Phần 247
Nhưng mà Hồng Thiên Bảo lại không muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh để làm tổn thương cha mình, rơi vào đường cùng chúng tôi chỉ có thể thay phiên nhau gác đêm, trông coi Hồng lão hán không để lão làm loạn. Không ngờ liên tiếp mấy ngày, Hồng lão hán không chỉ không ra khỏi cửa, buổi tối còn cố ý gây náo loạn, không phải hô to gọi nhỏ thì là quăng ném đồ vật, làm chúng tôi lăn lộn cả đêm tinh thần mỏi mệt.
Nhưng tôi không dám lơi lỏng, từ lần trước đã có thể nhìn ra âm linh này chỉ số thông minh không thấp, có lẽ là đang cố ý tiêu hao tinh lực của chúng tôi, chờ cho chúng tôi không chịu được nữa. Nhưng tôi thật sự chịu không nổi mấy ngày mấy đêm liền không ngủ, hôm nay đến phiên tôi trông chừng Hồng lão hán, vừa bắt đầu tôi đã mệt rã rời, mí mắt trên dưới không ngừng sụp xuống.
Trong mơ màng, tôi cảm giác như có người đang nói chuyện, tiếng nói cách tôi rất gần, khi nói chuyện thì khí trong miệng thốt ra đều phun lên mặt tôi, một trận ướt át cảm giác vô cùng khó chịu. Tôi tưởng là 2 anh em Hồng Thiên Bảo liền theo bản năng vẫy vẫy tay, muốn bảo bọn họ cách xa tôi một chút, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi. Nhưng tay lại không chạm vào ai cả, bên cạnh tôi căn bản là không có ai!
Trong nháy mắt tôi đã bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy huynh đệ Hồng Thiên Bảo đang nằm ngủ trên sàn phòng khách, lòng tôi căng thẳng, giương mắt nhìn về phía phòng của Hồng lão hán, chỉ thấy cửa phòng đã mở tung. Tôi vội vàng tiến lên xem xét, bên trong nào có ai? Tôi mau chóng chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng bên ngoài cũng không thấy bóng người. Đang lúc suy nghĩ xem Hồng lão hán có thể đi đâu thì một ánh lửa đỏ bừng chiếu sáng bầu trời đêm. Xong rồi, lão già này lại đi đốt nhà người khác rồi…
Trong lòng tôi chỉ còn lại ý niệm này, tôi chạy ngay về phía ánh lửa. Khi tới nơi mới phát hiện bên đám lửa đã có không ít người, hai anh em Hồng Thiên Bảo cũng đã tới, nhìn dáng vẻ xấu hổ của bọn họ là biết bọn họ cũng nghĩ giống tôi, rất có khả năng là Hồng lão hán phóng hoả. Các thôn dân đi tới gánh nước dập lửa, còn chủ nhà đang ngồi dưới đất gào khóc, nói tài sản nửa đời người đã không còn… Lửa cháy hơn 1 tiếng mới bị dập tắt, tuy rằng không chết người nhưng căn nhà đã bị thiêu cháy toàn bộ. Tôi tìm kiếm trong đám người nhưng cũng không thấy Hồng lão hán, có lẽ lão phóng hỏa xong đã bỏ chạy, tôi sợ lão lại làm ra chuyện gì đó nên vội vàng bảo Hồng Thiên Cường ra ruộng tìm xem.
Sau đó Hồng Thiên Bảo và tôi quay về, bởi vì trời sắp sáng, khả năng Hồng lão hán về nhà là khá lớn, rốt cuộc thì âm vật cũng không dám hoạt động vào ban ngày. Quả nhiên, một lát sau về nhà thì thấy cửa phòng Hồng lão hán đã đóng lại, rõ ràng là sau khi lão trở về đã đi ngủ. Tôi đẩy cửa, phát hiện cửa khóa trái từ bên trong, gõ vài tiếng cũng không có người mở. Phóng hỏa đốt nhà là trọng tội, tôi và Hồng Thiên Bảo nhìn nhau một cái, sau đó tôi dùng toàn lực một cước đá lên cửa phòng!
Cũng may cửa gỗ ở nông thôn cũng không chắc lắm, một cước đã đá cho cửa phòng nứt toác mở ra. Tôi liếc mắt một cái đã thấy Hồng lão hán, lão tựa hồ bị hành động của tôi làm cho sợ hãi, trừng lớn đôi mắt vẩn đục nhìn tôi chằm chằm, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ vào mũi tôi mắng lớn:
“Đồ hỗn trướng!”
Tôi không nghe lời vô nghĩa, lạnh giọng hỏi lão có phải lão đã phóng hoả không? Không ngoài dự kiến, lão đối với việc mình làm thì không có chút ấn tượng nào.
Tôi giải thích một hồi, nói lão hắn có thể đã bị một kiện âm vật tà môn khống chế, mà âm vật đó có tám chín phần là cái khăn trùm đầu kia. Hồng lão hán không tin, vừa thấy tôi nhắm vào cái khăn của lão thì lập tức hai tay giữ lên đầu, giận dữ hét lớn bảo tôi muốn lấy cái khăn đó thì phải lấy bộ xương già của lão trước!
“Hừ hừ, kẻ làm giàu bất nhân nên bị lửa đốt chết!”
Tôi đang bó tay thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm lạnh như băng, nhưng Hồng lão hán rõ ràng không kề mở miệng, Hồng Thiên Bảo bên cạnh cũng đang hút thuốc.
Chẳng lẽ là vì chủ nhà kia làm giàu bất nhân, hoặc làm gì thiếu đạo đức nên Hồng lão hán mới đốt nhà người nọ? Tôi sửng sốt, nghĩ đến lúc trước Hồng lão hán cứ nhắc mãi cái gì mà thiên hạ một nhà, tru diệt Thanh yêu, trong lòng đã đoán được lai lịch của âm vật này. Tôi lập tức kéo tay Hồng Thiên Bảo, bảo hắn dùng xích sắt tạm thời trói Hồng lão hán lại để trong phòng. Hồng Thiên Bảo biết cha hắn đã không cứu được, cho nên bất luận Hồng lão hán chửi mắng như thế nào hắn vẫn thờ ơ mặc kệ. Cũng may lúc này mọi người vẫn chưa biết là Hồng lão hán phóng hoả, tạm thời không cần lo lắng cảnh sát sẽ tới cửa.
Không bao lâu sau thì Hồng Thiên Cường đã trở lại, vừa thấy Hồng lão hán bị trói lại, lập tức ngồi trên ghế thở dài thật mạnh. Tôi thấy hai anh em đều ở đây, liền nói ra suy đoán của mình. Tôi cảm thấy, Hồng gia có lẽ có liên quan đến lãnh tụ của phong trào Thái Bình Thiên Quốc: Hồng Tú Toàn. Nơi này là Kim Điền Thôn, đúng là nơi mà năm đó Thái Bình Thiên Quốc đã khởi nghĩa.
Những năm cuối triều Thanh, triều đình hủ bại, bách tính khắp nơi bị tham quan ô lại áp bức không thể nhẫn nhịn. Ngay lúc này, một nông dân tên là Hồng Tú Toàn đã đứng dậy kêu gọi bách tính gia nhập vào đạo Cơ Đốc do phương Tây truyền đến, thờ phụng Thượng đế, cùng nhau tru diệt Thanh yêu, hơn nữa cùng với sự trợ giúp của Dương Tú Thanh, Phùng Vân Sơn, Tiêu Triều Quý, đã khởi nghĩa thành công ở Kim Điền.
Hồng Tú Toàn gọi quốc gia do mình sáng lập ra là Thái Bình Thiên Quốc, đề xướng đánh đuổi thổ hào, chia lại ruộng đất, hơn nữa còn tự phong là Thiên Vương. Phong trào Thái Bình Thiên Quốc rất nhanh đã lan rộng tới cả nước, quân Thái Bình mỗi người đều đội khăn đỏ trùm đầu, cho rằng làm như vậy có thể được thượng đế phù hộ, trên chiến trường đao thương bất nhập. Dưới sự chiến đấu anh dũng của vô số quân Thái Bình, người trước ngã xuống người sau tiến lên, quân Thanh bị giết đến nỗi nghe tiếng đã sợ vỡ mật, bị mất vô số đất đai.
Nhưng phong trào Thái Bình Thiên Quốc mênh mông cuồn cuộn, cuối cùng vẫn thất bại trước thù trong giặc ngoài, thi thể Hồng Tú Toàn cũng bị quân Thanh băm thành thịt vụn, bỏ vào nòng pháo bắn ra, ý tứ là muốn để tro cốt của đầu sỏ phản tặc tan thành khói bụi. Tôi cảm thấy rất có thể là Hồng Tú Toàn không cam lòng thất bại, cho nên một tia âm linh mới bám vào khăn trùm đầu, xuất hiện quấy phá!
Hiển nhiên là ý nghĩ của tôi đã khiến hai anh em họ kinh sợ, không tiếp nhận nổi. Hồng Thiên Bảo nói người của Kim Điền Thôn đại bộ phận đều là hậu nhân của quân khởi nghĩa năm đó, nếu nói như vậy thì không phải nhà nhà đều rối loạn ư? Sao chỉ mỗi nhà bọn họ là xảy ra chuyện?
Tôi không nói gì, nhưng vẫn kiên trì giữ suy đoán này, bởi vì đây là ý nghĩ duy nhất đáng tin cậy vào trước mắt. Hồng Tú Toàn là Thiên Vương của Thái Bình Thiên Quốc, hắn không cam lòng thất bại là điều hết sức bình thường, lúc ấy Thái Bình Thiên Quốc đã đánh hạ được phân nửa giang sơn, Hồng Tú Toàn khẳng định là không thể từ bỏ được quyền lực chí cao vô thượng này.
Huynh đệ hai người bị lý lẽ của tôi làm chấn kinh, liên tiếp rít thuốc. Đến cuối cùng bọn họ vẫn quyết định tin tưởng tôi, nếu đã quyết định được phương hướng, vậy thì đơn giản rồi. Chúng tôi nhất định phải để Hồng Tú Toàn tiếp nhận sự thật là Thái Bình Thiên Quốc đã diệt vong, lúc ấy quân khởi nghĩa thất bại như thế nào, chúng tôi tái diễn lại là được. Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, tôi vẫn quyết định xác nhận lại một chút. Tôi nói với huynh đệ họ, nhất định phải nghĩ cách lấy được cái khăn trùm đầu! Có được nó, tôi có thể kết luận âm linh kia có phải là Thiên Vương Hồng Tú Toàn hay không!
Nhưng liên tiếp mấy ngày sau, chúng tôi vẫn không có cơ hội động thủ. Hồng lão hán tuy rằng đã bị trói lại, nhưng chỉ cần chúng tôi tới gần, lão đều oa oa kêu to, giãy giụa kịch liệt. Tình huống hiện giờ đã có chút ra ngoài dự đoán, vốn tưởng rằng là âm vật bình thường. Nhưng hiện giờ xem ra, âm vật này có lai lịch tương đối lớn, mà mục đích của nó rất có thể là phục quốc! Hồng lão hán bị trói 3 ngày, mỗi ngày Hồng Thiên Bảo đều cho lão ăn uống đầy đủ, những vẫn bị Hồng lão hán mắng chửi, một tráng hán rốt cuộc cũng phải lén lau nước mắt. Tôi nhìn mà chua xót, việc này trong lòng ai ai cũng khó chịu.
Hồng lão hán không hợp tác, tôi cũng không điều tra được gì, tôi đang nghĩ phải dùng cách gì lấy được cái khăn trùm đầu? Hiện giờ Hồng lão hán rất cảnh giác đối với tôi, lần trước tôi và Hồng Thiên Bảo đã mạnh mẽ phá cửa, phỏng chừng đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho lão. Đối phương nếu chỉ là một tiểu tử, tôi còn có thể trực tiếp động thủ, nhưng người ta là một lão già thân thể gầy yếu, nếu tôi mạnh mẽ động thủ chọc giận âm linh trong thân thể lão, làm không tốt sẽ khiến Hồng lão hán mất mạng.
“Cửu Lân huynh đệ.”
Hồng Thiên Bảo không biết từ khi nào đã đi tới, hắn gục đầu xuống, dáng vẻ trong nháy mắt từ một thương nhân buôn ngọc thạch đã biến thành một ông chủ phá sản, nhìn thế nào cũng thấy suy sút. Hai mắt hắn đầy tơ máu, kỳ thật nửa tháng nay người khó chịu nhất chính là hắn. Tôi nhìn hắn mà không biết nói gì, hiện giờ tình hình không lạc quan, tôi chỉ có thể vỗ vai hắn khuyên hắn cứ yên tâm, sự tình nhất định sẽ được giải quyết.
Hắn gật đầu, rít thuốc liên tục, sau đó xoa mặt cho tỉnh táo, sau đó ra vẻ nhẹ nhàng cười nói:
“Cửu Lân huynh đệ, lão ca thẳng tính, ngươi nói thật cho lão ca biết, sự tình có phải tương đối phiền toái hay không?”
“Tương đối khó giải quyết! Quan sát mấy ngày nay, thần trí lão nhân gia đã hoàn toàn bị ảnh hưởng, hơn nữa tuổi tác đã cao, thân thể cũng khó mà chịu được nữa.”
Tôi nói ra toàn bộ sự lo lắng của mình.
Hồng Thiên Bảo nghe xong đột nhiên dật thuốc nói:
“Ba ngày, ngươi cho ta ba ngày! Lão ca nhất định sẽ đưa cái khăn đó tới.”
Nói xong, hắn dường như đã hạ quyết tâm, bước đi có chút nặng nề. Tôi không biết hắn muốn dùng cách gì để lấy được cái khăn, nhưng hẳn là không phải cách gì tốt. Hồng lão hán ngoại trừ giờ ăn cơm ra, bất kỳ lúc nào cũng không cho người khác tới gần. Nếu chuyện khó giải quyết này Hồng Thiên Bảo đã nhận, tôi cũng nên chuẩn bị chuẩn bị mấy thứ cần thiết!
Linh phù, muối tinh mấy thứ cơ bản này tôi đều mang theo người, hơn nữa hạt giống lương thực ở đây rất nhiều, vào thời khắc mấu chốt có thể dùng để phòng thân. Chỉ là còn thiếu một thứ, tôi cần một vật chí dương để khởi động Thiên Cương Trận, âm linh thông thường không dám phạm vào Thiên Cương Trận, nhưng nếu âm linh này thật sự là Hồng Tú Toàn, vậy chắc chắn hắn sẽ không sợ hãi, cho nên tôi cần phải có thêm trận nhãn cho Thiên Cương Trận!
Nếu âm vật đã chọn Hồng lão hán, vậy khi tôi giải quyết âm vật thì Hồng lão hán cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi nhất định phải dùng Thiên Cương Trận nhãn để bảo vệ lão. Bởi vì tôi không thể phân thân, mà huynh đệ họ Hồng lại không muốn cho mọi người biết cha mình xảy ra chuyện, tôi đành phải gọi điện thoại cho Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ vẫn đáng khinh như vậy, nhận được điện thoại thì ương ngạnh nói không đi được, tôi cười mắng một câu, kể lại tình huống đơn giản cho hắn nghe. Cũng dặn hắn trong vòng 3 ngày nhất định phải mang theo Tử Sa Hồ lấy được lần trước tới Kim Điền Thôn.
Hắn vừa nghe thấy tôi nghiêm túc thì không còn cợt nhả, còn bảo đảm ngày mai trước khi trời tối hắn sẽ đến. Cúp máy xong tôi không khỏi cười thầm, nghĩ tiểu tử này rốt cuộc vẫn có chút hữu dụng. Chuẩn bị xong xuôi, tôi liền trở về phòng ngủ vùi. Trong khoảng thời gian này tôi đã lao lực quá độ, Lý mặt rỗ tới đây và cả khi có được cái khăn trùm đầu thì mới là thời cơ để tôi ra tay. Trước lúc đó tôi nhất định phải để bản thân ở vào trạng thái chiến đấu tốt nhất!