Phần 104
“A!” Lúc này một nữ cảnh sát đột nhiên hét lên, hoảng sợ chỉ vào miệng giếng. Mọi người nhìn sang, kinh hãi phát hiện trong giếng có một thi thể thối rữa bò ra, trên bụng thi thể còn có một cục thịt hình cái chậu, hai tay vỗ lên đó phát ra tiếng đông đông. “Bùm!” Có cảnh sát chịu không nổi áp lực, súng cướp cò, theo tiếng súng của hắn, tất cả cảnh sát đã khai hỏa, vô số đạn bắn vào thi thể. Nhưng thi thể căn bản là không sao cả, nhìn chúng tôi cười hắc hắc, lộ ra cái miệng đầy răng nanh, sau đó hóp bụng lại rồi đột nhiên bật ra, vô số đạn bắn ngược trở về!
Có mấy cảnh sát đứng hàng đầu không đề phòng, bị đạn bắn tới ngã xuống đất, liên tiếp kêu rên. Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng xuất hiện vô số cái bóng, tôi cắn răng nhìn sang, phát hiện những bộ y phục màu trắng trên quan tài toàn bộ sống lại, trong mỗi bộ quần áo đều có một bộ xương trắng, đang từ từ tới gần. “Không xong, mau lao ra!” Tôi mắng to một tiếng, cách không bắt lấy một bộ xương ở gần, dùng Nga Mi Thích đánh nó vỡ nát. Đội trưởng biết sự tình đã không thể khống chế, hốt hoảng chỉ huy các cảnh sát rút lui.
Tôi cầm Nga Mi Thích đồng thời dùng ý niệm khống chế Vô Hình Châm, cùng Vĩ Ngọc tạo thành một phòng tuyến cách chừng 5 mét, bảo vệ các cảnh sát bị thương rút lui. Lúc tới gần cửa thôn, tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, sau lưng lại truyền đến sát khí cường đại, tôi nhìn lại, phát hiện có vô số ông lão bà lão chặn lại! Trên người bọn họ không hề có dương khí, sắc mặt xanh đen, nhìn qua đã biết là người chết, nhưng đám cảnh sát lại nhìn không ra, mấy cảnh sát đi đầu lại đi lên xin đường. Tôi vội vàng đối phó với đám xương trắng đuổi theo, chỉ trong một cái quay đầu, mấy cảnh sát đó đã hy sinh dưới tay những người già đã chết kia.
“Đừng tới gần, đó là người chết!” Tôi hét lớn một tiếng, ném Nga Mi Thích vào đám người chết, ngưng thần tụ khí vận chuyển linh khí đến Đan Điền, khi bụng có cảm giác nóng lên thì nghiêm nghị quát lớn: “Khai!” Thanh âm vừa dứt, Nga Mi Thích đang xoay tròn đột nhiên nhân ra vô số, không biết bao nhiêu Nga Mi Thích đồng thời xuất hiện, chớp mắt đã đánh ngã đám xác chết ở cửa thôn. Đám cảnh sát vừa đánh vừa lui, cuối cùng lao ra khỏi thôn, đếm sơ qua đã tử thương 8 người! Đội trưởng mặt xám như tro, xảy ra chuyện lớn như thế, hắn chắc chắn sẽ bị tạm thời cách chức điều tra.
Mặc dù hắn thực sự chỉ là muốn phá án, nhưng loại chuyện này không ai nói rõ được. Hắn đỏ mắt nói mình không sợ bị cách chức, nhưng nhất định phải tự tay giải quyết vụ án này, cho nên quyết định tạm thời giấu diếm tin tức. Kỳ thật lúc đầu tôi cũng không muốn quản chuyện này, nhưng không ngờ Vương Huân Nhi đã tỉnh lại, cô ta nhìn thấy tôi thì kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại đến đây, đây là nơi Triệu gia dưỡng quan (nuôi dưỡng quan tài)!” – “Còn không phải là vì cứu ngươi?” Tôi tức giận trả lời, kể lại chuyện trước đó, rồi bảo đám cảnh sát về trước, còn tôi tự mình xông vào thôn. Nếu đây quả thật là địa bàn của Triệu gia, vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, giải quyết luôn bọn họ đi!
Vừa trở lại cái giếng, Triệu An một thân hắc bào đã từ trong giếng bò lên, mặt tái nhợt co quắp nói: “Trương Cửu Lân, ta thật sự đã coi thường ngươi.” – “Bớt nói nhiều lời!” Tôi lười nói nhảm với hắn, điều khiển Vô Hình Châm giết tới. Tên trộm kia sở dĩ tới đây, không nghi ngờ gì là muốn giao đồ cho Triệu An. Bọn họ đã biến Bàn Khẩu thôn thành một quỷ thôn ai nấy đều biết, dưỡng quan, dưỡng thi ở bên trong, phái người ra bốn phía đi trộm đồ sau đó đưa đến đây để thông qua Quan Tài trận mà chở ra ngoài, quả là tuyệt chiêu rửa tiền! Mà kẻ trộm đồ kia bị giết, đoán chừng là đã bại lộ thân phận, làm Triệu An thẹn quá hóa giận mà ra tay?
Thấy tôi xông lên, Triệu An lui vào trong giếng, cái chuông lớn ngay sau đó bịt kín miệng giếng. Không đợi tôi kịp phản ứng, trong không trung đột nhiên xuất hiện vô số âm linh, đồng loạt nhắm vào tôi mà xông tới! Lúc đầu tôi cũng không coi ra gì, dùng ý niệm điều khiển Vô Hình Châm nghiền nát bọn chúng, nhưng không lâu sau, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng Lý mặt rỗ tiếng kêu thảm thiết, “Trương gia tiểu ca, cứu ta!” Quay đầu nhìn lại, Lý mặt rỗ đang cầm Âm Dương Tán ra sức chống cự với âm linh, chật vật nói: “Ngươi làm lão tử hôn mê thì lão tử không đến được sao? Con mẹ nó lão tử có thể để ngươi một mình chịu chết sao?”
Hắn nói câu đó làm tôi cảm động xém chút rơi lệ, tôi mau chóng đi qua cứu hắn, sau đó quay người đối phó với các âm linh khác. Đột nhiên, bụng tôi mát lạnh, quay đầu lại, bên cạnh nào có Lý mặt rỗ, một bộ xương dùng một khúc xương sắc bén đâm vào bụng tôi! “Mẹ nó.” Tôi một quyền đánh bay nó, nhưng tiếp đó không ngừng có âm linh hóa thành người thân của tôi, có Tiểu Nguyệt, nhạc phụ nhạc mẫu, thậm chí là hàng xóm của tôi. Bọn họ lời nói cử chỉ đều rất chân thật, tôi dù biết đó là âm mưu cũng muốn xông tới cứu người ra!
Dần dần suy nghĩ của tôi loạn thành một đoàn, uy lực của Vô Hình Châm yếu đi rất nhiều. Tôi chỉ đành vận dụng linh lực khống chế Nga Mi Thích, nhưng cứ như vậy dù thế nào cũng không phòng thủ được toàn thân, rất nhanh đã có thêm nhiều vết thương. “Đây là Mê Hồn Trận lợi hại nhất của Triệu gia, nhất định phải nhỏ tinh huyết ngọc nữ vào trong giếng cổ mới có thể chế phục được những âm linh này!” Ngay lúc tôi không biết phải làm sao, thanh âm của Vương Huân Nhi đột nhiên truyền tới, cô ta mặc quần áo bó sát người, nhìn tôi khẽ cười nói: “Một mạng đổi một mạng, lần này ta cứu ngươi, về sau chúng ta không còn thiếu nợ nhau!”
Nói xong cô ta giang hai tay, nghiêm trang nói: “Ngọc nữ chính là xử nữ, ta vẫn là xử nữ, ngươi mau tới đi!” – “Cái này không tốt lắm đâu?” Tôi chật vật đánh bay bộ xương bên cạnh, xấu hổ mà hỏi. “Ngươi nghĩ đến đâu vậy, chỉ là máu đầu ngón tay của ta mà thôi!” Vương Huân Nhi hiểu ý của tôi thì mặt chợt đỏ lên, đoạt lấy Nga Mi Thích trong tay tôi vạch lên đầu ngón tay, sau đó xông đi lên đẩy chiếc chuông kia. Không ngờ cô ta cố gắng hồi lâu chuông lớn vẫn không nhúc nhích. Tôi lấy Sát Hồ Lệnh trong ngực ra, sau đó đem tụ linh lực lên lòng bàn tay, huy động Sát Hồ Lệnh.
Sát Hồ Lệnh tỏa ra kim quang lóng lánh, khi va chạm chuông với chuông phát ra tiếng kim loại va chạm, sau đó phịch một tiếng đẩy cái chuông ra. Vương Huân Nhi lao tới nhỏ tinh huyết vào trong giếng, không lâu sau, trong giếng truyền đến tiếng ùng ục, tựa như là tiếng nước sôi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Các âm linh chung quanh đã biến mất, tôi cầm đèn pin chiếu vào, phát hiện nước giếng đã biến thành màu đỏ, bong bóng sủi lên, Triệu An đang co quắp, toàn thân đã bị bỏng, tỏa ra mùi khét lẹt.
Triệu An dùng trong một hơi cuối cùng chỉ vào Vương Huân Nhi, khó tin mà nói: “Hai người các ngươi sao lại… hợp tác…” Nói còn chưa dứt lời, hắn đã vĩnh viễn ngủ trong giếng. Ngày hôm sau cảnh sát xuất động đại quy mô, bắt giữ tất cả quan tài, thi thể trong thôn và cả những món đồ ăn trộm Triệu An còn chưa kịp chuyển đi. Sau đó lại lấy thủ đoạn bàn tay sắt mà niêm phong tất cả sản nghiệp của Triệu gia, đương nhiên ở trong đó ngoài việc cảnh sát nổi giận ra thì cũng không ít công của Vương gia đổ dầu vào lửa. Tóm lại Triệu gia đã từng trâu bò là thế mà sau khi Triệu An chết đã đổ sập, tôi và Vương Huân Nhi từ đồn cảnh sát lấy khẩu cung xong thì lập tức được thả ra.
Vừa ra khỏi, mấy chiếc xe của Vương gia đã vây lấy tôi, hung hăng bấm còi, tựa như là đang gây hấn. “Ta đã nói rồi, một mạng đổi một mạng, gặp lại là địch nhân.” Vương Huân Nhi lạnh lùng nói. Tôi thoải mái giang tay ra, nhìn đám người mặc đồ đen ngồi trong xe: “Các ngươi ai tới trước?” – “Ha ha.” Vương Huân Nhi cười cười, sau đó rất nhanh hôn lên mặt tôi một cái, ngồi lên xe nghênh ngang rời đi: “Từ hôm nay trở đi Vũ Hán chỉ còn lại Vương gia, Long Tuyền sơn trang muốn bắt ngươi phải hỏi ta trước!” Tôi sờ vào dấu son môi màu hồng phấn vẫn phảng phất mùi thơm trên mặt, nhìn chiếc Maserati của cô ta dần dần đi xa, không nhịn được mà cười khổ.