Phần 264
Một trận hoang mang qua đi, tôi không thể không chấp nhận hiện thực, hơn nữa chuẩn bị tinh thần đối mặt với việc Đa Nhĩ Cổn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào! Tôi cơ hồ có thể tưởng tượng được Đa Nhĩ Cổn khi biết hồn phách ngạch nương bị tôi đánh tan sẽ điên cuồng cỡ nào, thế nên cả đêm cũng không dám ngủ, ở trong phòng cùng Kim lão bản đợi đến sáng.
Ăn sáng xong không bao lâu Lý mặt rỗ đã trở lại, hắn hỏi tôi tình hình thế nào, tôi liền kể với hắn chuyện A Ba Hợi, rồi sau đó có chút cảm thán hỏi:
“Ta có phải đã làm sai không?”
“Phàm là sự vật đều có tính hai mặt, ngươi cũng đừng quá tự trách.”
Lý mặt rỗ an ủi tôi. Tôi cười khổ lắc đầu nói:
“Không nói tới chuyện này nữa, nhiệm vụ giao cho ngươi thế nào rồi?”
“Lý ca tự mình ra tay, tự nhiên là mã đáo thành công!”
Lý mặt rỗ cười nói.
Lúc ấy nghe Kim lão bản kể xong những chuyện gặp phải, tôi đã bí mật thương lượng cùng Lý mặt rỗ một kế hoạch, tôi ở lại biệt thự bảo vệ Kim lão bản, còn Lý mặt rỗ đến núi Trường Bạch tìm kiếm người bán cung tiễn kia. Không phải là tôi không tin Kim lão bản, mà là có rất nhiều người khi cầu tôi giúp đỡ thì không chịu nói thật, luôn thích giữ lại bí mật nhỏ gì đó không nói ra. Bọn họ đâu biết cái gọi là bí mật nhỏ đó thường thường sẽ mang đến nguy hiểm chí mạng cho chúng tôi!
Lý mặt rỗ nói hắn đã nói chuyện với người bán cung tiễn kia cả nửa ngày, tình huống cũng giống như Kim lão bản nói. Chỉ là khi hắn dò hỏi về lai lịch cây cung thì người đó thế nào cũng không chịu nói… Rốt cuộc thì loại đồ cổ lâu năm này có rất nhiều trường hợp đều là lấy trong mộ ra, người ta không nói cũng có lý do. Dù sao cũng đã xác nhận là Kim lão bản không gạt chúng tôi là được, sau đó Lý mặt rỗ lo lắng sốt ruột hỏi tôi:
“Đã nghĩ ra cách đối phó với Đa Nhĩ Cổn chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần gấp, cứ từ từ nghĩ, chúng ta đã trải qua nhiều việc, Đa Nhĩ Cổn chỉ là một cái đinh!”
Lý mặt rỗ thấy tôi không có chủ ý, lập tức cổ vũ tôi. Lúc này Diệp Thần đẩy cửa đi vào, vẻ mặt có chút do dự nói:
“Hai vị đại sư, ta có chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng.”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Lão bản biết ngươi đã tiêu diệt nữ quỷ thì vô cùng vui vẻ, chuẩn bị hôm nay lại đi núi Trường Bạch đi săn. Ta sợ có nguy hiểm, cho nên hy vọng hai vị có thể khuyên nhủ lão bản đừng đi.”
Diệp Thần ấp a ấp úng, xem ra hắn cũng cảm thấy Kim lão bản này quá ngu ngốc, vì săn thú mà thiếu chút nữa đã mất mạng, vừa gặp may được một chút lại bắt đầu khoe khoang. Nhưng ánh mắt tôi lại sáng lên nói:
“Vì sao không đi, nhất định phải đi!”
“A?”
Diệp Thần trong nháy mắt ngơ ngác, Lý mặt rỗ cũng không hiểu ra sao. Tôi cười cười, ghé vào tai Lý mặt rỗ thấp giọng nói khẽ vài câu, Lý mặt rỗ lập tức hiểu rõ, cợt nhả nhìn tôi chớp chớp mắt, sau đó ôm bả vai Diệp Thần đi ra ngoài.
Sau đó tôi xuống lầu tìm Kim lão bản, phát hiện hắn đang dùng khăn tay cẩn thận lau cái gì đó, tới gần tôi mới khiếp sợ phát hiện ra, thứ trong tay hắn rõ ràng là cây cùng đã gãy tối qua.
“Trương đại sư, ngày mai ngươi cùng ta đi săn đi! Chi phí ăn ở ta bao hết.”
Người vui vẻ thì tâm tình sảng khoái, không còn nữ quỷ tra tấn Kim lão bản, cả người hắn tinh thần phấn chấn, cười ha hả nhìn tôi nói.
Tôi đoạt lấy cây cung trong tay hắn cẩn thận kiểm tra, lại phát hiện cây cung vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, ở giữa cũng không có một vết rách, giống như trước nay chưa từng bị bẻ gãy vậy. Nhưng tối qua rõ ràng nó đã bị Âm Dương Tán đánh gãy thành 2 đoạn mà! Kim lão bản kinh ngạc hỏi tôi sao vậy, nhìn dáng vẻ của hắn phỏng chừng là sau khi tỉnh lại thì cây cung đã hoàn hảo như vậy, tôi lắc đầu nói không có việc gì, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn!
Cả đêm tôi không hề rời đi, vậy mà Đa Nhĩ Cổn có thể ở dưới mí mắt của tôi sửa lại cây cung này mà tôi không thể phát hiện ra. Có thể là hắn kiêng kị Âm Dương Tán mới không lập tức động thủ, tôi không khỏi nghĩ lại mà sợ hãi, nếu tối qua hắn động thủ thì tôi và Kim lão bản đều chết chắc… Đa Nhĩ Cổn không hổ là Nhiếp Chính Vương của Đại Thanh, âm linh của hắn so với tôi tưởng tượng còn lợi hại hơn, tôi càng thêm kiên định phải diệt trừ hắn. Khi Kim lão bản chuẩn bị xe xong, chúng tôi trực tiếp xuất phát đi tới núi Trường Bạch.
“Hừ, Diệp Thần đi đâu vậy, còn Lý đại sư sao cũng không thấy?”
Nhìn thấy tôi lái xe, Kim lão bản có chút không vui, nói xong định gọi điện mắng Diệp Thần. Tôi mau chóng ngăn hắn lại nói:
“Lý mặt rỗ trong nhà có chút việc, cần Diệp Thần giúp xử lý, Kim lão bản sẽ không tức giận chứ?”
“Ha ha ha, mọi người đều là huynh đệ, đâu có gì để nói.”
Kim lão bản nghe xong sang sảng cười to, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, không hổ là người Đông Bắc, tự trong xương cốt đã có nét hào sảng.
Núi Trường Bạch quanh năm bị tuyết trắng bao phủ, kéo dài qua 3 tỉnh Đông Bắc, nơi Kim lão bản đi săn ở một ngọn núi nhỏ trong dãy Trường Bạch, tên là Vân Đỉnh Phong. Trên đường hắn nói với tôi, hắn mang huyết thống Mãn tộc chính tông, là hậu duệ của hoàng tộc Ái Tân Giác La, sau khi triều Thanh diệt vong nhất mạch bọn họ mới sửa thành họ Kim. Nói xong hắn còn tự giễu cười nói:
“Nếu sinh sớm mấy trăm năm, có khi còn có thể được làm bối lặc.”
Tôi xem như đã hiểu rõ, Kim lão bản có huyết thống của họ Ái Tân Giác La, không chừng chính là hậu nhân của Hoàng Thái Cực! Cho nên A Ba Hợi mới ngày ngày tra tấn Kim lão bản. Khi gần tới Vân Đỉnh Phong đã chạng vạng tối, cũng may Kim lão bản làm ăn khắp Đông Bắc, sớm đã có người của công ty ở gần đó dựng lều trại đón chúng tôi. Vừa ăn cơm chiều xong Kim lão bản đã gấp không chờ nổi kéo tôi đi vào trong núi, hắn còn đưa cho tôi một cây cung bằng sừng trâu làm thủ công rất tinh mỹ, hắn nói lúc này mới là lúc động vật nhỏ ra kiếm ăn, rất dễ dàng phát hiện con mồi.
Săn thú trong gió lạnh, vô cùng thích thú! Không ngờ hắn lại có hứng thú cao như vậy, tôi nhận cung rồi xem qua cũng có hứng thú, liền cùng hắn và mấy vệ sĩ đi vào núi. Lúc này trên trời mây đỏ kết thành từng đám, qua nước sông phản chiếu lên vách núi, tạo thành một bức họa thiên nhiên tuyệt đẹp. Tôi có chút say mê đắm chìm vào đó, nhắm mắt lại cảm thụ bức họa này. Lúc này có tiếng xé gió dồn dập, tôi mở mắt ra, phát hiện Kim lão bản đang giương cung cài tên, một mũi tên bắn trúng một con thỏ hoang, con thỏ lập tức nằm im không còn động tĩnh.
“Kim lão bản, hảo tiễn pháp!”
Tôi nhịn không được tán thưởng. Hắn nghe xong cười ha ha nói là do vận khí tốt, sau đó bảo tôi cũng thử một lần. Nam nhân đều cảm thấy hứng thú với chuyện giơ đao múa kiếm, hắn thúc giục vài lần nên tôi cũng thử, kết quả đến sợi lông cũng không bắn trúng. Tôi chỉ có thể an ủi mình bằng lý do mình đã quá chuyên tâm vào việc thu âm vật…
Kim lão bản lại bắn được một số động vật, sau khi trời tối chúng tôi trở về khu lều trại, đốt than nướng thịt ăn. Lăn lộn cả một ngày Kim lão bản cuối cùng cũng hài lòng về lều nghỉ ngơi, những vệ sĩ khác cũng mơ màng sắp ngủ. Tôi lại về lều của mình chờ đợi. Núi Trường Bạch là thần sơn của hoàng tộc Mãn Thanh, mỗi năm hoàng đế sẽ cùng các đại thần tới đây tế bái, Đa Nhĩ Cổn là Vương gia, tự nhiên cũng có cảm tình với núi Trường Bạch. Hắn khẳng định sẽ đến tế bái ở núi Trường Bạch, đây cũng là nguyên nhân tôi tán thành việc Kim lão bản tới đây đi săn!
Cứ lo lắng đề phòng đề phòng hắn, không bằng “dẫn xà xuất động” (dụ rắn rời hang) cho thống khoái. Lều trại bên cạnh truyền đến từng trận tiếng ngáy, tôi càng thêm khẩn trương, xốc lều lên nhìn lên trời, phát hiện đêm nay trăng rất tròn, trong lòng càng thêm tin tưởng Đa Nhĩ Cổn sẽ xuất hiện! Quỷ mị đều sợ mặt trời nhưng lại yêu thích ánh trăng, đặc biệt là khi trăng tròn càng thuận lợi cho âm linh hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Cho nên đêm trăng tròn sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ phiêu đãng.
Thấy đêm qua cây cung bằng cách nào đó đã khôi phục như lúc đầu, tôi sợ Đa Nhĩ Cổn sẽ lần nữa bất tri bất giác giết Kim lão bản, nên dứt khoát canh giữ ở lều trại bên cạnh hắn. Không biết vì sao, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên phức tạp. Từ đáy lòng tôi hy vọng có thể mau chóng tiêu diệt Đa Nhĩ Cổn, nhưng lại sợ phải đối mặt với hắn, có thể là trong lòng có chút áy náy với A Ba Hợi? Tôi thở ra một hơi, quyết định không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, bên ngoài khu lều đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập! Nửa đêm ai sẽ đi lại trong rừng núi hoang vắng, tôi lập tức cảnh giác, theo bản năng xoay đầu mới phát hiện là Diệp Thần.
“Sao ngươi lại ở đây, Lý mặt rỗ đâu?”
Tôi kinh hỉ lại có chút ngoài ý muốn hỏi. Kinh hỉ là vì tôi và Lý mặt rỗ đã thương lượng rõ ràng, hắn và Diệp Thần đi trước tới Trường Bạch sơn bố trí trận pháp tiêu diệt Đa Nhĩ Cổn, hiện giờ Diệp Thần xuất hiện, cho thấy bọn họ đã chuẩn bị thỏa đáng. Điều ngoài ý muốn là, Lý mặt rỗ lại bảo Diệp Thần tới báo tin cho tôi, còn hắn thì ở lại đó, điều này không giống phong cách của hắn.
“Bên kia vốn dĩ đã sắp bố trí ổn thỏa, chỉ là sau đó nến không hiểu sao lúc cháy lúc không! Lý đại sư cảm thấy không ổn, bảo ta mau chóng tới tìm ngươi.”
Diệp Thần nói. Tôi sau khi nghe xong lập tức sửng sốt, sau đó hiểu được là chuyện gì. Tôi bảo Lý mặt rỗ dựa theo bản vẽ của tôi, bày Ngũ Hành Đại Trận ở nơi mà Đa Nhĩ Cổn có khả năng sẽ xuất hiện. Đa Nhĩ Cổn lợi hại hơn mẫu thân hắn nhiều, dùng tiểu trận bình thường rất khó vây khốn hắn, cho nên tôi mới bảo Lý mặt rỗ tới đây trước để chọn chỗ bày trận.
Ngũ Hành Đại Trận so với Ngũ Hành Trận thì cao cấp hơn nhiều, chọn nơi bày trận phải có núi, sông, có rừng cây. Núi là kim, sông là thủy, cây là mộc, đất là thổ, thứ duy nhất còn thiếu là hỏa! Bởi vậy tôi dặn dò Lý mặt rỗ phải mang theo nến là để làm hỏa. Chỉ là tôi ngàn tính vạn tính lại xem nhẹ thời tiết đêm nay, trăng tròn sẽ thuận tiện cho tôi thu hút Đa Nhĩ Cổn, nhưng cũng thu hút cô hồn dã quỷ ở núi Trường Bạch.
Lý mặt rỗ đốt nến không cháy, phân nửa là do có quỷ hồn quấy phá. Nghĩ đến đây tôi không khỏi lo lắng cho Lý mặt rỗ, hắn đã có 2 đứa con rất khó đối phó được với đám quỷ quái ở trong núi. Dù sao Đa Nhĩ Cổn còn chưa tới, tôi bảo Diệp Thần giúp tôi để ý Kim lão bản, một khi phát hiện ra điều gì lạ thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Còn tôi thì chạy như bay tới nơi bày trận!