Phần 107
Lý mặt rỗ nghe tôi nói hết thì không còn muốn bỏ cuộc giữa đường nữa, hắn nói nếu tôi nhất định phải đi, vậy thì dẫn hắn cùng đi luôn. “Ngươi cứ xử lý cửa hiệu của chúng ta cho tốt là được rồi!” Tôi cười nói. Hiện giờ không thể so với lúc trước, trong tay có nhiều cửa hàng như thế, hai chúng tôi không thể cùng rời đi. Lý mặt rỗ dù không tình nguyện, nhưng nghe tôi nói cũng miễn cưỡng đồng ý, còn nhiều lần dặn dò tôi phải cẩn thận. Tôi thu dọn đồ đạc sau đó chạy tới Quảng Châu, Naikang và nhóm của hắn đang ở một sân vận động tiếp nhận khiêu chiến. Vì không để đánh cỏ động rắn, tôi vừa đến nơi đã chạy tới sân vận động để quan sát Naikang, lúc này hắn đang cùng một người Trung Quốc không môn không phái luận võ. Naikang mặt đầy râu quai nón, thân hình màu đồng cơ bắp cường tráng, nhìn qua quả thực rất có thực tài. Mà đối thủ của hắn hiển nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, trong mắt tỏa ra tinh quang, có thể thấy thực lực không tầm thường. Buổi chiều bọn họ sẽ lên đài, trước đó không hề giao thủ. Có lẽ là để làm nóng trận đấu, họ còn thỉnh thoảng cho khán giả xem một chút công phu của mình, không ngừng có tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Trong quá trình này, tôi đứng trong một góc nghiêm túc quan sát Naikang, nhưng không nhìn ra trên người hắn có sự tồn tại của âm linh. Đợi đến chạng vạng tối, đã sắp đến lúc tranh tài, khán giả lập tức im lặng, đợi trọng tài tuyên bố thi đấu bắt đầu! Tôi biết đã đến thời điểm mấu chốt, nhìn chằm chằm Naikang không chớp, phát hiện hắn theo lễ nghi Thái Lan, vái khán giả thật sâu, sau đó đi vào hậu trường. Đoán chừng là hắn đi giở trò, tôi nắm chặt tay chờ đợi. Qua khoảng 5 phút đồng hồ, Naikang từ phía sau đài chậm rãi đi ra, tôi chăm chú nhìn, ngạc nhiên phát hiện phía sau hắn có thêm một đạo huyết ảnh rất hung bạo! Naikang mặc dù hung thần ác sát, nhưng vẫn nằm trong phạm vi của người bình thường, mà hiện giờ cả người hắn đều trở nên vô cùng khát máu, trong ánh mắt tỏa ra hung quang như ma quỷ, không ít khán giả bị hắn dọa cho cúi đầu. Khi hắn nhìn tôi, tôi không cúi đầu, hắn ngoài ý muốn mà cảm thấy rất hứng thú đối mặt với tôi một chút, còn ngoắc ngoắc tay với tôi. Tôi sợ đánh cỏ động rắn liền mau chóng cúi đầu xuống, để hắn khinh thường mà cười dài.
Khi cuộc đấu bắt đầu, Naikang không có gì bất ngờ đã liên tục đè ép đối thủ, tôi thừa cơ lặng lẽ đi ra khỏi khán đài, cẩn thận đi về hướng hậu đài, tôi ngược lại muốn xem xem Naikang rốt cuộc đã giở trò quỷ gì! Không ngờ vừa tới cửa hậu trường đã có hai người to con dáng vẻ như vệ sĩ ngăn tôi lại, hỏi tôi định làm gì. Bọn họ ngữ khí không thân thiện, tôi cũng không dây dưa, hỏi lối đi WC rồi chủ động rời đi. Lúc xoay người thì bên trong có người đi ra, người này mặc một thân trường bào màu vàng đất, đầu trọc, tay cầm một cây quải trượng, nhìn qua có cảm giác là cao tăng Thái Lan, quan trọng là trên người hắn có âm khí rất mạnh, cỗ âm khí này giống với khí tràng trên người Naikang.
“Quả lão, sao ngài lại ra đây?” Bọn vệ sĩ nhìn thấy hắn thì cung kính hỏi. Quả lão cũng không để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía tôi, dùng tiếng Trung trọ trẹ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?” – “Ngại quá ta đi nhầm đường.” Quả lão hẳn là một người trong thế lực phía sau Naikang, nhìn có vẻ cũng có chút tài năng, tôi nói rồi lập tức rời đi, lúc đi ra rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt lăng lệ đang nhìn tôi! Khi tôi đi ra, Naikang đã đánh cho đối thủ chết tươi trên sàn đấu, tôi khẽ thở dài một cái, liền rời khỏi sân vận động, tìm nhà nghỉ gần đó ở lại. Nằm trên giường, tôi gọi điện cho Vương Huân Nhi hỏi rõ tình huống, cô ta nói với tôi, đám người Thái Lan ngày nào cũng ở trong sân vận động, chưa từng ra ngoài, vô cùng kỳ quái. Tôi gật đầu, đợi đến 1 giờ đêm, lại đi tới sân vận động. Đến nơi phát hiện có bảo vệ trực, muốn ở dưới mắt bọn họ xông vào hiển nhiên là không thể! Tôi bất đắc dĩ đi ra đằng sau, phát hiện sân vận động nối liền với một tòa chung cư 6 tầng kiểu cũ. Chỉ là bốn phía tòa nhà có lưới sắt chằng chịt, nhìn kỹ thì lưới sắt đều là mới lắp, đoán chừng là do đám người Thái Lan làm ra!
May mà của thân thủ tôi hiện giờ đã khác, lại có thêm sức mạnh của Võ Điệu Thiên Vương Nhiễm Mẫn, 2 – 3 lần nhảy đã vượt qua lưới sắt, phát hiện trong tòa nhà không có người ở, hành lang đầy rác rưởi, mùi thối xông lên gay mũi. Bịt mũi đi lên lầu, còn chưa đi được mấy bước, tôi đã cảm nhận được âm khí tồn tại. Trong lòng tôi hồi hộp, nhanh chóng giữ Vô Hình Châm trong lòng bàn tay, tiếp đó dùng Già Dương Phù che đi dương khí trên người, từng chút từng chút tiến lên. Thêm mỗi bước, âm khí lại mạnh hơn một chút, nhiệt độ cũng giảm xuống. Loại cảm giác này khiến tôi rất cẩn thận, cứ thế đi từ hành lang ra đến mái nhà chỉ có 7 – 8 mét mà tôi đi mất vài phút!
Khi đi đến tận cùng mới nhận ra, mái nhà căn bản là không có tà vật, âm khí xung thiên là từ sân vận động đối diện phát ra. Xem ra thứ đó ở bên trong sân vận động, cũng may tôi đã che đi dương khí, nếu không rất có thể sẽ bị phát hiện. Tôi đứng tại chỗ chờ cho thích ứng với áp lực của âm khí mới điều khiển Vô Hình Châm bay về phía sân vận động, nhắm mắt lại cảm nhận! Rất nhanh trong đầu đã xuất hiện một cảnh tượng mơ hồ, Vô Hình Châm bay tới bay lui trong sân vận động, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng, đung đưa rất khẽ. Điều này cho thấy Vô Hình Châm cảm nhận được uy hiếp bên trong, muốn biết tôi có muốn đi vào hay không? Từ khi có được Vô Hình Châm mới là lần đầu gặp tình huống này. Tôi do dự một hồi, ý niệm kiên định điều khiển nó lao vào. ‘Sưu’ một tiếng vang nhỏ, trong đầu tôi xuất hiện một áng đỏ, tiếp đó cảnh tượng trở nên rõ ràng, chỉ thấy Quả lão và mấy nhà sư Thái Lan mặc trang phục tương tự ngồi xếp bằng vây quanh Naikang, trong miệng niệm kinh văn nghe không hiểu.
Trước người bọn họ là một hương án, bên trên có một loạt nến đỏ, trên bàn bày đầu heo bê bết máu, chuột bị lột da và một cái chậu đựng xác trẻ sơ sinh tứ chi không đầy đủ! Sinh Linh Tế! Thấy cảnh này tôi sợ đến há to mồm, xém chút kêu thành tiếng. Sinh Linh Tế là một loại phương thức tế tự cổ xưa của Thái Lan, cũng giống với Bảo Gia Tiên rất thịnh hành ở phía Bắc Trung Quốc, đều là thông qua lễ tế tìm kiếm sự bảo vệ của âm linh. Khác biệt ở chỗ Bảo Gia Tiên chỉ nhận hương hỏa và đồ cúng thông thường, năng lực cũng có hạn. Mà Sinh Linh Tế thì cần có đồ cúng sống, như gia cầm, cá, thậm chí là trẻ sơ sinh còn sống, cho nên mấy tà vật thông thường vì sợ hãi Thiên Khiển (trời phạt), căn bản sẽ không dám tiếp nhận loại cung phụng này. Nhưng chỉ cần có âm linh tiếp nhận cung phụng thì sẽ mang đến cho người cúng lẽ một sức mạnh hủy diệt tất cả!
Tục truyền vào những năm Gia Khánh triều Thanh, ở Thái Lan đã có người dùng Sinh Linh Tế mời được Hỗn Thế Ma Vương xuất hiện, tạo ra dịch chuột quấy phá ở phía Bắc Thái Lan nơi giáp với Đại Thanh, tạo thành hỗn loạn cực lớn. Cuối cùng triều Thanh cách xa vạn dặm từ kinh sư điều tới mười mấy khẩu Hồng Y đại pháo, lại tìm trong dân gian mấy vị Thiên Sư của Đạo giáo mới hàng phục được Hỗn Thế Ma Vương. Chính vì vậy, từ đó về sau trên giang hồ cơ bản không còn ai dám dùng Sinh Linh Tế, tôi cũng chỉ nghe qua các tiền bối kể lại, không ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ lại đụng phải một màn này!
Nếu tôi đoán không sai, bọn Quả lão dâng đồ cúng hẳn là heo sống, chuột sống và trẻ sơ sinh còn ở trong tã lót. Hiện giờ những cống phẩm này đã trở nên không toàn vẹn, cho thấy thứ đó đã tiếp nhận cung phụng. Trong lòng tôi run lên, sau đó tập trung chú ý, phát hiện Sinh Linh Tế thờ một pho tượng toàn thân đỏ tươi. Pho tượng này là điển hình cho phong cách Phật giáo Thái Lan, chỉ là không hề có nét từ bi của Bồ Tát, ngược lại mặt xanh nanh vàng, hai răng nanh dài lộ ra ngoài. Pho tượng có 4 cánh tay, 2 tay hung dữ hướng phía trước chộp tới, 2 cánh tay phía sau cầm trường thương và thiết chùy, tôi thấy mà nổi da gà. Tôi vô thức nhìn về phía hai mắt pho tượng, lại kinh ngạc phát hiện khi tôi nhìn qua, pho tượng lại đột ngột mở hai mắt ra, quỷ dị nhìn tôi cười cười!