Phần 106
Từ khi giải quyết hết Tứ đại thế gia, âm mưu của Long Tuyền sơn trang cũng triệt để phá sản. Tôi và Lý mặt rỗ thuận lợi tiếp nhận nửa con phố đồ cổ, điều đáng nhắc tới là, rất nhiều cửa hàng không có ý định chuyển nhượng thấy được thực lực siêu cường của tôi thì nhao nhao đến chỗ tôi dâng trà, thành thành thật thật chuẩn bị đi theo tôi kiếm ăn! Trong lúc nhất thời tôi và Lý mặt rỗ đã trở thành “Cổ đổng đại vương” (vua đồ cổ) ở Vũ Hán, mỗi ngày đều có rất nhiều người mộ danh đến bái phỏng. Lý mặt rỗ mỗi ngày đều tiếp khách uống rượu, tiện thể thêm mắm thêm muối kể lại những chuyện đáng sợ chúng tôi từng trải qua, làm cho những người này sửng sốt không thôi, trong ánh mắt tràn ngập sự khâm phục. Mà tôi luôn luôn không thích cảnh này, liền để Lý mặt rỗ toàn quyền phụ trách, còn tôi thì tranh thủ tận hưởng cảm giác bình lặng khó có được, cùng Tiểu Nguyệt hưởng thụ thế giới của hai người. Trải qua vô số đêm không ngủ cố gắng vất vả, bụng của Tiểu Nguyệt cuối cùng đã nhô lên, nhìn thấy bụng nàng ngày càng to ra, tôi như nhìn thấy con trai đang kéo tay mình gọi cha, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Khi mang thai được 7 – 8 tháng, tôi đưa Tiểu Nguyệt về nhà nhạc phụ, còn thuê hai người làm từ Philippines đến chăm sóc. Dù sao phố đồ cổ đã đi vào quỹ đạo, tôi có đôi khi bận bịu đến mức không thể phân thân, sợ rằng sẽ chăm sóc nàng không tốt. Nhạc phụ nhạc mẫu thấy Tiểu Nguyệt bụng to thì cười lớn không khép được miệng, tôi muốn báo tin tức này cho cha mẹ mình, nhưng nhớ tới cảnh cáo của ông nội, bất đắc dĩ vẫn phải từ bỏ ý nghĩ này… Ở nhà nhạc phụ mấy ngày tôi liền trở lại Vũ Hán, chính thức bắt đầu công việc! Bởi vì Lý mặt rỗ trời sinh có số của chim Bách Linh (một loại chim hay nhảy nhót hót líu lo), sinh ra đã giỏi giao tiếp với người khác nên tên tuổi của chúng tôi cũng càng lúc càng lớn, tôi suy nghĩ rồi định chia công việc thành hai mảng lớn. Lý mặt rỗ phụ trách bán đồ cổ thông thường. Tôi thì chuyên xử lý những âm vật hung ác đến cực điểm! Tổng thể mà nói thì Lý mặt rỗ bận hơn tôi nhiều, dù sao âm vật trên đời này quá ít, tôi liền tận dụng sự nhàn rỗi mà nghiên cứu bí tịch. Bất tri bất giác, thân thể đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí vào thời khắc mấu chốt, tôi có thể kéo linh hồn của mình ra khỏi thể xác như Nhất Sơ!
Đây chính là thuật Nguyên Thần Xuất Khiếu nổi danh, tôi luyện tập một tháng, cảm giác đã có thể vận dụng tự nhiên, nếu không trải qua thực chiến mãi mãi cũng chỉ là chỉ thượng đàm binh (bàn việc binh trên giấy). Ngay lúc tôi sốt ruột muốn tìm một âm vật luyện tay một chút thì Vương Huân Nhi lái Maserati tìm tới cửa. Cô ta mặc trang phục màu hồng bình thường, nhìn rất mong manh, không có cảm giác gợi cảm bức người như lần đầu gặp mặt, nhìn thấy tôi còn chủ động tiến lên giữ chặt tay tôi, khẽ mỉm cười nói: “Trương lão bản, gần đây phát tài không ít a?” Nói đến đây, cô ta còn hứng thú chỉ vào các bảng hiệu có chữ Trương treo nửa con phố.
(Chú thích: Chỉ thượng đàm binh: Đọc lại phần Vạn Hồn Kiếm để biết rõ về thành ngữ này)
Tôi giang tay ra cười khổ nói: “Ta chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, chút sản nghiệp ấy so với Vương gia các ngươi căn bản là không đáng nhắc tới. Đúng rồi, đại mỹ nữ sao lại rảnh rỗi đến làm khách ở nơi chật hẹp này của ta?” – “Có chuyện cần ngươi giúp.” Vẻ mặt của cô ta dần trở nên nghiêm túc. Tôi thấy thế mau chóng mời cô ta vào tiệm, sau đó đầu óc nhanh chóng xoay chuyển! Vương gia cùng nghề với tôi, trong gia tộc bọn họ cũng có không ít cao thủ thành danh trong giới âm vật, nếu quả thật gặp chuyện gì khó khăn, hẳn là sẽ không hạ mình đến cầu tôi. Nghĩ đến việc Vương Huân Nhi ăn mặc như thể ở nhà, tôi cảm giác lần này có lẽ là chuyện riêng của cô ta. Quả nhiên, cô ta nâng cằm trừng mắt nhìn tôi, nói: “Vương gia từ trước đến nay không có lợi sẽ không ra sức, cho nên vụ làm ăn lần này sẽ không trả cho ngươi một xu nào, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ không cự tuyệt, bởi vì ngươi là một người Trung Quốc!” – “Ồ? Tại sao nói ta là người Trung Quốc thì sẽ không cự tuyệt?” Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ của Vương Huân Nhi, lập tức tỏ vẻ hứng thú. “Lúc trước Thái Lan đột nhiên xuất hiện một vị quyền vương tên là Naikang, quyền pháp lăng lệ, trên truyền thông từng liên tục đá gãy 7 cây chuối, trong thời gian ngắn đã đánh khắp Đông Nam Á vô địch thủ.”
(Chú thích: Tên của người Thái Lan này phiên âm tiếng Hán là Nãi Khang, tuy nhiên tôi nghĩ người Thái mà để tên Hán thì nghe không ra sao nên để phiên âm Latin là Naikang, giống như quyền vương Buakaw là để là quyền vương Bá Cầu thì nghe rất… í ẹ)
Nói đến đây ánh mắt Vương Huân Nhi lộ ra một tia giận dữ: “Nếu như vậy thì cũng thôi. Đáng ghét là tên Naikang này ỷ vào thế lực Thái Lan sau lưng, tuyên bố Muay Thái vô địch thiên hạ, khiêu chiến với toàn bộ võ lâm Trung Quốc! Bát đại môn phái trong nước do Vịnh Xuân cầm đầu nhao nhao nghênh chiến, kết quả bảy chết một bị thương, đến chưởng môn nhân Xung Hư đạo trưởng của phái Võ Đang truyền thừa mấy ngàn năm cũng bị Naikang dùng chân đá chết tươi.” – “Ách…” Tôi nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh, nếu như ngay cả phái Võ Đang cũng không phải là đối thủ, vậy Naikang này cũng quá đáng sợ! Vương Huân Nhi như nhìn ra tâm tư của tôi, nghiến răng nói: “Sau khi Võ Đang bị đánh bại, Naikang không ai bì nổi đã thắng liên tiếp hơn 50 trận, hắn ở đỉnh Côn Luân tiếp tục khiêu chiến với Trung Hoa đệ nhất đại phái Thiếu Lâm tự, đáng tiếc trụ trì Thiếu Lâm tự sợ thua trận sẽ mất mặt mũi, liền chậm chạp không phái võ tăng ra ứng chiến. Dưới tình huống này, Naikang công nhiên kêu gào nói người Trung Quốc là Đông Á bệnh phu, thà làm rùa đen rút đầu cũng không dám ứng chiến các loại, còn tự mình viết một tấm bảng ghi 4 chữ “Đông Á bệnh phu” gửi tới đại sứ quán Trung Quốc.”
“Con mẹ nhà hắn!” Tôi trước giờ không thích gây chuyện, nhưng dính đến đại nghĩa dân tộc thì tuyệt đối nghiêm túc, nghe xong tôi nhịn không được mắng to một tiếng, trực tiếp hỏi Vương Huân Nhi muốn tôi làm gì. “Ta muốn ngươi ứng chiến, đánh chết hắn, giết đi uy phong của Muay Thái!” Vương Huân Nhi chính nghĩa nói: “Ta đã điều tra Naikang, hắn trước 30 tuổi không làm gì cả, sau 30 tuổi quyền pháp lại đột nhiên tăng mạnh, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ! Ta nghi ngờ sau lưng hắn có một bí mật không thể cho ai biết, rất có thể là lợi dụng một loại âm vật nào đó của Thái Lan, nhưng thế lực sau lưng hắn quá lớn, Vương gia ở Thái Lan cũng có việc buôn bán, không thể bởi vậy mà chọc vào phiền phức… Cho nên mới đến tìm ngươi. Đúng rồi, Vương gia chúng ta có giữ một món âm vật thiên hạ hiếm thấy, là năm đó Tôn Trung Sơn tiên sinh vì nhớ đến cái chết của Hoắc Nguyên Giáp mà viết cho Tinh Võ Môn tấm bảng hiệu ‘Thượng võ tinh thần’, trên đó có một tia âm linh của Hoắc Nguyên Giáp. Nếu ngươi chịu đi, ta nguyện ý trộm tấm bảng trong nhà ra cho ngươi mượn dùng, chỉ là ngươi sử dụng xong phải trả cho ta, ngươi có đồng ý không?”
“Ta đồng ý với ngươi.” Nghe Vương Huân Nhi nói xong, tôi không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, dù không lấy được một xu tiền, tôi cũng phải cho Naikang nợ máu trả máu, cái này liên quan đến khí tiết của dân tộc Trung Quốc. Vương Huân Nhi thấy tôi đồng ý thì cười khúc khích nhìn tôi nửa ngày, sau đó vỗ tay, liền có hai người áo đen khiêng tấm bảng hiệu đặt vào trong tiệm, nhìn điệu bộ thì giống như đã sớm biết tôi sẽ đồng ý. Tôi nhận lấy địa chỉ và phương thức liên lạc của Naikang, cô ta lại cho tôi xem vài video Naikang thi đấu để tôi quan sát động tác của đối phương. Sau khi Vương Huân Nhi rời đi, tôi ngồi trên ghế nghiêm túc quan sát, phát hiện Naikang động tác nhanh chuẩn hung ác, thường khi đối thủ còn chưa ra tay, hắn đã biết người ta muốn ra chiêu số gì.
Nếu như là một hai đối thủ, còn có thể hiểu là Naikang kinh nghiệm phong phú, nhưng nhiều lần quyết đấu như thế, hắn đều quen thuộc các loại quyền pháp của võ lâm Trung Quốc, trong này rất có thể là có vấn đề! Vương Huân Nhi đoán hẳn không sai, trên người hắn tám phần là có âm vật gì, bởi vì thời gian quyết đấu đều là buổi tối, vừa vặn thích hợp cho âm linh ẩn hiện. Buổi chiều hôm đó Lý mặt rỗ từ bên ngoài trở về thấy tôi đang xem đấu võ thì hỏi tôi từ khi nào thích xem thể loại bạo lực này. Tôi bĩu môi chỉ vào tấm bảng đặt ở dưới quầy: “Ngươi xem thử cái này đi.” – “Mẹ kiếp, thứ này là chính phẩm, ngươi đào được ở đâu thế?” Lý mặt rỗ nhìn một hồi ngạc nhiên hỏi, qua khoảng thời gian cố gắng này, hắn đã hình thành năng lực phân biệt rất mạnh, trực tiếp nhìn ra đây là hàng thật.
Tôi không giấu diếm, nói lại lai lịch tấm bảng hiệu và những lời của Vương Huân Nhi, cảm giác rằng theo tính cách xung động của Lý mặt rỗ, nghe xong nhất định sẽ nhao nhao đòi đi đánh Naikang. Ai ngờ hắn nhíu mày nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Trương gia tiểu ca, ta cảm thấy trong này có chuyện gì đó. Vương gia dù sao cũng là địch nhân của chúng ta, Vương Huân Nhi đột nhiên xuất hiện, còn đưa tới đồ của Tinh Võ Môn, nhìn thế nào cũng có mùi âm mưu!” Tôi rất bất ngờ mà nhìn hắn, cảm giác Lý mặt rỗ trong khoảng thời gian này đã không phí công tập luyện, tính cách lão luyện thành thục hơn rất nhiều, kỳ thật tôi đã sớm nghĩ đến khả năng Vương gia muốn mượn tay Naikang để giết tôi, thậm chí có thể là cố ý bày một cái bẫy cho tôi. Chỉ là tôi lựa chọn tin tưởng Vương Huân Nhi, cho dù thật sự có âm mưu cũng phải đi, không nói tới đại nghĩa dân tộc, tôi cũng muốn trước khi con tôi ra đời giải quyết hết các phiền phức có thể xảy ra!