Phần 109
Nhưng tôi còn chưa kịp hoàn thành, phía trước thân thể lại đột nhiên xuất hiện một cơn gió lạnh dập tắt ngọn lửa. Tôi thậm chí cũng không kịp phản kháng, liền bị cỗ lực đạo không rõ này đả thương, thân thể lùi về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng tựa vào trên cửa. “Tiểu tử, ngươi muốn chết!” Tôi vừa đứng vững, đằng sau liền hương án truyền đến một thanh âm già nua, ngay sau đó xoát xoát xuất hiện mấy đạo nhân ảnh. Tôi tập trung nhìn lại, phát hiện bọn họ đều là đám nhà sư Thái Lan đi theo Quả lão. Từ tình trạng này mà xem, Tà Thần vẫn chưa từng thức tỉnh, bọn họ trước đó hẳn là chỉ hợp lực đem âm khí tà thần phát ra chuyển dời đến thân thể Naikang, như vậy mới khiến Naikang đánh đâu thắng đó. “Chết? Ha ha.” Tôi phun ra một ngụm máu tươi, không tim không phổi cười nói: “Đã đến đây rồi, ta không có ý định còn sống trở về. Nhưng các ngươi yên tâm, những người tài ba của Hoa Hạ sẽ liên tục đến, thứ chờ đợi các ngươi chỉ có thể là diệt vong!”
Tử huyệt của Sinh Linh Tế chính là trong lúc thi hành tế tự không thể bị dừng lại, tôi vừa rồi dồn một chiêu toàn lực, trên thực tế đã làm việc tế tự phải dừng lại. Con mắt của Tà Thần một lần nữa nhắm lại, âm khí chung quanh yếu bớt đi rất nhiều. Đám yêu tăng Thái Lan thấy cảnh này, tất cả đều ảo não than thở, nhất là nghe tôi nói xong thì khóe miệng của bọn họ cũng nhịn không được mà co quắp, đồng thời vô thức mà bảo vệ pho tượng. “Chết đi!” Tôi nắm lấy cơ hội cấp tốc đọc Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, dựa vào ý niệm chỉ huy Thánh Mẫu Trượng, sau đó hoành trượng đánh ra. “Điêu trùng tiểu kỹ!” Không đợi Thánh Mẫu Trượng đánh tới, những nhà sư Thái Lan này cơ hồ cùng lúc đã xếp thành một hàng, hợp lực đánh ra một đạo vòng sáng màu đen, vòng sáng màu đen cấp tốc xoay tròn, bức lui Thánh Mẫu Trượng một chút. Tôi cắn răng kiềm chế đau đớn trên người, tập trung tinh thần phát huy uy lực của Thánh Mẫu Trượng đến cực đại, giằng co với vòng sáng, chỉ là sức mạnh cá nhân dù sao cũng có hạn, kiên trì không được 2 phút tôi đã không nín được, hơi thở lên đến lồng ngực liền tán đi.
(Chú thích: Điêu trùng tiểu kỹ: Ý chỉ những kỹ xảo nhỏ bé, vớ vẩn, có thể hiểu như “trò mèo”, “tài mọn” trong tiếng Việt)
Thánh Mẫu Trượng đinh một tiếng rơi xuống đất, đám yêu tăng này thấy thế liếc nhìn nhau, cười xấu xa điều khiển vòng sáng đánh tới tôi. Mà thứ tôi chờ chính là cơ hội này, khi vòng sáng vượt qua Thánh Mẫu Trượng thì tôi đột nhiên hét lớn một tiếng: “Thời cơ đã đến, giết!” Tôi vừa dứt lời, Thánh Mẫu Trượng vốn nằm đó chợt bắn lên dựng đứng, ngay sau đó mang theo vô số chữ “Sát” có màu huyết sắc từ bên trong lệnh bài tuôn ra, đồng loạt hướng tới pho tượng Tà Thần mà đánh. Đây là một tuyệt chiêu mà tôi gần đây mới lén luyện thành, giấu uy lực của Sát Hồ Lệnh vào trong Thánh Mẫu Trượng, hòa cả hai làm một thể, chỉ cần tôi không khởi động Sát Hồ Lệnh, người khác căn bản là nhìn không ra. Mà Sát Hồ Lệnh trải qua sự tẩy lễ của linh lực Thánh Mẫu Trượng, uy lực càng mạnh hơn, đánh bất ngờ có lực công kích rất mạnh, nháy mắt đã có mấy chục đạo lệnh bài đánh vào Tà Thần, âm khí của nó lại lần nữa yếu bớt.
Lũ yêu tăng ý thức được không tốt, hốt hoảng thu hồi vòng sáng đi ngăn cản lệnh bài. Bọn họ lẩm bẩm tụng ra một đoạn kinh văn, vòng sáng đã hòa làm một thể, ở trước tế đàn hình thành một đạo lá chắn màu đen, mặc cho có bao nhiêu lệnh bài xông lên cũng không thể phá bỏ lá chắn. Trải qua lần đọ sức này tôi đã khôi phục cơ trí, không còn vội vã muốn lấy cứng đối cứng với bọn họ. Tế đàn đã bị phá hư, có lẽ trong khoảng thời gian này Tà Thần sẽ không thức tỉnh, tôi cũng có thời gian chuẩn bị. Tôi lập tức giả bộ bước tới gần một bước, chờ bọn họ chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón một kích toàn lực của tôi thì tôi đột nhiên quay đầu, nhanh như chớp chạy ra khỏi sân vận động. Một mực chạy đến khách sạn thấy không ai đuổi theo, tôi mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng sau đó lại có chút bất an, dù sao người Thái luôn có thù tất báo, tôi phá hư Sinh Linh Tế của bọn họ, sao lại để mặc cho tôi rời đi đây? Mà vừa rồi trong đám người giao thủ với tôi không có Quả lão, hắn đã đi đâu? Tôi vừa suy tư vấn đề này vừa chậm rãi lên lầu, khi đến phòng mình mới thình lình phát hiện cửa phòng đang mở!
Thấy cảnh này, đáy lòng tôi đột nhiên dâng lên một tia dự cảm không may, sầm mặt nhanh chân chạy vào, kinh hãi phát hiện tấm bảng ‘Thượng võ tinh thần’ đã biến mất, nơi cất giữ tấm bảng hiệu có một đoàn hắc vụ quanh quẩn, giống như đúc với khí tức mà vừa rồi đám yêu tăng tạo ra. Tôi hơi sững sờ tiếp đó đánh một quyền lên tường, biết mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Quả lão. Bọn họ dụ tôi tới sân vận động, sau lưng lại đến trộm tấm bảng. Hoắc Nguyên Giáp mặc dù là võ thuật gia kiệt xuất thời cận đại, nhưng hắn hiện giờ dù sao chỉ còn lại một tia âm linh, rất có thể sẽ bị những nhà sư Thái Lan đánh cho hồn phi phách tán. Huống chi tấm bảng này là Vương Huân Nhi lấy trộm từ trong gia tộc đưa cho tôi, giờ mà mất đi, rất có thể sẽ khiến cô ta không cách nào đặt chân ở Vương gia. Tôi do dự trong chốc lát, vẫn quyết định gọi điện cho cô ta nói rõ tình huống.
“Sao có thể như vậy!” Vương Huân Nhi đầu tiên là chấn kinh, nhưng rất nhanh liền an ủi: “Mặc kệ thế nào, ngươi không sao là tốt rồi, không có tấm bảng ngươi hẳn không phải là đối thủ của bọn họ, mau chóng nghĩ biện pháp trở về, coi như ta chưa đi tìm ngươi. Còn chuyện tấm bảng, ta tự nghĩ cách giải quyết…” Cô ta nói rất nhanh, muốn tôi an toàn rút lui, sau đó tự mình tiếp tục gánh trách nhiệm. Cô ta càng phản ứng như vậy, tôi càng có thể nhìn ra tầm quan trọng của tấm bảng đó đối với Vương gia! Tôi vạch ngón tay lấy một chén nhỏ máu tươi, chuẩn bị tùy thời khởi động Vĩnh Linh Giới, sau đó xuống lầu chuẩn bị đến sân vận động cướp tấm bảng về. Bởi vì vừa mới giao thủ, vết thương còn chưa kịp xử lý, khi chạy toàn thân tôi đau nhức kịch liệt. Tôi dừng lại dưới một thân cây muốn ngồi xuống điều tức một chút, lại đột nhiên phát hiện sau lưng có một cái bóng đi theo mình. Tôi chần chờ một giây, ngồi xổm xuống làm bộ buộc giây giày, lặng lẽ thả Vô Hình Châm ra bằng cảm giác hướng tới cổ của hắn mà đâm vào, ngay sau đó nhào tới.
Chỉ thấy bóng người kia tiện tay vung lên, phía trước hắn liền xuất hiện một tia kim quang, trực tiếp đánh Vô Hình Châm bay trở về, không đợi tôi xông lên, hắn đã quay người chạy. Tôi đuổi theo, khi đuổi tới đường cái mới cảm giác hắn cố ý dẫn tôi tới đây, trên đường đi hắn luôn tận lực giữ khoảng cách vừa phải. Tôi mệt mỏi thở hồng hộc, hắn lại duy trì tốc độ vốn có, cuối cùng dừng lại trong một công viên, quay người nhìn về phía tôi. Trên người hắn không có âm khí, lúc hắn dùng một chiêu kia ngăn Vô Hình Châm lại thì dương khí mười phần, cho nên khẳng định không phải cùng một bọn với đám người Thái Lan, chỉ là tôi không rõ tại sao hắn phải theo dõi tôi. “Có cần chạy tiếp một đoạn không?” Hắn tựa vào một ngọn giả sơn, cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi cẩn thận từng li từng tí đi lên trước mới nhìn rõ dung mạo của hắn. Đây là một nam tử tướng mạo tuấn mỹ thanh tú, dáng người gầy gò, bên ngoài mặc áo len màu lam, trên cổ tay trái có một chuỗi Phật châu bằng gỗ hắc đàn. Chẳng lẽ là người của phái Thiếu Lâm?
Tôi nghĩ tới đây thì nửa tin nửa ngờ nhìn hắn không nói gì. Hắn cười cười tiện tay kéo mũ len xuống, lộ ra cái đầu trọc sáng loáng, trên mặt hiện ra một nụ cười thân thiện. Hắn chắp tay trước ngực bái một cái, sau đó niệm A Di Đà Phật. “Thiếu Lâm các ngươi không đi đối phó người Thái Lan lại chạy đến đây cùng ta chơi trốn tìm?” Thấy hắn không có ác ý, tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếp đó không vui mà hỏi. Hắn nghe xong yên lặng cười một tiếng, nói: “Thí chủ đừng hiểu lầm, Thiếu Lâm đã là võ lâm đệ nhất đại phái, tự nhiên có trách nhiệm của mình. Những ngày này Thiếu Lâm không trả lời sự khiêu chiến của Naikang, người ngoài tưởng rằng Thiếu Lâm sợ, trên thực tế đệ tử Thiếu Lâm đang bí mật điều tra nội tình của đám người Naikang.” Hòa thượng đầu trọc nói đến đây cố ý thừa nước đục thả câu, hỏi tôi có muốn biết người Thái Lan rốt cuộc muốn làm gì hay không? Tôi bị hắn khêu gợi lòng hiếu kỳ, liền bảo hắn đừng nói nhảm, nhanh nói ra.
“Mấy nhà sư Thái Lan đó kỳ thật đều là tà tu, ngươi cũng có thể hiểu bọn họ là âm vật thương nhân Thái Lan. Bọn họ lúc còn trẻ đã làm nhiều việc ác, ở Trung Quốc tiến hành Thải âm bổ dương, hại chết hơn mười thiếu nữ vô tội, bị những cao thủ nước ta liên hợp lại giáo huấn một trận. Chỉ là người nước ta lấy lòng dạ từ bi, cuối cùng chỉ phế tu vi của bọn họ, hy vọng bọn họ sau này trở về có thể sám hối dưới Phật đường, bỏ ác theo thiện… Ai ngờ bọn họ chẳng những không hối cải, ngược lại còn ghi hận trong lòng, những năm qua một mực vì báo thù mà tu luyện tà thuật. Gần đây bọn họ cảm thấy thời cơ chín muồi, muốn nhờ vào sức mạnh của tà thần Sa Già La Long Vương mà báo thù cho bọn họ, cái gọi là quyền vương Naikang chẳng qua là bọn họ nguỵ trang mà thôi.”
Điều tên hòa thượng nói so với suy đoán trước đó của tôi không khác lắm, chỉ là tôi không rõ bọn Quả lão tại sao có thể lợi dụng Sa Già La Long Vương? Dù sao Sa Già La Long Vương là một trong thập đại thủ hộ thần của Phật giáo, đại biểu cho cái thiện và chính nghĩa. “Bất kỳ sự vật gì đều có hai mặt thiện ác, bọn họ lợi dụng ác niệm của Sa Già La Long Vương, đồng thời mở rộng vô hạn ác niệm ra mà thôi.” Hòa thượng lại nói với tôi, trước đó khi tôi và đám người Quả lão giao phong, hắn đã nghiêm mật theo dõi. Hắn bảo tôi yên tâm, nói đám người Thái Lan chỉ là che lại tấm bảng “Thượng võ tinh thần”, cũng không dám phá hỏng nó.
P. S: Sa Già La Long Vương là 1 trong Bát Đại Long Vương. Đây là long vương ở dưới biển. Cung điện của Sa Già La Long Vương ở dưới đáy biển cả, mỗi bề rộng 8 vạn thước, 7 lớp tường vách, 7 lớp lan can, 7 lớp lưới giăng, 7 lớp hàng cây, chung quanh đều được trang sức bằng 7 thứ quý báu, vô số các loài chim cùng hót. Nhưng các rồng đều bị Kim sí điểu (chim cánh vàng – 1 trong thiên long bát bộ) ăn thịt, chỉ có 16 vị Long vương là may mắn thoát khỏi nạn này. Sa Già La Long Vương là vị thần làm ra mưa, cho nên xưa nay thường được thờ làm Bản tôn trong các pháp tu cầu mưa. Vị Long vương này cũng là quyến thuộc của bồ tát Thiên thủ Quan âm, là 1 trong 28 bộ chúng của Ngài. Thân hình Long vương này màu đỏ lợt, tay trái cầm rồng đỏ, tay phải cầm đao, dáng vẻ đầy uy vũ. Các kinh như: Kinh Hải long vương, kinh Phật vị Hải long vương thuyết pháp ấn, kinh Phật vị Sa Già La Long vương sở thuyết đại thừa… đều là những kinh đức Phật nói cho vị Long vương này nghe.