Phần 233
Những oan hồn đó tuy rằng không đáng sợ, nhưng số lượng quá nhiều, tốc độ của chúng tôi thật sự quá chậm! Tôi phỏng chừng toàn bộ oan hồn ở Kyoto đều tập trung đến đây, trong đó số lượng oan hồn samurai cũng rất nhiều, diện tích của Nhật còn chưa bằng một tỉnh lớn của Trung Quốc, nhưng trong lịch sử lại chiến loạn không ngừng. Hơn nữa những samurai đó dù có chết cũng cần thể diện, đánh trận thua thì mổ bụng, kết quả trong núi đều là cô hồn dã quỷ.
Lý mặt rỗ nói:
“Tiểu ca, sao đột nhiên có nhiều quỷ hồn như vậy?”
Tôi nhớ trong sách có viết Sát Sinh Thạch có thể hấp thu linh thể, liền nói với hắn:
“Nhất định là bị Sát Sinh Thạch hấp dẫn lại đây, Sát Sinh Thạch hiện giờ vẫn rất suy yếu, phải cuồn cuộn không ngừng hấp thu oan hồn mới có thể trùng tu thân thể Tamamonomae.”
Chiba nói:
“Chúng ta phải nhanh chóng tìm được nó, nếu không sẽ chậm mất.”
Nhất Sơ nhíu mày, chuẩn bị nhỏ máu lên kiếm, tôi đoán hắn lại muốn sử dụng đại chiêu thức gì đó, mạnh mẽ mở một đường máu thì không phải là không thể, chỉ là tôi lo lắng hắn sẽ bị trọng thương. Tôi ngăn hắn lại:
“Ta có cách, chỉ là mọi người phải chịu khổ một chút.”
“Chịu khổ không quan trọng, chỉ cần không nguy hiểm là được.”
Lý mặt rỗ nói những lời này đã đủ để lộ ra bản tính đáng khinh của hắn.
“Ngươi yên tâm, một chút nguy hiểm cũng không có, ta bảo đảm những oan hồn sẽ không thấy chúng ta.”
Tôi nói với Otama:
“Phiền ngươi hút đi dương khí của chúng ta, nhưng đừng hút quá nhiều, chỉ cần không bị oan hồn nhận ra là được.”
“Lợi hại lợi hại!”
Lý mặt rỗ tán dương:
“Trương gia tiểu ca, đầu ngươi càng ngày càng linh quang, cách này mà cũng có thể ra.”
Otama đang ngồi trên thân cây ngây ngốc, nghe tôi nói như vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, liếm môi nói:
“Ta đây không khách khí nha!”
Cô ta nhảy xuống, bắt đầu hút đi dương khí của chúng tôi, một tia khí tức ấm áp từ trên người chúng tôi phiêu phiêu bay ra ngoài, bị Otama hút vào trong miệng, sau đó tôi đột nhiên có chút choáng váng đầu óc, vội vàng nói:
“Được rồi được rồi, hút nữa ta sẽ ngất đi đó.”
Otama vỗ vỗ bụng:
“Đa tạ đã khoản đãi!”
Bốn người chúng tôi đều bị hút đến đầu váng mắt hoa, oan hồn chung quanh quả nhiên như không thấy chúng tôi, tôi nói một tiếng:
“Đi thôi!”
Di chuyển giữa đám oan hồn cảm giác thật quỷ dị, không ít oan hồn vẫn duy trì bộ dáng khi chết, không đầu, bị xe tông lòi ruột, còn có thân thể bị nứt thành hai nửa từ chính giữa, một đám lại hốc mắt trống rỗng, như xác không hồn tụ lại về một hướng. Lý mặt rỗ túm chặt tay tôi, Chiba thì ôm bả vai tôi, chúng tôi không dám nói lời nào, sợ kinh động bọn chúng, cả đời này tôi cũng không muốn trải qua chuyện này thêm lần nữa!
Khi chúng tôi đến được nơi phong ấn, phát hiện phong ấn đã bị người ta đào lên tạo ra lỗ hổng, oan hồn cuồn cuộn không ngừng đi qua lỗ hổng vào bên trong. Việc này có chút khó giải quyết a, hiện giờ chúng tôi không có thứ gì để sửa chữa phong ấn, chỉ có thể tiếp tục đi tới. Đi đến mắt trận, tôi nghe thấy một thanh âm thùng thùng, một người đang cầm rìu ra sức đốn hạ cây tùng, trên người hắn máu chảy đầm đìa, có lẽ là tưới máu quạ đen, máu rắn… để oan hồn không cảm nhận được dương khí của hắn.
Nhìn qua bóng dáng người nọ, đúng là Urashima! Chiba gọi tên hắn, Urashima xoay người lại thấy chúng tôi thì vô cùng kinh hãi. May mà cây tùng vẫn chưa bị đốn ngã, oan hồn ở bốn phía đang chờ Sát Sinh Thạch hấp thu, bọn chúng tầng tầng lớp lớp, nhìn qua trắng xóa một mảng, vô cùng đáng sợ. Tôi nắm lấy Thiên Lang Tiên, Nhất Sơ cũng rút kiếm, tôi nói với Urashima:
“Mau thúc thủ chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!”
Urashima cắn chặt răng, buông rìu xuống nhặt một cái túi dưới đất rồi bỏ chạy, chúng tôi thấy vậy thì nhanh chóng đuổi theo. Tôi chuẩn bị dùng Thiên Lang Tiên đối phó hắn thì Nhất Sơ lại đè tay tôi, chung quanh đều là oan hồn, vạn nhất kinh động bọn chúng, chúng tôi sẽ bị vạn quỷ thôn phệ. Nhất Sơ ném ra Thiên Chỉ Hạc, hạc giấy bay lên cao đuổi theo Urashima, chúng tôi cứ thế chạy theo Thiên Chỉ Hạc. Khi Urashima chạy ra khỏi đám oan hồn, tôi vung Thiên Lang Tiên cuốn lấy mắt cá chân hắn.
Urashima kêu thảm một tiếng, túi trong tay rơi trên mặt đất. Tôi tiến lên, dùng roi thít chặt cổ hắn, quát hỏi:
“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
Hắn nói tiếng Nhật, tôi nghe không hiểu, may mà Chiba đã chạy tới, tôi bảo cô ta phiên dịch, Chiba ấp úng nói:
“Hắn đang mắng ngươi xen vào việc người khác.”
Chiba nói chuyện với hắn, Urashima vốn đang kích động rồi lại ảo não, tức giận đấm xuống mặt đất.
Nhất Sơ nhặt túi lên, mở ra thì thấy bên trong là bức tượng Ngân hồ.
“Otama, không phải ngươi nói, thứ này không liên quan đến phong ấn sao?”
Tôi hỏi.
“Ta nào biết!”
Otama từ phía sau tôi bước ra:
“Thứ này không phải do ta tạo ra a.”
Thứ này hiển nhiên là mấu chốt để phóng thích Tamamonomae, Nhất Sơ đang chuẩn bị thu bức tượng vào túi lại đột nhiên rút kiếm chém lên không trung, một bạch y thiếu niên hiện thân, che cánh tay bị thương lui về phía sau vài bước.
“Đều là các ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Kibadama, ngươi rốt cuộc đã hiện thân!”
Otama cao hứng vỗ tay nói.
“Sao ngươi lại giúp con người, phục sinh Tamamonomae đại nhân không phải là sứ mệnh của chúng ta từ trước tới nay sao?”
Kibadama buồn bực mắng.
“Chúng ta căn bản là không có sứ mệnh đó, nếu Tamamonomae đại nhân sống lại, toàn bộ Kyoto, không, toàn bộ Nhật Bản sẽ gặp phải tai ương…”
“Ta không quan tâm đến sống chết của loài người! Ngươi là thứ phản đồ!”
Nói xong, Kibadama nhe răng trợn mắt mà nhìn Otama, hai người lộ ra răng nanh, móng vuốt, cả cái đuôi to đầy lông cũng ló ra, lao vào nhau chiến đấu giữa mảnh đất trống, ngươi tới ta đi hừng hực khí thế nhưng cũng làm người ta toát mồ hôi hột. Tôi chuẩn bị chạy tới gia nhập vòng chiến thì Nhất Sơ ngăn lại:
“Chúng ta phải tiễn những oan hồn này đi, để bọn chúng tụ tập ở đây quá nguy hiểm.”
“Tiễn thế nào đây?”
Tôi hỏi.
Nhất Sơ cầm lấy pho tượng hồ ly, hắn cắn đầu ngón tay nhỏ máu lên trên, máu tươi chảy vào miệng hồ ly lập tức bị hút đi. Tôi khiếp sợ không thôi, thứ này nhất định có lai lịch gì đó.
“Ta đoán xương cốt của Tamamonomae bị phong lại ở bên trong, cho nên mới có thể triệu tập nhiều oan hồn như vậy tới đây!”
Nhất Sơ nói.
“Có đạo lý.”
Tôi gật đầu. Thứ này tựa như một thỏi nam châm cường đại, chúng tôi phải cô lập nó, nói cách khác, chính là phong ấn nó.
Otama dần dần chiếm thượng phong, vốn hai người thực lực tương đương nhau, nhưng Otama vừa mới hút no một bụng dương khí, đã cào lên mặt Kibadama vài vết máu, Kibadama thối lui đến một bên, cắn răng mà tức muốn hộc máu. Kibadama nổi giận gầm lên một tiếng, tiến về phía mắt trận, dọc đường đi không ngừng xé nát oan hồn nuốt vào bụng.
“Không xong, con hồ ly đó đang hấp thu oan hồn!”
Tôi kêu lên.
Trong nháy mắt Kibadama đã hấp thu mấy chục oan hồn, trên người toát ra âm khí nồng đậm, ánh mắt cũng trở nên vô cùng hung ác, Otama kinh ngạc hô lớn:
“Kibadama, đừng như vậy!”
“Các ngươi tất cả đều chết đi!”
Kibadama gào thét xông tới chúng tôi, Otama muốn ngăn trở hắn, lại bị một trảo đánh bay, thân mình hưu một tiếng bay qua bên cạnh tôi, đập thật mạnh vào thân cây. Ngay sau đó, Kibadama lại nhằm vào Chiba vốn không hề phòng bị, làm cô ta sợ hãi sắc mặt trắng bệch.
Tôi vung một roi tới, Kibadama một tay tiếp lấy, tuy rằng bàn tay bị thiêu đốt tỏa ra khói đen nhưng vẫn thà chết không buông, giật mạnh kéo tôi tới. Nhất Sơ tiến lên dùng kiếm đâm vài nhát, Kibadama nhanh chóng lắc mình né tránh, đột nhiên hóa thành một con hồ ly to lớn, một trảo chụp tới Nhất Sơ, trong nháy mắt bụi đất mù mịt bốc cao. Thân ảnh Nhất Sơ trong nháy mắt đã bị cuốn đi, trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ hắn bị đánh chết rồi ư…
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!”
Bỗng nghe tiếng Nhất Sơ hét lớn, con hồ ly to lớn đã biến mất, thì ra đó chỉ là ảo ảnh. Hắn một kiếm đâm tới, Kibadama sợ hãi, không ngừng né tránh, sau đó bốn phía chung quanh hóa thành biển lửa hừng hực. Đây đương nhiên cũng là ảo ảnh, Nhất Sơ không dao động, tiếp tục tấn công. Bản lĩnh của Kibadama chỉ có huyễn thuật, một khi bị phá thì có chút xấu hổ, căn bản không ngăn cản được kiếm phong của Nhất Sơ.
Lúc này Lý mặt rỗ từ sau thân cây chui ra, vừa rồi không biết hắn trốn đi đâu, sớm không tới muộn không tới, cố ý đợi lúc này mới chạy ra. Kibadama ngửi được mùi của người sống, đột nhiên tiến tới vồ lấy Lý mặt rỗ muốn cắn vào yết hầu hắn, Lý mặt rỗ hai tay dùng sức đẩy ra, sau đó ngã trên mặt đất la to, sức lực của Kibadama rất lớn, Lý mặt rỗ sắp không chống đỡ được.
“Muốn chết!”
Nhất Sơ ném Bát Diện Hán Kiếm đi, thanh kiếm vèo một tiếng bay qua, cắm thẳng vào ngực Kibadama.
“Đừng!”
Otama tê tâm liệt phế tiếng hét lớn, tiếng vang quanh quẩn trong rừng cây.