Phần 252
Hồng lão hán đã sắp 80 tuổi, chỉ muốn thanh thản ổn định qua lúc tuổi già, sao có thể tự tay tống con mình vào tù?
“Ai ngờ tiểu súc sinh đó lại làm ra chuyện này!”
Hồng lão hán vỗ đùi, lệ rơi trên má. Lúc này Hồng Thiên Cường đã từ bên ngoài trở về, chúng tôi đều im lặng. Nhưng Hồng Thiên Cường cũng không phải kẻ ngốc, vừa thấy vẻ mặt của chúng tôi đã biết chúng tôi đang nói chuyện gì, hắn cũng không hề che dấu mà lạnh lùng cười một tiếng, sau đó đi ngủ.
Tôi biết hắn không hề sợ hãi, Lý quả phụ đã chết từ lâu, chứng cứ phỏng chừng cũng đã bị Hồng Thiên Cường thủ tiêu, hiện giờ hắn lại có âm linh Hồng Tú Toàn giúp, tự nhiên là tự tin mười phần. Hồng Thiên Bảo bị thái độ của hắn làm cho tức giận đến cả người run lên, Hồng lão hán ở một bên lau nước mắt, trong miệng luôn hô:
“Tạo nghiệt!”
Tôi an ủi bọn họ vài câu, cũng không nói những lời khác, lúc này phải xem bọn họ quyết định thế nào, bởi vì một khi tôi ra tay, sự tình Hồng Thiên Cường khẳng định là không giấu được.
Con trai của Lý quả phụ sớm muộn gì cũng sẽ về, khi về tới nơi phát hiện ra mẹ mình đã chết, thì kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chính là Hồng Thiên Cường. Tôi vỗ vai Hồng Thiên Bảo, khuyên hắn suy xét một chút, dù hắn lựa chọn thế nào tôi cũng tôn trọng lựa chọn của hắn, sau đó thì tôi về phòng. Lý mặt rỗ nằm trên giường đang ngủ ngon lành, tôi rút một điếu thuốc vừa hút vừa nghĩ cách. Vừa hút một hơi, trong lòng tôi rất phiền muộn, thân làm âm vật thương nhân gặp phải án mạng như vậy, nếu không nhúng tay thì nội tâm bất an, nhưng nhúng tay thì lại sợ cha con Hồng lão hán sẽ không chấp nhận…
Sáng sớm hôm sau, Lý mặt rỗ hô lớn gọi tôi dậy, tôi ngờ là lại xảy ra chuyện gì nên vội vàng bật dậy, khi tôi lo lắng lao ra khỏi nhà thì phát hiện Lý mặt rỗ đang vui mừng khôn xiết chơi với một đám gà con mới nở. Tôi tiến lên vỗ vai hắn, bảo hắn đừng làm như chưa bao giờ thấy gà con vậy. Nhưng Lý mặt rỗ đang vui vẻ nào thèm để ý, hất tay tôi ra, bắt một con gà con ra chơi. Nhưng tay hắn vừa đụng vào gà con, gà mẹ đã nhảy dựng lên nhắm vào trán hắn hung hăng mổ một cái. Lý mặt rỗ che đầu đuổi theo con gà mái, gà trong sân bị hắn đuổi làm nhảy nhót lung tung.
Hồng Thiên Bảo lúc này đang dựa vào cạnh cửa nhìn tôi, trên mặt vô cùng đau khổ. Tôi không thấy Hồng Thiên Cường đâu, gần đây sự tình trong thôn đều do hắn gây ra, hiện giờ phỏng chừng là đã đến nơi nào đó gây chuyện. Hồng Thiên Bảo thở dài hy vọng tôi có thể diệt trừ âm linh, còn sự tình Hồng Thiên Cường thì hắn vẫn chưa nghĩ thông, nhưng hắn hy vọng sau khi âm linh bị diệt trừ thì Hồng Thiên Cường có thể khôi phục lý trí.
Tôi gật đầu, Hồng Thiên Cường sở dĩ biến thành như bây giờ, cũng có một phần là do âm linh. Tôi nhìn Hồng Thiên Bảo tinh thần và thể xác đều đã mệt mỏi, nghĩ đến lại đau lòng thay hắn. Gần đây gánh nặng đều đè lên vai hắn, tôi liền vỗ vai hắn bảo hắn cứ yên tâm. Bên này Lý mặt rỗ cũng đã dừng đuổi gà, nhìn chúng tôi ngây ngẩn như bị táo bón, Lý mặt rõ làm bộ thấu hiểu nói:
“Còn không phải là một kiện âm vật sao? Sao mà phải thở ngắn than dài như vậy.”
Lý mặt rỗ không biết giữ miệng nên chuyện Hồng Thiên Cường tôi cũng không nói với hắn, bởi vậy Lý mặt rỗ không biết tình hình đã thay đổi, nếu chỉ là âm linh Hồng Tú Toàn, tôi hoàn toàn có thể liều mạng thu phục nó. Nhưng hiện giờ Hồng Thiên Cường rõ ràng đã cùng âm linh hòa hợp thành một thể, nếu mạnh mẽ đuổi âm linh khỏi cơ thể Hồng Thiên Cường có thể sẽ đánh tan cả hồn phách của hắn. Hồng Thiên Bảo ở bên cạnh nghe tôi và Lý mặt rỗ phân tích, đột nhiên cắt lời, hỏi tôi có thể giữ được tính mạng của Hồng Thiên Cường hay không, còn nói chỉ cần đệ đệ của hắn không chết là được!
Tôi gật đầu nói việc này có thể, Hồng Thiên Bảo cắn răng bảo tôi lập tức động thủ, hắn đã bị thứ ô uế này chọc cho nổi giận rồi. Tuy rằng hắn không đành lòng tố giác Hồng Thiên Cường, nhưng trong lòng lại vô cùng thống hận hành động của Hồng Thiên Cường, cho nên muốn tôi giáo huấn cho đệ đệ hắn một trận. Nếu Hồng Thiên Bảo đã quyết định, tôi tự nhiên là không cần do dự, cùng Lý mặt rỗ về phòng chuẩn bị một phen, chờ đến trời tối sẽ hành động!
Hồng Thiên Cường vì muốn thực hiện cái gọi là nghiệp lớn, nửa đêm luôn ở bên ngoài mê hoặc thôn dân, vừa hay lại tiện cho chúng tôi hành động. Khoảng nửa đêm tôi cảm thấy thời cơ đã tới, liền dùng Thiên Cương Trận bảo vệ Hồng Thiên Bảo và Hồng lão hán, sau đó đem thả ra tàn hồn của Hồng Tú Toàn. Tàn hồn của Hồng Tú Toàn vừa thấy tình thế như vậy, liền biết đánh không lại chúng tôi, lập tức thét lên chói tai muốn chạy trốn.
Nhưng tôi nào cho hắn cơ hội chạy trốn? Tôi nhanh chóng căng Âm Dương Tán ra đánh về phía hắn, ngay sau đó niệm Tán Thần Chú, Âm Dương Tán trong nháy mắt chuyển động rất nhanh, tàn hồn của Hồng Tú Toàn ngày càng mờ đi, tiếng thét cũng ngày càng yếu ớt. Thấy tàn hồn sắp hôi phi yên diệt, cửa sân lại bị một người đẩy ra. Là Hồng Thiên Cường, hắn một tay ôm đầu một tay vẫn duy trì tư thế đẩy cửa, lạnh lùng nhìn tôi. Tôi thấy cái khăn trên trán hắn đã rách ra một chút, đây là dấu hiệu tàn hồn sắp biến mất.
Lý mặt rỗ đã sớm nắm lấy Thiên Lang Tiên ở bên cạnh chờ đã lâu, chính là để chờ Hồng Thiên Cường! Nếu Hồng Thiên Cường đã tới, tôi nhìn Lý mặt rỗ một cái ý bảo hắn có thể động thủ. Lý mặt rỗ gật đầu, vẻ mặt trở nên rất ngưng trọng. Hắn nhất định phải cầm chân Hồng Thiên Cường để tranh thủ thời gian cho tôi. Tôi đọc chú ngữ càng lúc càng nhanh, Hồng Thiên Cường cũng càng thêm nôn nóng, hắn không nói hai lời liền vọt về về phía tôi.
Không chờ hắn tới gần tôi, Lý mặt rỗ vung Thiên Lang Tiên vụt đi, cùng Hồng Thiên Cường dây dưa một chỗ. Nhưng Lý mặt rỗ không biết Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết, 7 – 8 roi rất nhanh đã đánh hết, hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong. Theo một tiếng trầm vang, Lý mặt rỗ bị Hồng Thiên Cường một cước đá bay, ngã trên mặt đất mà run rẩy. Hồng Thiên Cường cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nhào vào tôi. Trong nháy mắt trán tôi toát mồ hôi lạnh, cảm thấy âm phong càng lúc càng gần, tôi niệm chú ngữ nhanh hơn nữa, sau đó theo bản năng nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, tôi vẫn chưa bị Hồng Thiên Cường tấn công, nghi hoặc mở mắt ra mới phát hiện Lý mặt rỗ đang ôm chặt đùi Hồng Thiên Cường, bị hắn đánh cho miệng phun máu tươi cũng không buông tay. Tôi thấy một màn này nộ hỏa trong lòng lập tức bùng cháy, lại niệm chú ngữ nhanh hơn! Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng răng rắc giòn vang, như là thủy tinh vỡ vụn, chỉ thấy tàn hồn của Hồng Tú Toàn đã biến thành vô số mảnh nhỏ, sau đó tiêu tán trong không khí.
Hồng Thiên Cường bị Lý mặt rỗ ôm chặt, sắc mặt đã cứng đờ, sau đó kêu một tiếng thê lương, tiếp đó cái khăn đỏ trên trán hắn rách ra càng nhiều.
“Mau!”
Lý mặt rỗ cảm giác được Hồng Thiên Cường có biến hóa, thanh âm run rẩy nhìn tôi quát lớn. Tôi biết vừa rồi mới chỉ giải quyết được một tia tàn hồn mà Hồng Tú Toàn lúc trước đã cố ý từ bỏ, âm linh chân chính lợi hại vẫn còn ở trên người Hồng Thiên Cường, cho nên không dám thả lỏng chút nào, nhào tới dán lên đầu Hồng Thiên Cường mấy là linh phù.
Tiếp theo tôi ngựa không dừng vó dùng máu vẽ phù văn lên mặt hắn, Hồng Thiên Cường giãy giụa càng lúc càng kịch liệt, nhưng trên người hắn đã dán linh phù, lại bị Lý mặt rỗ dùng toàn lực ôm chặt, căn bản là không thoát ra được. Phù văn rất nhanh đã có tác dụng, âm linh của Hồng Tú Toàn đang từng chút một rời khỏi Hồng Thiên Cường, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
“Lý mặt rỗ, mau vào trận!”
Thấy âm linh Hồng Tú Toàn xuất hiện, tôi mau chóng hô to một tiếng.
Lý mặt rỗ nghe xong hai tay buông lỏng, cả người ngã xuống, hiển nhiên là đã không còn sức lực. Hồng Tú Toàn cười cười, duỗi tay định vỗ lên đầu Lý mặt rỗ. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thân thể Lý mặt rỗ tựa như con cá chạch vèo một tiếng chui vào trong Thiên Cương Trận, tôi quay đầu nhìn lại thì ra là Hồng Thiên Bảo đã ở thời khắc mấu chốt liều mạng kéo Lý mặt rỗ vào. Thấy Lý mặt rỗ thoát khỏi nguy hiểm, tôi một lòng niệm chú ngữ.
Lúc này Hồng Thiên Cường đã khôi phục tự do, hắn đỏ mắt nhìn qua, hiển nhiên là muốn giết chết tôi. Chỉ là thân thể hắn đã quá suy yếu cũng không thể làm được gì, Hồng Thiên Bảo thấy thời cơ đã đến, bất chấp nguy hiểm trực tiếp chạy ra khỏi Thiên Cương Trận, dùng hết sức kéo Hồng Thiên Cường vào Thiên Cương Trận. Lúc này bên ngoài trận chỉ còn lại tôi và hồn phách của Hồng Tú Toàn, tôi vì liên tục niệm chú ngữ mà có chút váng đầu, mà hắn cũng vì tàn hồn đã bị tôi tiêu diệt mà có chút cẩn thận, trong lúc nhất thời lâm vào thế giằng co!
Tôi nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên phát hiện hồn phách Hồng Tú Toàn đã từ trong suốt biến thành nửa trong suốt, tôi không ngờ hắn khôi phục nhanh như vậy, biết còn kéo dài thời gian thì mình nhất định sẽ thua bèn lập tức cắn ngón giữa. Hồng Tú Toàn thấy tôi chuẩn bị động thủ, sắc mặt lập tức biến đổi lao tới. Nhưng hắn đã chậm một bước, trước khi tôi cắn ngón giữa đã sớm yên lặng mở ra Âm Dương Tán. Giờ phút này hắn xông tới chính hợp ý tôi, tôi vội vàng nhảy vào Thiên Cương Trận, tiếp đó đem tinh huyết vẩy lên cái khăn của Hồng Thiên Cường, đồng thời dùng bật lửa đốt cái khăn trùm đầu.
Cái khăn bốc cháy, hồn phách Hồng Tú Toàn trong nháy mắt cứng đờ, vẻ mặt trở nên có chút mê man. Tôi nắm lấy cơ hội, xông lên dùng Âm Dương Tán vây quanh hắn, lại lần nữa niệm Tán Thần Chú, hồn phách Hồng Tú Toàn lập tức bay lên lơ lửng. Tựa hồ y cảm giác được chính mình đang biến mất, bèn phát ra tiếng hét không cam lòng. Tôi liên tục niệm chú, trong đầu khó tránh khỏi có chút khó chịu, tốc độ niệm chậm lại. Hồng Tú Toàn phát hiện ra thì cười lạnh một tiếng, bắt đầu toàn lực va chạm vào Âm Dương Tán.
Bởi vì Âm Dương Tán dựa vào ý niệm của tôi mà chống đỡ, y đánh sâu vào Âm Dương Tán làm đầu tôi đau như bị kim đâm, xem ra y biết mình đã không thoát được, muốn cùng tôi đồng quy vu tận. Nghĩ vậy nhưng tôi không hề dao động, cường ngạnh gồng mình dùng toàn lực tiếp tục niệm chú, Âm Dương Tán tỏa ra quang mang Thái Cực bỗng nhiên trở nên chói mắt, hồn phách Hồng Tú Toàn lập tức bị đánh lăn ra trên mặt đất.
Hắn đã không có cơ hội bò dậy, bị quang mang chiếu rọi, thân ảnh càng lúc càng mờ dần, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh. Tôi thở ra một hơi, ngay sau đó hai mắt nhắm lại té xỉu. Khi tôi tỉnh lại, Hồng lão hán đang ô ô khóc lóc, Lý mặt rỗ ở bên cạnh không ngừng khuyên bảo, Hồng Thiên Bảo và Hồng Thiên Cường thì không thấy đâu. Hỏi ra mới biết Hồng Thiên Bảo đã đưa đệ đệ đi tự thú. Cưỡng gian giết người, tôi nghĩ dù cho Hồng Thiên Cường chủ động tự thú cũng sẽ không thay đổi được quyết định của thẩm phán.
Tôi nhìn Hồng lão hán người đầu bạc sắp tiễn kẻ đầu xanh mà không khỏi thở dài. Trên đời này từ trước đến nay vẫn luôn là chiếm lợi nhỏ sẽ chịu thiệt lớn, nếu không phải Hồng lão hán và Hồng Thiên Cường muốn lợi dụng âm vật, sao có thể rơi vào kết cục như vậy? Lần này âm vật là cái khăn trùm đầu đã bị thiêu hủy, Hồng Thiên Bảo có chút ngượng ngùng muốn trả thù lao cho tôi, tôi nhẹ nhàng từ chối, bảo hắn chu cấp cho con trai của Lý quả phụ học xong đại học. Hồng Thiên Bảo không những đáp ứng mà còn nói chính mình sẽ nhận nuôi đứa bé kia.
Sau đó hắn thật sự đã làm như vậy, hơn nữa còn dừng việc buôn bán ngọc thạch, về Kim Điền Thôn chăm sóc cha già. Bởi vì Hồng Thiên Bảo ở trong thôn rất được người khác coi trọng nên Hồng lão hán đã không còn phải chịu sự khi dễ, đây cũng coi như là nhân họa đắc phúc!