Phần 86
Kim giáp võ sĩ một cước đá lên bàn hội nghị, cái bàn bằng gỗ sồi nặng nề là thế mà lại đổ lăn trên mặt đất, cấp tốc lăn tròn về chỗ tôi. Tôi né tránh qua một bên. Kim giáp võ sĩ chỉ một giây sau đã xuất hiện trước mặt tôi, giơ đao lên, trong khoảnh khắc đó tôi thực đã định nhắm mắt lại chờ chết. Lúc này Tiểu Nguyệt cầm chậu hoa bên bệ cửa sổ đập về phía kim giáp võ sĩ, hắn trúng đòn thì nổi nóng, quay lại nhìn Tiểu Nguyệt.
Tôi thừa cơ lùi về sau mấy bước, kim giáp võ sĩ chú ý tới động tác của tôi, tay cầm chặt đao, dùng chuôi đao đâm về phía tôi. Trên tay hắn là một thanh đao của ngự lâm quân, chuôi đao rất dài, phía cuối của chuôi còn có một mũi thương ngắn, khi cưỡi ngựa có thể trở tay đâm đối thủ một đòn. Tôi lăn khỏi chỗ, tránh được một kích chí mạng này, sàn nhà đã bị đâm vỡ nát! Kim giáp võ sĩ nổi giận đùng đùng một cước đá tôi bay lên, đập lên vách tường, trong ngực tôi huyết khí cuồn cuộn, xém chút đã phun máu. Tôi nhìn Lý mặt rỗ, hắn đang ngồi xổm trong góc tường, ôm đầu như đà điểu, luôn mồm…
“Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!”
Sự khinh bỉ tôi dành cho hắn đã không có cách nào để hình dung. Tiểu Nguyệt lại cầm một chậu hoa lên định nện, thừa dịp kim giáp võ sĩ phân tâm, tôi móc ra Thiên Lang Tiên, vung lên cuốn lấy cổ hắn, sau đó nghiến răng kéo về phía sau, làm roi bị kéo căng cứng. Tôi lớn tiếng gọi Lý mặt rỗ qua giúp đỡ, hắn “A” một tiếng rồi chạy tới, hai chúng tôi giống như kéo co cùng giật Thiên Lang Tiên về phía sau. Không ngờ, kim giáp võ sĩ không nặng như trong tưởng tượng, khôi giáp của hắn hẳn là do huyễn tượng hình thành. Chúng tôi hợp lực kéo về phía sau, hắn dần dần mất thăng bằng, ầm một tiếng ngã xuống.
“Chạy mau!”
Tôi nhìn Tiểu Nguyệt hô lớn. Tôi mau chóng đẩy cửa phòng, ba người chúng tôi chạy ra ngoài, kim giáp võ sĩ thì đang chậm rãi đứng lên.
“Mẹ kiếp, thứ này sao đột nhiên lại ra tay với chúng ta?”
Lý mặt rỗ hỏi.
“Không biết, có thể là bị người khác khống chế…”
Tôi nói. Chạy đến cuối hành lang, chỉ nghe thấy tiếng kít kít trượt trên mặt đất, tôi nhìn lại, Hồng Y đại pháo đã hiện nguyên hình đang lăn bánh đuổi theo.
Miệng pháo đang chảy máu, chắc hẳn bên trong có một cái đầu. Nếu cứ chạy thẳng thì vô cùng nguy hiểm, chúng tôi mau chóng chạy lên cầu thang. Lý mặt rỗ chuẩn bị chạy xuống, tôi gọi hắn lại, bảo hắn mau chạy về phía sân thượng. Thứ này không sợ ánh nắng, dẫn dụ nó ra ngoài cũng vô ích, ngược lại sẽ thành tai họa cho người vô tội. Dứt khoát dẫn nó lên sân thượng, sau đó nghĩ cách cho nó rơi xuống.
Đại pháo là dùng gang đúc thành, từ lầu mười sáu rơi xuống nhất định sẽ vỡ nát. Tôi đã không thèm đếm xỉa đến tiền nữa, âm vật này tôi cũng không cần, chỉ cầu có thể qua được ải này! Một hơi leo lên lầu mười sáu thật sự là một chuyện vất vả, nhưng đại pháo luôn truy đuổi phía sau, căn bản không cho chúng tôi dừng lại, khi sắp đến sân thượng, tôi đột nhiên phát hiện cửa dẫn lên sân thượng đã bị khóa thì tức giận đến ói máu.
“Hắn… Hắn hình như tới rồi.”
Lý mặt rỗ nói, phía dưới quả thực có tiếng đại pháo lên lầu. Vạn nhất bị đại pháo chặn ở cầu thang, muốn tránh cũng không tránh được, tôi đề nghị đi lầu mười sáu trốn trước đã. Lầu mười sáu là tầng đặt phòng hội trường, hiện giờ không có người, đèn cũng không bật.
Chúng tôi vừa bước vào hành lang, thanh âm áo giáp ma sát đã từ cầu thang truyền đến, Lý mặt rỗ cảm khái nói…
“Ta trước kia còn cho rằng làm nghề này chỉ là thu phục mấy cái chén nhỏ giày nhỏ vô hại, nếu sớm biết sẽ bị âm vật đuổi sát nút, không bằng nghe lời đệ muội tiến quân vào ngành giải trí.”
“Ngươi còn có mặt mũi mà nói ư, lúc nên đứng ra chiến đấu thì ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Tôi kéo tay Tiểu Nguyệt, nghĩ tới vừa rồi nàng xả thân cứu tôi, tôi vô cùng cảm động, lại nhìn Lý mặt rỗ tham sống sợ chết, đây chính là sư khác biệt trong tính cách! Thanh âm càng lúc càng gần, Lý mặt rỗ khẩn trương nói…
“Đại pháo tới rồi, Trương gia tiểu ca ngươi có kế hoạch gì không?”
“Có, hắn từ bên này đi lên, chúng ta sẽ chạy về phía bên kia.”
Tôi nói. Cũng không phải tôi sợ, hiện giờ không tìm được bất kỳ vật gì có thể đối phó được với âm vật, cũng không thể bảo tôi tay không ra đấu với nó.
“Trương ca!”
Tiểu Nguyệt đập tay tôi…
“Có cái gì đó bay vào.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, một con hạc giấy đang chậm rãi bay vào. Tôi vui mừng như điên, Nhất Sơ nhất định ở gần đây, miệng hạc giấy có ngậm một vật, chờ nó bay gần mới nhìn rõ, là một cái bao cao su!
Bao cao su chứa đầy chất lỏng màu đỏ, hạc giấy bay qua cửa sổ, hạ xuống trước mặt chúng tôi. Tôi mở ra bao cao su ra ngửi ngửi, Tiểu Nguyệt hỏi tôi đó là cái gì, tôi nói…
“Máu lươn… Không đúng, mùi này so với máu lươn còn nặng mùi hơn, đây là máu của hắc phúc xà, là vật chiêu gọi âm khí thượng thừa.”
“Nhất Sơ sao lại cho chúng ta cái này? Một đạo sĩ còn mang theo bao cao su a, thật không đứng đắn.”
Lý mặt rỗ nói.
“Hắn muốn để chúng ta mượn oan hồn ở nơi này đối phó đại pháo!”
Tôi nói. Thời gian cấp bách, không kịp bố trận, tôi liền dùng máu của hắc phúc xà viết bốn chữ trên mặt đất “Bách quỷ lai thử”! (Bách quỷ tới đây) Ông nội từng nói, ngôn ngữ cũng là một loại phù chú, cho nên lúc ban đầu khi Thương Hiệt sáng tạo ra chữ, trên trời đổ mưa, quỷ cũng khóc trong đêm, bởi vì nhân loại một khi học được chữ thì đã nắm được sức mạnh của phù chú! Chữ vừa viết xong, một trận âm phong gào thét trong hành lang, làm chúng tôi không mở nổi mắt, xung quanh cũng lập tức trở nên ảm đạm vô quang. Rất nhanh, kim giáp võ sĩ đã xuất hiện ngay phía trước, hắn vừa bước chân lên chỗ mặt đất có viết bốn chữ thì đột nhiên dừng lại.
Trên mặt đất xuất hiện mười mấy cánh tay tái nhợt hư thối tóm lấy chân hắn, một người chậm rãi ngoi lên, dần dần lộ ra toàn thân, là một người mặc quần áo bệnh nhân, toàn thân là vết máu. Kim giáp võ sĩ giơ vung nắm đấm về phía oan hồn này đập loạn, mấy quyền đã nện cho oan hồn vặn vẹo, quỷ huyết văng đầy tường, oan hồn hóa thành một đám khói đen tiêu tán.
Các oan hồn khác cũng nắm lấy thân thể kim giáp võ sĩ mà trèo lên, trọng lượng của bách quỷ lại ép cho kim giáp võ sĩ phải quỳ một chân trên mặt đất, hắn vứt đại đao đi, tay nắm lấy cổ hai oan hồn, đập đầu của bọn chúng vào nhau, trong nháy mắt đã đánh tan hai oan hồn. Nhưng song quyền nan địch tứ thủ (hai quyền khó đánh bốn tay), kim giáp võ sĩ dù dũng mãnh thế nào cũng không chịu nổi nhiều oan hồn như vậy cứ trên người cào cấu cắn loạn, thời gian trôi qua, hắn bị một đám oan hồn nhung nhúc bao trùm, tràng diện vô cùng ghê rợn. Tiểu Nguyệt nói…
“Ta đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương a.”
“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ngẫm lại hắn vừa rồi truy sát chúng tôi thế nào đi.”
Tôi cười lạnh nói. Tôi thầm nghĩ, đại pháo vì sao đột nhiên muốn giết chúng tôi? Nếu như bị người khác khống chế, vậy âm vật mãnh liệt như thế, rốt cuộc là ai có thể khống chế được nó.
Lúc này, trong hành lang đột nhiên có tiếng khóc của trẻ nhỏ, mấy con quỷ anh (vong hồn trẻ nhỏ) từ trong mặt đất chui ra ngoài, bổ nhào lên người kim giáp võ sĩ mà gặm, bọn chúng mọc ra răng nanh nhọn hoắt, dễ dàng đem gặm nát kim giáp. Những quỷ anh này là do thai nhi bị chết huyễn hóa mà thành, bởi vì không đầu thai được mà oán khí cực nặng, có thể nói là hung hiểm vô cùng. Tôi còn trông thấy oan hồn một nữ nhân và một đứa bé, nối với nhau qua cuống rốn, bọn chúng nhào lên lưng kim giáp võ sĩ, dùng một đôi lợi trảo từng mảnh từng mảnh bóc áo giáp của võ sĩ ra như đánh vảy cá.
Bọn chúng vô cùng lợi hại, cũng may phong thuỷ của bệnh viện rất tốt, bọn chúng bình thường đều ở trong trạng thái ngủ đông sẽ không hại người. Tôi bảo Tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ đừng nhìn nữa, mau thừa dịp kim giáp võ sĩ bị vây khốn mà chạy trốn. Chúng tôi vừa mới quay người, chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tôi sợ hãi nhìn về phía Tiểu Nguyệt, sau đó lại nhìn Lý mặt rỗ, sau cùng ngó lại trên người mình, cũng may ba người chúng không ai bị thương. Thì ra là Hồng Y đại pháo bị oan hồn quấn lấy không chịu được, liền hiện nguyên hình bắn bừa một pháo.
Một pháo này tạo thành xung lực làm nó lui về phía sau mấy mét, trên mặt đất lưu lại hai vết bánh xe đẫm máu, oan hồn cũng bị đánh cho loạn thất bát tao, trong hành lang toàn là quỷ huyết và khói đen hình thành sau khi oan hồn bị đánh cho hồn phi phách tán. Tôi nghe thấy tiếng thùng thùng, đại pháo tựa hồ theo cầu thang chạy đi rồi. Tôi vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ nghe thấy tiếng thang máy kịch một tiếng mở ra, một đám cảnh sát xông ra, chĩa súng vào chúng tôi…
“Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”