Phần 39
Lý mặt rỗ nói “Gia hỏa này dường như có điểm gì là lạ, hắn sao lại trừng mắt nhìn ngươi?” – “Thật sao?” Tôi hiếu kỳ cúi đầu xuống, phát hiện tên lùn quả nhiên trừng mắt như chuông đồng, nhìn tôi chòng chọc. Ánh mắt đó tựa hồ tràn đầy vô hạn uy hiếp, làm tôi không rét mà run. Tôi đột nhiên cảm giác được, hắn căn bản cũng không phải là một thôn dân bình thường.
Tôi giận dữ nhìn hắn “Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn nhếch khóe miệng thành một đường cong, cười âm hiểm “Phu quân, ta đang chờ ngươi.” Thanh âm của hắn kỳ lạ làm lòng tôi lạnh buốt, tên gia hỏa này đã không còn là thôn dân mà là bị vong linh ám. Tôi thối lui, cảnh giác nhìn hắn, dù sao trên người cũng không mang theo pháp bảo đối phó với âm linh, chỉ có thể chú ý cẩn thận. Lão Thử tiền bối cũng ý thức được gia hỏa này không bình thường, trong miệng lẩm bẩm.
“Phu quân, ta đang chờ ngươi đây.” Tên lùn lần nữa cười, tôi chợt thấy miệng hắn tựa hồ nứt ra một đường nhỏ, trong đó có bạch quang nhàn nhạt. Một đầu khe hở như có máy cắt kim loại đang rất nhanh cắt đứt gương mặt của hắn, như muốn cắt khuôn mặt từ thành hai nửa vậy. Tôi biết tôi không thể làm gì được, chỉ có thể đứng ở một bên thúc thủ vô sách. Lý mặt rỗ kinh ngạc nói “Mau nhìn, trên cổ gia hỏa này có hắc thủ ấn (dấu tay đen).” Tôi lập tức nhìn về phía đó, quả nhiên, sau cổ hắn có một cái dấu tay màu đen, làm tôi nhìn thấy mà giật mình. Đầu kia khe hở xuất phát từ hắc thủ ấn từ từ phân ra.
Không cần phải nói, gia hỏa này lúc trước cũng đi trộm cổ mộ, từ đó trên người lưu lại hắc thủ ấn. Rốt cuộc là cái gì lưu lại hắc thủ ấn trên người bọn họ, tôi không biết, nhưng nguyên nhân cái chết của bọn hắn khẳng định là có liên quan đến hắc thủ ấn. Người đầu tiên bị chém ngang lưng, người thứ hai bị lột da mặt, còn gia hỏa này tựa hồ sắp bị cắt đôi khuôn mặt… Mỗi lần tử vong đều cực kỳ bi thảm, vong linh này rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu oán khí?
Cho dù khe hở đã kéo dài từ đầu đến hai chân, máu theo đó chảy thành vũng lớn đầy mặt đất, nhưng tên lùn vẫn mỉm cười, hai mắt nhìn tôi gắt gao, trong cổ họng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ “Phu quân, ta đang chờ ngươi đây.” Vong linh này hung hăng ngang ngược như thế, thật đáng buồn là chúng tôi lại vô lực hoàn thủ… Điều này khiến tôi đột nhiên cảm giác được mình thật vô dụng.
Cuối cùng, thân thể tên lùn đã một phân thành hai, nội tạng đều rơi ra ngoài, nhất là óc, còn bắn ra thật xa. Mà hắc thủ ấn đã hóa thành hạt tròn màu trắng, bị máu tươi hòa tan một chút, hạt trắng đó hẳn là Thi Tán Tinh a? Tôi nhịn không được nôn thốc tháo. Lão Thử tiền bối nhìn thi thể, đau lòng nhức óc mắng một câu “Thứ này thật sự là quá độc ác!” Không ngờ bề ngoài Lão Thử tiền bối tự tư tự lợi lại giàu tình thương như vậy.
Hiện trường một trận huyết tinh chi khí, mà vong linh kia hiển nhiên cũng đã rời khỏi thi thể, biến mất không thấy đâu. Lão Thử tiền bối liền dẫn chúng tôi đi về phía thôn trang. Tôi hỏi Lão Thử tiền bối có kế hoạch gì để giải trừ trói buộc mệnh cách? Lão nói đến lúc đó tùy cơ ứng biến, nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể để tôi tự chui đầu vào lưới, để thôn dân thả tên giả mạo đi, đến lúc đó lão lại nghĩ cách. Tự chui đầu vào lưới… Mấy chữ này làm tôi kinh hồn táng đảm, xem ra Lão Thử tiền bối cũng bó tay. Cách như vậy cũng nghĩ ra được.
Hết cách, thực sự không được tôi cũng chỉ có thể dùng cách này. Xa xa, chúng tôi nghe thấy trong thôn truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt. Cửa thôn ánh lửa ngút trời, không biết là chuyện gì xảy ra. Chúng tôi lập tức nhanh chân chạy tới, trốn trong một góc quan sát. Chỉ thấy con đường chính giữa cửa thôn có một đống lửa lớn, các thôn dân đang xếp hàng xung quanh chất thêm củi vào đống lửa. Những thôn dân này đều đang rất vui mừng, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn mà tự hào nhìn ngọn lửa. Mười thôn dân tới gần đống lửa, trong tay cầm chiêng trống, thổi kèn giống như hôn lễ.
Đúng lúc này, một căn phòng mở cửa ra, một bóng người quen thuộc đi đến. Sở dĩ nói là quen thuộc, cũng không phải là bộ dáng quen thuộc, mà là đối phương cho tôi cảm giác quen thuộc, dù sao hai chúng tôi cũng bị trói buộc mệnh cách. Tôi nghĩ nhìn kỹ gương mặt của đối phương, nhưng vì lửa cháy rừng rực, hơn nữa đối phương đầu mang kim quan, lại che mặt, cho nên cũng không thấy rõ, chỉ là ánh mắt rất giống với tôi.
Trên người đối phương mặc lễ phục tân lang thời cổ, ngực treo hoa đỏ, lê bước đi đến đống lửa. Tôi rất buồn bực không biết gia hỏa này rốt cuộc đang làm gì. Chỉ giây lát sau, những thôn dân kia đồng loạt ném hình nhân, tiền giấy, nhà giấy, đồ vàng mã ném vào đống lửa. Tên tân lang giả mạo tôi ý thức mơ hồ bước từng bước đi vào trong đống lửa.
Tôi giật nảy mình, vội hỏi Lão Thử tiền bối, gia hỏa này không phải là muốn nhóm lửa tự thiêu đấy chứ? Lão Thử tiền bối chau mày, nói “Rất có thể…” Tim tôi đập loạn “Vậy chúng ta nên làm gì? Nếu hắn bị thiêu chết, ta còn có đường sống sao?” Lão Thử tiền bối nói “Khẳng định là không sống được, một khi tên giả mạo bước vào trong lửa, ngươi không những sẽ chết, mà linh hồn sẽ kết minh hôn với Hồng Linh Thánh Nữ, đến lúc đó mấy đời sau cũng không thoát được.”
“Mẹ nó vậy làm sao bây giờ?” Tôi lập tức gấp gáp, tôi không thể trơ mắt nhìn chính mình mất mạng. Lão Thử tiền bối cắn răng một cái, nói “Không có cách, ngươi chỉ có thể tự chui đầu vào lưới! Ngươi tận lực kéo dài thời gian, chờ ta giải trừ trói buộc mệnh cách, xong sẽ lập tức đi cứu ngươi.” – “Được.” Tôi chỉ có thể đáp ứng “Tiền bối, ngài lần này nhất định phải chú ý a! Ngài sơ sẩy một cái là ta mất mạng.” Lão Thử tiền bối cười hèn mọn “Yên tâm đi, ta ra tay mà ngươi còn không yên tâm?” Tôi im lặng, cũng là bởi vì là Lão Thử ngươi cho nên ta mới không yên lòng a.
Tôi hít sâu một hơi, dứt khoát từ chỗ ẩn thân đi ra ngoài. Các thôn dân đều đang chú ý tới đống lửa, cũng không biết tôi đã xuất hiện. Tôi nổi giận gầm lên một tiếng “Dừng tay!”. Lúc này tiếng khua chiêng gõ trống mới ngừng lại, những người đốt vàng mã bên đống lửa cũng dừng cả lại. Tên tân lang giả mạo tôi đứng cách đống lửa nửa mét, ánh mắt sâu kín nhìn tôi, sau đó tháo hắc sa trên mặt xuống.
Trông thấy gương mặt kia, tôi nhịn không được run run một chút. Đây chẳng phải là hắc y nhân ban ngày đánh lén tôi sao? Da mặt của hắn đã bị cắt đứt, hiện giờ cả khuôn mặt đều biến thành khô lâu, mùi hôi thối nồng đậm khiến người khác buồn nôn. Trên đầu hắn tóc tai cũng tàn khuyết không đầy đủ, bê bết máu dính vào nhau, nhìn rất buồn nôn. Cho dù như vậy hắn vẫn còn sống, quả thực làm cho người ta không dám tin tưởng. Hắn dùng cách này để uy hiếp tôi phải hiện thân a! Tôi cắn chặt răng, phẫn nộ nhìn hắn.
“Rốt cuộc đã đến, ha ha.” Hắn cuồng vọng cười, gương mặt không có môi, khiến hàm răng của hắn hoàn toàn lộ ra, thanh âm khàn khàn, mơ hồ không rõ. Các thôn dân nhanh chóng chạy tới vây kín tôi. Tôi liền đau đầu, kế hoạch chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy, gia hỏa này rõ ràng là muốn đào hố dẫn dụ tôi chui vào, làm sao có thể để Lão Thử tiền bối dễ dàng bắt đi, giải trừ trói buộc mệnh cách đây? Như vậy thì phiền phức lớn rồi!
Trừ phi mạnh tay, nếu không căn bản không thể bắt được tên kia, giải trừ trói buộc. “Bắt hắn lại!” Đối phương lạnh lùng nói. Tôi không phản kháng, bởi vì trong lòng tôi rõ ràng hơn ai khác, cho dù tôi chạy trốn thì thế nào đây? Đối phương vẫn sẽ dùng cách này bức tôi hiện thân. Hiện giờ chỉ có thể hy vọng đối phương sơ sẩy, bị Lão Thử tiền bối và Lý mặt rỗ bắt được. Các thôn dân tiến lên, trói gô tôi lại. Có một nhóm người khác khiêng ra một bộ quan tài, chính là cỗ quan tài gỗ trinh nam tơ vàng đó. Tôi mơ hồ nhìn thấy Thi Tán Tinh trong quan tài bắn ra bạch quang yếu ớt.
Các thôn dân không nói gì, trực tiếp ném tôi vào quan tài, sau đó đi về phía hồ Thiên Long. Đội thổi kèn đi trước mở đường, đội chiêng trống bọc hậu, xem ra bọn hắn đã tính toán kỹ. Tôi cố gắng giãy giụa ngồi dậy, nhìn về nơi Lão Thử tiền bối ẩn thân. Lão Thử tiền bối và Lý mặt rỗ đã không còn ở đó nữa, xem ra là đã đi nghĩ cách bắt tên giả mạo. May mà đa số thôn dân đều đi theo quan tài, hiện trường chỉ còn tên giả mạo và một ít thôn dân, hy vọng Lão Thử tiền bối cùng Lý mặt rỗ có thể đắc thủ!
Hôm nay các thôn dân ý thức đều thanh tỉnh, cho nên tốc độ đi rất nhanh. Tôi toàn thân bị trói, nghĩ đủ mọi cách để cởi trói. Nhưng thủ pháp của bọn hắn rất chuyên nghiệp, tôi căn bản là không làm gì được, trên người lại không có lợi khí để cắt dây thừng. Tôi đành phải dùng răng cắn, nhưng dù răng tôi cứng như sắt cũng không thể cắn đứt được dây thừng a. Tôi cắn đến chảy máu cũng không có tác dụng.
Xem ra lần này đám thôn dân đã khôn ra, không những giữ thanh tỉnh đưa tôi vào cổ mộ, mà còn trói tôi rất chặt. Lần này dù tôi có ba đầu sáu tay cũng khó mà thoát được. Tôi bất đắc dĩ cười khổ, không biết nên làm thế nào cho phải. Đang nghĩ ngợi, tôi nghe thấy tiếng bì bõm, xem ra các thôn dân đã đến hồ nước. Một khi vào trong nước, trừ phi hóa thành cá, nếu không tôi căn bản là trốn không thoát!