Phần 297
Ngày hôm sau tôi và Lâm Thu Sinh đến quán cà phê trước một tiếng tìm chỗ kín đáo để theo dõi. Một tiếng sau tôi thấy Như Tuyết trang điểm lộng lẫy đi đến, chọn một chỗ mà chúng tôi nhìn thấy. Quả nhiên như Lâm Thu Sinh đã nói, chờ vài phút Vương Kiệt đã tới. Nhìn người của Vương Kiệt to hơn một chút, xem ra hắn đã quấn băng vải. Hắn vừa thấy Như Tuyết thì đôi mắt sáng rỡ, không ngừng tán chuyện với Như Tuyết!
Như Tuyết vốn là dùng danh nghĩa thích hắn mà tới, tỏ ra ôn nhu vũ mị, chỉ chốc lát đã làm Vương Kiệt mê mẩn thần hồn điên đảo. Tôi cảm giác đã đến lúc liền nháy máy điện thoại của Như Tuyết, Như Tuyết lập tức nũng nịu hỏi Vương Kiệt có muốn về nhà cô ta ngồi hay không? Vương Kiệt thấy Như Tuyết chủ động như vậy thì sao có thể cự tuyệt, ôm eo Như Tuyết đi ra bên ngoài.
Tôi và Lâm Thu Sinh lập tức từ cửa sau đi ra ngoài, ngồi trên một chiếc minibus đã sớm chuẩn bị. Tiểu Triệu nhấn ga lái xe đuổi theo! Đi đến căn nhà chúng tôi thuê, tôi gõ cửa thấy không có ai trả lời mới cầm chìa khóa mở cửa, sau đó tìm chỗ nấp đi. Vừa mới nấp xong, ngoài cửa đã có tiếng mở khóa, sau đó tôi nghe thấy Vương Kiệt đang cười rất đáng khinh. Xác định cửa đã đóng lại, Như Tuyết nói phải đi tắm rửa, liền rời đi khỏi tầm mắt của Vương Kiệt.
Tôi và Lâm Thu Sinh mỗi người cầm một con dao xông ra ngoài, trực tiếp bao vây Vương Kiệt. Bởi vì đi gặp mỹ nữ nên Vương Kiệt không mang gì theo người, thấy chúng tôi thì hoảng sợ, móc xương ngón tay thả ra âm linh. Trước khi ra lệnh cho âm linh, tôi lại nghe thấy hắn nói sẽ cho âm linh uống canh ba ba. Làm xong hắn cũng không khống chế âm linh như tối qua, mà là cầm lấy một cây gậy giằng co với chúng tôi!
Tôi nhìn Lâm Thu Sinh một cái, Lâm Thu Sinh cầm dao chém tới Vương Kiệt. Chỉ là Lâm Thu Sinh tuy cầm đao, nhưng rõ ràng là hắn chưa từng đánh nhau, chỉ chém lung tung một hồi, không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Vương Kiệt, ngược lại còn bị nện cho mấy gậy. Tôi ở bên cạnh nhìn tuy lo lắng nhưng cũng không có thời gian đi quản, bởi vì âm linh đã lao về phía tôi! Âm linh tấn công càng lúc càng nhanh, tôi mới giao thủ với nó ở trước mặt thì giây lát sau nó đã ở sau lưng công tới.
Nếu tôi không bị thương thì miễn cưỡng cũng có thể ứng phó với tốc độ như vậy, đáng tiếc hiện giờ cánh tay trái hoàn toàn không thể cử động, hành động bị hạn chế rất nhiều. Âm linh tựa như đã nhìn ra tay trái của tôi có vấn đề, chủ động công kích vào tay trái của tôi, tôi phải cố hết sức để ứng phó. Lâm Thu Sinh cầm dao miễn cưỡng có thể chống đỡ một thời gian, còn tôi bên này lại dần dần rơi xuống hạ phong.
Thấy mình sắp bị âm linh đè ép, tôi lập tức búng tay một cái. Ngay sau đó Như Tuyết liền từ trong phòng đi ra, đặt hai đĩa đồ ăn đầy đủ sắc hương vị lên bàn. Đây là do Lý mặt rỗ dặn Như Tuyết chuẩn bị, hắn nói âm vật nhìn thấy đồ ăn sẽ đi không nổi, vào lúc mấu chốt có thể dùng đồ ăn để thu hút nó! Cách này quả nhiên có hiệu quả, âm linh vừa thấy đồ ăn thì lập tức lao tới, cũng không tấn công tôi nữa. Tuy rằng nó là linh thể không thể ăn được, nhưng vẫn ghé vào trên bàn hít hà ngửi mùi đồ ăn, mặc cho Vương Kiệt kêu gào như thế nào cũng vô dụng.
Vương Kiệt gào thét một hồi thấy âm linh vẫn không nghe lệnh, gấp đến độ kêu to sau này sẽ không bao giờ hầm canh ba ba cho nó nữa. Hắn vừa kêu như vậy, âm linh đã không còn thèm thuồng đồ ăn trước mắt nữa. Xem ra canh ba ba khẳng định có liên quan rất lớn đến âm linh khi còn sống, điều này làm tôi rất tò mò rốt cuộc âm linh là ai?
Thấy âm linh lại lần nữa hung tợn, tôi không thể không tập trung tinh thần, nhưng tay trái bị thương ảnh hưởng quá lớn, tôi dùng toàn lực mới có thể đánh ngang tay với âm linh. Lâm Thu Sinh nhìn thấy tình huống của tôi, đột nhiên liều mạng chém tới Vương Kiệt, Vương Kiệt lập tức luống cuống tay chân, theo bản năng cầm gậy đỡ đòn, kết quả cây gậy bị chém đứt, thanh đao thế như chẻ tre tiếp tục chém vào Vương Kiệt. Vương Kiệt ngã ngồi dưới đất, thấy sắp bị chém trúng hắn bắt buộc phải triệu hồi âm linh, sai khiến âm linh khống chế thân thể hắn nhảy qua cửa sổ chạy đi.
Tôi vẫn luôn đề phòng chiêu này của hắn, hắn vừa mới triệu hồi âm linh trở về thì tôi đã móc một nắm muối tinh ném tới, không ngờ âm linh tuy rằng kêu thảm một tiếng, nhưng tốc độ không hề chậm lại! Khi tôi chạy đến bên cửa sổ đã không thấy Vương Kiệt đâu, lần này lại để hắn chạy thoát, lần tới muốn bắt được hắn không biết phải đợi tới khi nào, tôi nhịn không được mắng:
“Mẹ nó, thật đúng là đồ rùa đen rút đầu…”
Mắng đến đây tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức mở điện thoại tra về canh ba ba, rất nhanh đã có thông tin nói về nước Trịnh thời Xuân Thu Chiến Quốc có một người tên là công tử Tống, là thân thích của Trịnh vương cho nên rất được Trịnh vương chiếu cố. Có một ngày công tử Tống theo thị vệ tiến cung, dọc theo đường đi ngón trỏ trên bàn tay run rẩy không ngừng, thị vệ tò mò hỏi có chuyện gì? Công tử Tống liền đáp:
“Ngón trỏ của ta rất linh nghiệm, chỉ cần nó động đậy, tức là sắp được ăn mỹ vị.”
Một đường tiến cung, quả nhiên thấy Trịnh vương đã dùng canh ba ba chiêu đãi đại thần.
Ở trong bữa tiệc, thị vệ bẩm với Trịnh vương về ngón trỏ của công tử Tống, Trịnh vương nổi hứng trêu đùa, khi chia canh ba ba thì không chia phần cho công tử Tống, còn châm chọc nói sao ngón trỏ của hắn lại không linh nghiệm? Công tử Tống tức giận liền dùng ngón tay chấm vào chén canh của Trịnh vương, mút tay nói:
“Sao ngón trỏ của ta lại không linh nghiệm được? Hiện giờ không phải đã được nếm mỹ vị rồi đó sao?”
Nói xong hắn liền nghênh ngang mà đi, vì phòng ngừa Trịnh vương tức giận muốn giết chính mình, ngày hôm sau công tử Tống đã mang theo gia đinh tiến vào hoàng cung, tiên hạ thủ vi cường giết đi Trịnh vương, hơn nữa còn nâng đỡ công tử Kiên lên ngôi. Nhưng đáng tiếc công tử Tống không duy trì được vị thế, không bao lâu sau đã bị các đại thần lấy tội danh mưu phản mà xử tử, thi thể cũng bị ném tới vùng hoang vu.
Xem xong tin này chúng tôi nhìn nhau, vị công tử Tống này quả nhiên là trâu bò, vì một chén canh mà giết đi quốc quân một nước, Trịnh vương chết cũng quá uất ức… Xem ra đoạn xương ngón tay kia rất có thể chính là ngón trỏ của công tử Tống, nó vốn dĩ là thứ tham ăn hơn nữa lại có người cố ý thao túng, cho nên ảnh hưởng tới Lâm Thu Sinh, khiến hắn vừa thấy đồ ăn thì liều mạng nhét vào trong miệng! Phát hiện này làm tôi dở khóc dở cười, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là tìm được nơi ẩn thân của Vương Kiệt, ngày nào chưa giải quyết công tử Tống thì ngày đó Lâm Thu Sinh không được sống yên ổn.
Lâm Thu Sinh cười nói:
“Không cần lo lắng, theo tính cách của Vương Kiệt một khi giận dữ thì chuyện gì cũng có thể làm được! Cho nên chỉ cần khiến hắn nghĩ vị giác của ta đã khôi phục, hắn khẳng định sẽ không nhịn được mà nhảy ra. Ngày mai ta tốn chút tiền quay chương trình đi nhấm nháp vài món ăn là được…”
Tôi gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chương trình kéo dài trong 3 ngày, nhưng Vương Kiệt vẫn không hề có động tĩnh. Chúng tôi đều cho rằng chiêu này của Lâm Thu Sinh đã vô dụng, nhưng hắn lại quả quyết nói Vương Kiệt tuyệt đối sẽ không chịu nổi một tuần! Tối ngày thứ 4 tôi vẫn canh giữ trong nhà Lâm Thu Sinh, thấy thời gian dần dần qua đi, tôi lắc đầu, xem ra hôm nay lại uổng công vô ích. Không ngờ tôi vừa cảm thán, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng lục lạc.
Tinh thần tôi chấn động, nắm chặt Thiên Lang Tiên, là có cái gì đó xông vào! Tôi dùng một sợi chỉ đỏ rất mảnh xuyên qua mười mấy cái chuông đồng treo ở các góc nhà Lâm Thu Sinh, sau đó đóng chặt cửa sổ, không cho gió thổi vào, đã không có gió vậy hiện giờ lục lạc rung lên cho thấy có cái gì đó đang tới. Tôi nhìn chằm chằm vào hướng có tiếng lục lạc, không bao lâu đã có một cỗ âm phong thổi tới.
Tôi ngả người về phía sau, cả người nghiêng đi mới tránh khỏi được âm phong, sau lưng lại truyền đến một trận hàn ý, tôi theo bản năng vụt Thiên Lang Tiên ra sau, nương theo cỗ lực này cả người trượt về phía trước một đoạn mới miễn cưỡng thoát được đòn tấn công. Vừa quay đầu lại, đã thấy âm linh của công tử Tống hai mắt đỏ lên lại lần nữa lao về phía tôi.
Trong lòng tôi kinh hãi, lúc này mới qua mấy ngày mà âm khí của công tử Tống lại mạnh hơn nhiều như vậy, lúc trước bị tôi đánh cho chỉ còn một nửa hồn phách mà giờ đã khôi phục lại. Xem ra Vương Kiệt sở dĩ ẩn nhẫn cho tới hôm nay mới ra tay, là bởi vì hắn đang nghĩ cách để tăng cường âm khí của công tử Tống! Liên tiếp thủ mấy ngày trong nhà, tinh lực tôi không còn đầy đủ, hơn nữa đã xem nhẹ công tử Tống nên trong lúc nhất thời tôi đã bị hắn đè ép.
Dần dần tôi bị đánh đến phát hỏa, giận dữ thu Thiên Lang Tiên lại sau đó rút ra một cái đai lưng đã lâu năm vụt tới đối phương. Người thời cổ đại sau khi chết, khi khâm liệm mặc quần áo cho thi thể không được dùng đai lưng bởi vì quỷ rất sợ đai lưng. Quả nhiên, công tử Tống vừa rồi tuy tấn công rất cường mãnh, nhưng khi thấy đai lưng thì động tác rõ ràng đã chậm lại. Hắn chậm lại thì tôi lập tức tăng tốc, đai lưng múa như bay, tầng tầng bao vây công tử Tống.
Hắn càng giãy giụa thì đai lưng trói buộc càng chặt, tôi thấy thời cơ đã tới, cầm lấy chén canh ba ba trên bàn đã sớm chuẩn bị đổ vào miệng công tử Tống. Công tử Tống vốn giãy giụa rất mạnh, nhưng khi cảm nhận được mùi canh ba ba lập tức trở nên thành thật mà dịu lại. Tôi thừa dịp hắn còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng đổ cả chén canh xuống. Tôi đã cho thêm vào chén canh 2 giọt máu gà trống, hơn nữa còn hầm vài ngày, uy lực lớn thế nào có thể tưởng tượng!
HẾT QUYỂN 2