run rẩy một chút, sau đó hoảng loạn liếc Bạch Mi thiền sư: “Trong cơ thể Tiểu Phàm tựa hồ… tựa hồ… Lão hòa thượng ngươi đến xem đi.” Bạch Mi thiền sư vén quần áo Tiểu Phàm lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại đè lên bụng nó, lại đè lên ngực. Lúc sau lại dọc theo cánh tay Tiểu Phàm mà điểm một đường, khi sắp đến bả vai thì Tiểu Phàm đột nhiên rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm.
Bạch Mi thiền sư trầm mặt nói: “Thiện tai thiện tai, bọn họ đã hạ cổ với Tiểu Phàm!” Tôi trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Bạch Mi thiền sư, trong lúc nhất thời nói không nên lời. Tiểu Nguyệt uỵch một tiếng quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Đại sư, xin ngươi cứu nó, ngươi phải cứu nó a.” Bạch Mi thiền sư nâng Tiểu Nguyệt dậy nói: “Thí chủ yên tâm, bần tăng tự nhiên sẽ cứu.” Lão Thử tiền bối cau mày, sâu kín nói: “Mạch tượng đứa nhỏ này có chút kỳ quái.” – “A Di Đà Phật.” Bạch Mi thiền sư trầm ngâm một tiếng, chắp tay trước ngực nói: “Tiểu hữu, các ngươi tạm thời đi ra ngoài, bần tăng và Lão Thử xem thử có thể dẫn cổ trùng ra hay không!” Tiểu Nguyệt lưu luyến mỗi bước đều nhìn Tiểu Phàm, vừa ra khỏi cửa liền ghé vào ngực tôi khóc lớn, vừa khóc vừa mắng: “Đều tại huynh, Tiểu Phàm còn nhỏ như vậy…” Tôi ôm chặt nàng nói: “Sẽ không có việc gì a, Tiểu Phàm sẽ không có việc gì.” Đợi khoảng một giờ thì Bạch Mi thiền sư sắc mặt vàng như nến đi ra. Lão Thử tiền bối đi theo phía sau nhìn tôi lắc đầu, tôi sững sờ tại chỗ, Tiểu Nguyệt ngồi dưới đất ánh mắt trống rỗng nói: “Không thể nào… Ta không tin, đứa bé còn nhỏ như vậy…”
“A Di Đà Phật.” Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực nói: “Tiểu hữu, cổ trùng này vô cùng kỳ quái, cần phải có giải dược riêng mới có thể dẫn ra được, bần tăng vô năng vô lực.” Tiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ý đại sư là chỉ cần tìm được giải dược, Tiểu Phàm sẽ không có việc gì đúng không?” Bạch Mi thiền sư gật đầu nói: “Nếu có giải dược, bần tăng nhất định có thể cứu được tiểu thí chủ.” Tiểu Nguyệt lung lay đứng lên nói: “Giải dược nhất định ở trong tay người của Long Tuyền sơn trang, đại sư chờ ta, ta đi lấy.” Nàng nói thì nhẹ nhàng lại làm tôi sợ hãi, tôi ôm chặt lấy nàng quát: “Tiểu Nguyệt, nàng điên rồi ư?” Nàng bình tĩnh nói: “Muội không điên, người của Long Tuyền sơn trang không phải là muốn mang của muội sao? Muội đi bọn họ nhất định sẽ giao giải dược ra.”
Tôi đau lòng nhìn nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Lão Thử tiền bối trầm mặt nói: “Long Tuyền sơn trang nếu đã hạ cổ, khẳng định sẽ không dễ dàng giao giải dược ra, ngươi đi cũng chỉ là tốn thêm một cái mạng thôi.” Tiểu Nguyệt đột nhiên đẩy tôi ra đi xuống lầu, giận dữ thu thập đồ đạc. “Nàng làm gì vậy?” Tôi đi theo phía sau có chút bất an hỏi. Tiểu Nguyệt lạnh giọng nói: “Trương Cửu Lân, trước kia chỉ có mình ta thì cũng thôi, nhưng hiện giờ đến con trai cũng bị ngươi liên lụy, ta phải ly hôn với ngươi!” Lời nàng nói như một chậu nước lạnh đổ vào đầu tôi, tôi kéo nàng lại nói không ra lời.