Phần 12
“Đừng nóng vội, xem bọn hắn muốn làm gì.”
Tôi trấn an Trương Hận Thủy một câu, sau đó ẩn nấp trong rừng cây, xác định sẽ không bị bọn họ phát hiện mới chậm rãi đi theo. Cuối cùng một nam một nữ ngừng lại trước một tấm bia đá, sau đó hai người quỳ xuống, thành kính mặc niệm, nam nhân còn nghiến răng nghiến lợi nói nhất định phải báo thù. Đằng sau tấm bia đá có một mái dốc hình bán nguyệt đã được sửa chữa, nhìn qua dường như là một ngôi mộ, tôi cảm thấy đây có thể là mộ của tổ tiên bọn họ.
Khi hai người họ rời đi tôi nhanh chóng chạy lên, vừa nhìn bia đá thì cả người ngây ngẩn, trên tấm bia viết:
“Cố Sở Tam Lư đại phu mộ.”
Tam Lư đại phu của nước Sở không phải chính là Khuất Nguyên đại danh đỉnh đỉnh đó sao? Chẳng lẽ đây là mộ của Khuất Nguyên! Khuất Nguyên là thi nhân nổi tiếng của nước Sở thời Chiến Quốc, để lại một khúc thiên cổ tuyệt xướng “Ly Tao”. Nghe nói Khuất Nguyên chí hướng rộng lớn, dâng lên Sở Hoài Vương vô số bản tấu có lợi cho nước cho dân nhưng đều bị Sở Hoài Vương ngu ngốc từ chối, còn lưu đày Khuất Nguyên đi tha hương, Khuất Nguyên cuối cùng ôm hận nhảy xuống sông Mịch La mà chết.
Sau khi Khuất Nguyên chết, dân chúng khóc lóc thảm thiết, đi thuyền rồng ra giữa sông tìm kiếm thi thể Khuất Nguyên. Họ còn thả rất nhiều bánh gạo, bánh nếp vào sông Mịch La, khẩn cầu cá tôm đừng ăn thi thể của Khuất Nguyên, từ đó được định là ngày Tết Đoan Ngọ, hàng năm đến ngày này, dân tộc Trung Hoa sẽ dùng cách ăn bánh nếp, đi thuyền rồng để tưởng nhớ Khuất Nguyên – một linh hồn vì dân tộc.
Lại nhớ đến điển cố Khuất Nguyên ôm đá nhảy xuống sông, tôi có thể xác định Trương Hận Thủy đã bị âm linh Khuất Nguyên quấn lấy! Trong thiên hạ kẻ thích chết kiểu này cũng chỉ có Khuất Nguyên. Chỉ là Khuất Nguyên xưa nay đều là điển hình cho hình tượng trung quân ái quốc, một đại thi nhân có tiết tháo có khát vọng như vậy, sao lại đi tìm Trương Hận Thủy gây phiền toái đây? Hơn nữa, một nam một nữ vừa rồi hiển nhiên là hậu nhân của Khuất Nguyên, bọn họ xuất phát từ mục đích gì mà muốn mưu hại Trương Hận Thủy?
Hết thảy đều trở thành một vò rối như tơ. Tôi suy nghĩ, cảm thấy vẫn là nên tìm kiếm điểm đột phá từ trên người Trương Hận Thủy. Sau khi trở về tôi cẩn thận đưa ra nghi vấn về gia thế của Trương Hận Thủy, rốt cuộc đã phát hiện được điều dị thường! Đàn ông trong nhà hắn đều chết một cách bất thường, từ cụ nội của hắn, nam đinh trong nhà trên cơ bản đều không thể sống quá 50 tuổi, cụ nội của Trương Hận Thủy khi rửa mặt thì chết đuối trong chậu rửa mặt, ông nội của hắn chết đuối trong lũ lụt, cha hắn cũng ăn nhầm nấm độc ở bờ sông mà chết.
Từ đó về sau, nhà hắn chỉ còn lại Trương Hận Thủy là nam đinh duy nhất, sau đó hắn kết hôn sinh ra con gái thì cũng không xảy ra việc lạ gì… Tôi nghe xong thì đã hiểu, hai nhà Khuất Nguyên và Trương Hận Thủy hẳn là kẻ thù truyền kiếp, cho nên Trương Hận Thủy tuy thiện lương thành thật nhưng vẫn bị báo thù. Nhưng chỉ dựa điều đó, vẫn chưa rõ vì sao Khuất Nguyên muốn hại hắn, Lý mặt rỗ chống cằm suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó hỏi tôi có thể dùng cách ôm cây đợi thỏ hay không?
“Có thể thử xem.”
Tôi gật đầu, so với bị động chờ đợi thì không bằng chủ động lộ ra sơ hở cho bọn họ, như vậy ít nhiều cũng có thể nắm giữ quyền chủ động. Vì thế sáng hôm sau Trương Hận Thủy gọi điện cho 3 người giúp hắn xây nhà xí, nói tường nhà xí bị sụp, bảo bọn họ tới sửa lại. Đến chiều 3 người nọ đã tới, trong đó người muốn hại Trương Hận Thủy còn thể hiện sự nhiệt tình, nhìn bộ dáng trung hậu thành thật của hắn thì tôi thầm cả kinh, nếu không phải tối qua phát hiện ra bí mật của hắn thì khẳng định là đã bị lừa!
Để cho hắn cơ hội động tay chân nên Trương Hận Thủy đã sớm vào phòng, còn tôi trốn trên nóc nhà cẩn thận quan sát. Không ngờ kẻ đó từ đầu đến cuối đều rất thành thực, không có hành động gì lạ, mãi đến khi sửa xong nhà xí, trước khi rời đi hắn mới lạnh lùng trừng mắt liếc Trương Hận Thủy một cái. Cái liếc mắt này làm tôi cảm nhận được sự tự tin của hắn, trực giác nói với tôi Trương Hận Thủy sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là tôi nhìn không ra vấn đề ở đâu?
Sau khi trời tối tôi rõ ràng cảm giác được không khí trong nhà trở nên quỷ dị, trong lòng càng thêm bất an, lấy trong túi quần áo ra Càn Khôn Liên đeo lên cổ tay Trương Hận Thủy. Càn Khôn Liên là một cái vòng dùng một sợi chỉ đỏ và bảy bảy bốn mươi chín đồng tiền Ngũ Đế xâu thành. Uy lực của tiền Ngũ Đế tự nhiên là không cần nhiều lời, còn chỉ đỏ lấy từ dây buộc bó hương trong chùa miếu, sau đó lại ngâm 3 ngày trong máu chó đen chí dương chí cương, hai thứ kết hợp sẽ trở thành vũ khí trừ tà sắc bén.
Người nọ rất tin tưởng mà rời đi, Trương Hận Thủy khẳng định đang gặp nguy hiểm chí mạng, đeo Càn Khôn Liên ít nhất có thể giữ được tính mạng của hắn! Bởi vì không biết người nọ dùng hoa chiêu gì, chúng tôi chỉ có thể về phòng chờ đợi, chờ khi trời hoàn toàn tối đen, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp, tựa như đang đặt mình trong tủ lạnh. Lý mặt rỗ và Trương Hận Thủy lạnh đến mức run cầm cập, tôi xoa hai bàn tay, sau đó tập trung tinh thần nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, phát hiện trong sân trắng xóa, như là có một tầng sương!
Tôi không ngờ âm khí đã mạnh tới mức này, trong lúc nhất thời trong lòng có chút hốt hoảng. Lúc này trong sân đột nhiên có tiếng hỗn loạn, cẩn thận nghe thì như là tiếng khóc, nhưng trong tiếng khóc lại có tiếng cười lạnh cuồng loạn. Thanh âm đó thoắt ẩn thoắt hiện, chợt xa chợt gần, làm người nghe có cảm giác muốn phát cuồng. Xem ra động tác người nọ làm lúc ban ngày đã có hiệu quả, chỉ là tôi không rõ rốt cuộc hắn hạ thủ ở đâu? Tôi vẫn ở trên nóc nhà không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hắn mà.
Trong giây lát, tôi đã nghĩ ra vấn đề ra ở đâu! Tuy rằng vật liệu xây nhà xí là do Trương Hận Thủy tự mình chuẩn bị, nhưng nước sơn lại là do đám thợ mang đến, người nọ khẳng định đã bỏ thêm thứ gì đó vào trong nước sơn. Tôi không khỏi có chút ảo não, nhưng sự tình đã tới nước này thì sốt ruột cũng vô dụng. Hơn nữa chỉ dựa vào một mình âm linh Khuất Nguyên không thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy, tôi cảm thấy đối phương có đến tám phần là dùng huyễn thuật.
Cũng may khi đi Nhật Bản tôi đã lĩnh ngộ sự lợi hại của huyễn thuật, luôn mang theo Hoắc Hương Dịch. Mọi người đều biết nước cây hoắc hương có thể giải nhiệt tránh nóng làm tinh thần tỉnh táo, mà Hoắc Hương Dịch chính là lấy nước cây hoắc hương cô đọng lại, thêm cả tro hương, nước tiểu đồng tử và nhiều nguyên liệu khác phối chế thành, chuyên dùng để đối phó huyễn thuật!
Tôi nhỏ lên trán một giọt, chất lỏng nhanh chóng thấm vào làn da, cả người tôi bắt đầu toát ra nhiệt khí, cũng không thấy lạnh nữa. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thì sương trắng đã biến mất, sau đó tôi cho Lý mặt rỗ và Trương Hận Thủy mỗi người một giọt Hoắc Hương Dịch, lại gấp một con Thiên Chỉ Hạc. Tuy rằng tạm thời tôi phá được huyễn thuật của đối phương, nhưng đó chỉ là kế sách tạm thời, để xác định vị trí của hắn, tôi viết bát tự của Trương Hận Thủy lên Thiên Chỉ Hạc, tiếp đó nhỏ lên vài giọt tinh huyết rồi niệm chú ngữ, Thiên Chỉ Hạc chậm rãi giương cánh bay lượn.
Vốn dĩ tôi cảm thấy người kia hẳn là ở bên ngoài, Thiên Chỉ Hạc chỉ cần bay trong chốc lát là có thể phản hồi tin tức. Kết quả nó bay cả nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, Lý mặt rỗ biết tôi đang làm gì nên sốt ruột hỏi:
“Trương gia tiểu ca, người nọ có thể nào căn bản là không tới hay không?”
“Khó nói.”
Tôi lắc đầu tỏ vẻ không rõ, kết quả đúng lúc này, trong đầu tôi đột nhiên truyền đến tiếng chim kêu thê lương, đây có nghĩa là Thiên Chỉ Hạc đã bị người nọ phát hiện.
Tôi không dám trì hoãn, nắm Thiên Lang Tiên chạy tới có tiếng chim kêu, cuối cùng nhìn thấy người nọ ở dưới cây hòe trước cửa thôn. Hắn nhìn thấy chúng tôi thì không hề kinh ngạc, xem ra hắn đã sớm biết sự tồn tại của tôi và Lý mặt rỗ, hắn cười lạnh quan sát chúng tôi, khuôn mặt ngũ quan vặn vẹo thành một khối.
Tôi tiến lên một bước quát hỏi:
“Vì sao ngươi năm lần bảy lượt muốn hại mạng Trương Hận Thủy?”
“Hậu nhân của Trương Nghi, một người cũng không thể lưu lại, toàn bộ đều phải chết, ha ha ha…”
Người nọ có chút điên cuồng mà cười lớn, sau đó lắc mình bỏ chạy. Tôi nghe xong thì sửng sốt, tiếp đó trong đầu tìm kiếm thông tin về người tên Trương Nghi!