Phần 275
Đã biết thân phận của âm linh thì sự tình cũng dễ dàng hơn nhiều! Chu Nga Hoàng là một nữ nhân vô cùng hiền thục, sở dĩ biến thành lệ quỷ có lẽ là vì thống hận Lý Dục và muội muội của mình yêu đương vụng trộm, chỉ cần giải quyết vấn đề này, nàng tự nhiên sẽ không còn. Tôi đã lên mạng tìm hiểu rất nhiều điển cố có liên quan đến Lý Dục và Đại Tiểu Chu Hậu, nhưng khi tìm được thì lại làm tôi nản lòng thoái chí, bất luận là chính sử hay dã sử thì trong lúc Chu Nga Hoàng bệnh nặng Lý Dục đã cùng Tiểu Chu Hậu có điều ám muội, đây là sự thật lịch sử không thể sửa đổi.
Nhìn lại sử sách, tôi thổn thức không thôi với những gì Đại Chu Hậu đã trải qua, một mỹ nữ tài mạo song toàn và Lý Dục quả thực là trời sinh một cặp, có thể nói là hậu cung giai lệ độc sủng một mình nàng, nhưng cuối cùng vẫn là không bằng Tiểu Chu Hậu trẻ trung tinh nghịch. Tiểu Chu Hậu nhỏ hơn nàng 14 tuổi, Đại Chu Hậu khi chết bệnh đã 29 tuổi, sao có thể sánh với Tiểu Chu Hậu trẻ trung chưa nếm mùi tình ái bao giờ đây?
Tôi suy tính định chiêu hồn, từ giấc mộng hôm qua tôi có thể nhìn ra Lý Dục đối với tôi không có địch ý, hắn sẽ là một điểm rất tốt để đột phá! Tôi phải có bức họa kia thì mới có thể triệu hoán hồn phách Lý Dục, nghĩ đến Lý Dục vừa xuất hiện ở bệnh viện, như vậy bức họa hẳn là cách nơi này không xa. Nhưng muốn tìm một bức họa trong bệnh viện thì khác gì mò kim đáy bể, huống chi còn kinh động đến người trong bệnh viện…
Đang lúc không biết làm sao thì tôi bỗng nhiên nghĩ đến khi ở trong mộng, Lý Dục hẳn là không chỉ muốn tôi nhìn thấy Chu Nga Hoàng, hắn một đường dẫn tôi tới đó, tựa hồ có thâm ý khác! Tôi nhắm mắt nhớ lại con đường trong giấc mộng, yên lặng ghi tạc trong đầu, sau đó bắt đầu theo trí nhớ bước từng bước. Nơi này là khu giường bệnh, đi đến hành lang thứ nhất rẽ trái là nơi truyền dịch, từ khu truyền dịch đi qua lại rẽ trái là nơi xét nghiệm máu, đi tiếp về phía trước vài bước, tôi dừng trước cửa một văn phòng.
Xem ra bức họa ở chỗ này, giờ là sáng sớm, theo lý bên trong hẳn không có ai, tôi thử dùng tay đẩy, cửa kêu kẽo kẹt rồi mở ra. Sau khi đi vào tôi thấy một cái bàn làm việc, trên bàn bài trí rất đơn giản, chính giữa là bức họa kia. Tôi vừa muốn đi tới lấy bức họa thì thình lình phát hiện có một bóng trắng ngồi bên cạnh.
“Ngươi đã đến rồi.”
Thấy tôi tiến vào, Lý Dục mỉm cười nhìn tôi một chút, có vẻ là đang đợi tôi. Tôi nhất thời không biết nên nói gì, trực tiếp hỏi hắn về nhược điểm của Chu Nga Hoàng dường như không ổn lắm, cho nên đành phải trầm mặc.
Hắn lại như nói chuyện với bạn bè, chậm rãi hàn huyên với tôi. Hắn nói không nhiều lắm, đại ý là đã trải qua một ngàn năm thống khổ đã đủ mệt mỏi, hy vọng hết thảy ân oán có thể chấm dứt trong tay tôi. Sau đó hắn đưa bức họa cho tôi, nhẹ giọng nói:
“Nhược điểm của Nga Hoàng chính là ta.”
Nói xong hắn hóa thành một đạo bạch quang bay vào bức họa, mấy câu từ bên cạnh bức họa lập tức như sống dậy, thì ra âm linh của hắn trước đó đã bám vào bài từ trên bức họa.
Sau khi trời sáng hết thảy lại bình thường, tôi cầm bức họa được cuộn lại trong đầu không ngừng suy nghĩ về hành động tối nay. Nhược điểm của Chu Nga Hoàng là Lý Dục, nói cách khác tối nay tôi phải dùng âm linh Lý Dục để uy hiếp cô ta, mà làm như vậy Lý Dục nhất định sẽ bị thương, thậm chí là hôi phi yên diệt.
Tôi có chút do dự, từ khi bức họa xuất hiện đến khi bị tôi mua được, trước đó tôi luôn cảm thấy quá trùng hợp, hiện giờ xem ra hiển nhiên là Lý Dục cố ý an bài, kể cả khi tôi lên đường đã đột nhiên cầm theo bức họa cũng đều là hắn âm thầm ảnh hưởng đến tôi. Lý Dục muốn kết thúc ân oán ngàn năm này, nhưng tôi thật sự phải tự tay tiêu diệt vị “thiên cổ từ đế” này hay sao?
Hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lý mặt rỗ cũng đã tỉnh lại, nhìn bộ dáng hắn đùa giỡn với y tá, tôi biết hắn đã không có gì đáng ngại, nhưng Tranh Tử vẫn còn đang hôn mê, bác sĩ kiểm tra đã nói dấu hiệu sự sống của cô ta vẫn bình thường, sở dĩ không tỉnh lại có thể là do không muốn đối diện với hiện thực. Thẩm Hạo Nhiên vừa nghe đã biết Tranh Tử không muốn đối diện với cái gì, chuyện đêm đó thật sự quá mức kinh khủng, cô ta chấn kinh quá độ, hiện giờ không muốn tỉnh lại cũng là bình thường.
Tôi bảo Thẩm Hạo Nhiên cứ yên tâm, sau khi âm linh được giải quyết, Tranh Tử tự nhiên sẽ tỉnh. Thẩm Hạo Nhiên cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười tươi như vậy, trong nụ cười mang theo nét hy vọng. Tôi ăn qua loa một chút rồi đi quanh bệnh viện. Trấn nhỏ này vào thời cổ cũng không phải là kinh đô của Nam Đường, âm linh Lý Dục ở xuất hiện đây là vì có bức họa, vậy Chu Nga Hoàng ở đây tự nhiên cũng phải dựa vào âm vật!
Đi quanh bệnh viện cũng không phát hiện ra có gì không bình thường, tôi cũng không tiếp tục, quay lại phòng bệnh của Tranh Tử. Thấy lúc trước bày ra linh phù, bột lá ngải đều vô dụng, lần này tôi đặt một khối gạch xây Vạn Lý Trường Thành rất lâu đời dưới gối Tranh Tử. Viên gạch này biểu trưng cho tinh thần chống ngoại địch của dân tộc Trung Hoa, bản thân nó có chứa uy lực rất lớn. Mà Đại Chu Hậu cả đời sống trong cung, khi nhìn thấy gạch xây Vạn Lý Trường Thành khẳng định sẽ nghĩ rằng đó là Hoàng thành, tự nhiên sẽ không dám tới gần.
Tiếp đó tôi lại bố trí ở cửa sổ và cửa ra vào 2 trận pháp tương sinh tương khắc. Cái gọi là tương sinh tương khắc chính là dựa theo bút ký ông nội lưu lại, sau đó tôi tự mình cân nhắc tạo ra một trận pháp. Chỉ để lại sinh môn và tử môn trong bát môn, âm linh từ cửa nào tiến vào thì cửa đó chính là sinh môn, cửa còn lại sẽ chuyển hóa thành tử môn. Vì phòng ngừa Chu Nga Hoàng xung phá sinh môn, tôi mới cố ý bố trí 2 tiểu trận. Như vậy có thể bảo đảm cô ta không thể trốn thoát, ở giữa 2 pháp trận còn lưu lại một không gian.
Bố trí xong hết thảy thì trời cũng đã tối đen, tôi bảo Thẩm Hạo Nhiên cùng đám bạn bè của hắn về nhà, tránh cho bọn hắn lại gặp việc gì. Âm linh Lý Dục nói với tôi, Chu Nga Hoàng có thể cảm ứng được vị trí của hắn, cho nên sẽ không tới nơi khác quấy phá. Tôi đã hiểu vì sao trên đường tới tiểu trấn thì nữ quỷ lại đột nhiên xuất hiện, không nghi ngờ gì chính là vì cảm nhận được Lý Dục trong bức họa trên xe. Thẩm Hạo Nhiên kiên quyết không đi, tôi cũng không tiện đuổi hắn, bèn bảo hắn ở lại chăm sóc Lý mặt rỗ.
Tiếp theo tôi lấy Âm Dương Tán căng ra bảo vệ Lý mặt rỗ và Thẩm Hạo Nhiên, rồi mới vào phòng Tranh Tử. Sau đó tôi lấy bức họa ra đặt trên bàn, sau đó dùng bật lửa hơ vào một góc của bức họa. Đương nhiên tôi đã khống chế ngọn lửa, bảo đảm sẽ không tổn hại đến Lý Dục mà lại có thể lừa Chu Nga Hoàng ra. Tôi vừa mới bắt đầu thì ngoài cửa sổ đã có tiếng xôn xao. Tôi vội vàng nắm chặt Thiên Lang Tiên, nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang rung lắc, nhưng thật lâu sau cũng không thấy nữ quỷ đâu. Đang lúc tôi hết sức nghi hoặc, đột nhiên một đôi bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ tôi!