Phần 270
Hắn tên là Thẩm Hạo Nhiên, một tháng trước đã hẹn đám anh em xã hội uống rượu, mấy người trẻ tuổi vừa uống rượu vào thì đã nổi hứng chơi trò so xem ai can đảm hơn! Cũng không biết là ai nêu ý kiến, cuối cùng bọn họ đã tới một căn nhà nổi tiếng là bị ma ám. Đêm đó mọi người uống đến mơ màng hồ đồ, đều không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết khi tỉnh lại trên người cả đám đều phủ kín vết cào lớn nhỏ giống như của chó mèo, mọi người còn tưởng rằng là do mèo hoang cào nên cũng không để ý.
Có vài người không bị thương từ nơi đó đi ra, hít thở không khí trong lành, cảm thấy thật sự là quá kích thích. Nói tới đây, Thẩm Hạo Nhiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, tay cầm chén trà có chút run lên:
“Chúng ta vốn dĩ muốn tuần sau lại tới đó một chuyến, lần này sẽ không uống rượu, xem thử ai nhát gan sẽ bị hù chết! Ai ngờ, đến ban đêm Tranh Tử liền xảy ra chuyện…”
“Tranh Tử là một tiểu muội mới vừa 18 tuổi, đang học cấp 2 thì bỏ học, đêm đêm đều cùng chúng ta đến quán bar. Kết quả đêm đó Tranh Tử không tới, chúng ta còn đang thấy kỳ quái thì mẹ của Tranh Tử lại tìm tới, nói Tranh Tử phát điên rồi! Chúng ta vô cùng lo lắng tới nhà Tranh Tử, thấy cô ta đầu tóc rối bời, trong tay cầm một bức họa, ngón tay sờ tới sờ lui, bộ dáng như si như say, dường như trong bức họa có một cỗ ma lực.”
Thẩm Hạo Nhiên nói.
Nghe thế lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác cổ quái, nhưng rất nhanh cảm giác đó đã biến mất, tôi gật đầu bảo Thẩm Hạo Nhiên nói tiếp.
“Trương đại sư, ngươi không biết thôi! Lúc ấy gương mặt Tranh Tử quả thực rất đáng sợ, tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt trợn ngược, tựa như Sadako trong The Ring vậy.”
Thẩm Hạo Nhiên hít sâu một hơi nói.
“Bức họa kia vẽ cái gì?”
Tôi hỏi.
“Chúng ta lúc ấy đều bị dọa đến phát điên rồi, nào còn để ý đến vẽ cái gì! Nhưng ta khẳng định đó là một bức tranh chữ cổ đại.”
Thẩm Hạo Nhiên nói.
Tôi lại hỏi, mới biết bức họa này do tiểu cô nương Tranh Tử lấy từ trong căn nhà ma ám ra, lúc ấy mọi người vẫn chưa để ý, không ngờ lại xảy ra chuyện. Lý mặt rỗ nghe xong hai mắt lại bắt đầu tỏa sáng, xem ra hắn và tôi nghĩ giống nhau, đều cảm thấy bức họa này là âm vật.
“Sau đó thế nào?”
Lý mặt rỗ không chờ nổi thúc giục Thẩm Hạo Nhiên.
“Sau đó mẹ của Tranh Tử thấy cô ấy cả ngày hai mắt không rời bức họa, không ăn không uống, gầy đến da bọc xương liền hạ quyết tâm lén lấy bức tranh đó đốt đi…”
Thẩm Hạo Nhiên nói.
“Đốt?”
Tôi nhíu nhíu mày, âm vật đều tự có ý thức, sao nó lại để người khác đốt mình đi được? Chẳng lẽ nó không phải là âm vật. Nhưng tôi biết sự tình khẳng định không đơn giản như vậy, nếu không Thẩm Hạo Nhiên cũng sẽ không đến đây cầu cứu rồi.
Quả nhiên, Thẩm Hạo Nhiên dừng một chút nói:
“Không riêng gì mẹ của Tranh Tử, chúng ta cũng cho rằng chỉ cần đốt bức họa đi thì sẽ không có việc gì, nhưng ai ngờ hôm sau Tranh Tử tỉnh lại, không nhìn thấy bức họa thì như nổi điên lao ra khỏi cửa đi tìm! Trong miệng không ngừng nói gì đó, có xe lao tới cũng không tránh, mấy lần đã suýt bị đâm chết. Mẹ của Tranh Tử sợ cô ấy xảy ra chuyện, vẫn không ngừng trông chừng cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện…”