Phần 230
Một màn này xảy ra quá bất ngờ, Lý mặt rỗ bị đụng phải thiếu chút nữa đã té ngã. Tiểu Cao cũng không biết bị gì, đoạt lấy pho tượng hồ ly rồi một đường chạy ra khỏi kho hàng! Việc không thể chậm trễ, chúng tôi mau chóng đuổi theo, Urashima hô to gọi người tới giúp, không ít thần quan, vu nữ trong điện lao tới, muốn ngăn Tiểu Cao lại. Nhưng lúc này Tiểu Cao giống y như cô gái trúng tà ngày đó ở Osaka, sức lực lớn kinh người, dùng bả vai huých ngã vài tên thần quan, chạy vào trong sân.
Tôi hô Nhất Sơ chia đường bọc lại vây quanh Tiểu Cao. Tiểu Cao hai tay bảo vệ pho tượng hồ ly, đôi mắt đỏ hồng, nhìn chúng tôi hung ác mà nhe răng trợn mắt. Tôi vung Thiên Lang Tiên vụt tới, Tiểu Cao chạy quanh đèn đá, mấy lần thiếu chút nữa đã đắc thủ thì roi lại vụt lên đèn đá! Hắn luồn lách như cá chạch, hơn nữa trong sân có giả sơn và cây cối, chúng tôi không thể bắt được hắn.
Lúc này Chiba chạy tới, hô lớn:
“Đừng đuổi nữa, pho tượng thật đã bị người ta mang ra khỏi thần xã rồi.”
“Ngươi nói gì?”
Tôi liếc Tiểu Cao một cái, hắn đang trốn sau giả sơn thăm dò chúng tôi, dường như đang chờ chúng tôi đuổi theo. Tôi cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn làm tôi tỉnh lại, nhìn thấy thứ Tiểu Cao cầm trong tay nào phải là tượng hồ ly, rõ ràng là một tảng đá.
Hắn đoạt đồ trong tay Urashima hẳn là thật, sau khi ra khỏi cửa đã có người tiếp ứng hắn, nhanh chóng lấy pho tượng hồ ly đi. Chúng tôi lại bị Tiểu Cao chơi đùa, làm hung phạm có thời gian mang pho tượng chạy trốn. Tôi và Nhất Sơ trao đổi ánh mắt, vội vàng đuổi xuống núi, bên đường cái có một chiếc xe minibus, từ cửa sổ lộ ra ở gương mặt đại thúc hói đầu tôi đã thấy ở Osaka, hắn nhìn chúng tôi cười khinh khỉnh, lái xe đi.
Tôi trừng lớn hai mắt, điều này quả thực khó mà tin được, hắn dám ở ban ngày ban mặt, dưới mí mắt chúng tôi trộm đi tượng hồ ly. Chiba từ trên sơn đạo chạy xuống, thấy ô tô nghênh ngang rời đi, gấp đến độ chửi ầm lên:
“Các ngươi bị ngu sao? Như vậy mà lại có thể để đối phương chạy thoát! Phải làm sao bây giờ?”
Cô ta ngồi xổm xuống, ảo não mà ôm đầu. Tôi đột nhiên chú ý thấy cách cô ta nói chuyện không giống Chiba, hơn nữa Hán ngữ của Chiba cũng không lưu loát như vậy.
Nhất Sơ cũng phát hiện ra, rút kiếm chỉ vào yết hầu cô ta, lạnh lùng nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Chiba hoảng sợ, phía sau đột nhiên thò ra một cái đuôi to xù lông, nâng hai tay lên. Lúc này, Chiba và Tiểu Nguyệt từ trên sơn đạo đi xuống, bị một màn này làm chấn kinh, Chiba giả trước mắt mọi người chậm rãi thay đổi hình dáng, thì ra là tiểu hồ ly trêu đùa chúng tôi tối qua.
“Kể lại đầu đuôi sự tình cho chúng ta!”
Nhất Sơ nói. Tiểu hồ ly cụp tai xuống:
“Ừm!”
Khi chúng tôi trở lại thần xã, Tiểu Cao đã bị bắt, vài tên thần quan đè lên hắn, hắn miệng sùi bọt mép, há mồm loạn cắn, tôi lấy một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù dán lên đầu hắn, lúc này hắn mới ngừng lại. Nhất Sơ vặn chai nước mà Tiểu Cao mang theo ngửi thử, hắn cũng như cô gái ở Osaka bị trúng độc, yêu hồ đã phun nước miếng vào đó, khống chế tâm trí hắn, có thể là trước khi chúng tôi tới thần xã yêu hồ đã chôn phục bút.
“Bạch y thiếu niên có gì quan hệ với ngươi?”
Nhất Sơ hỏi tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly nhìn qua đám người chung quanh, vẻ mặt có chút sợ hãi, không chịu mở miệng. Tôi hỏi Chiba:
“Có thể tìm một căn phòng yên tĩnh không, chúng ta sẽ từ từ hỏi cô ta!”
Chiba gật đầu:
“Ta dẫn các ngươi đi.”
Mấy người chúng tôi áp giải tiểu hồ ly vào một phòng trống, Tiểu Cao thì để Urashima chăm sóc, sau khi vào nhà, tiểu hồ ly liền dậm chân mắng to:
“Thật là làm ơn mắc oán, ta giúp các ngươi nhiều lần như vậy, các ngươi còn coi ta là người xấu?”
“Giúp? Việc tối qua cũng gọi là giúp?”
Tôi hỏi ngược lại.
Tiểu hồ ly ôm hai tay, hừ một tiếng:
“Đó chỉ là thử năng lực của các ngươi, ta cũng không hề làm các ngươi bị thương.”
“Tiểu hồ ly tinh, ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao, tối qua ta thiếu chút nữa đã hỏng mất!”
Lý mặt rỗ nhớ tới chuyện tối qua liền giận sôi máu. Như Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt, nhỏ giọng hỏi tôi:
“Tỷ phu, cô ta thật sự là yêu quái sao?”
Tiểu hồ ly nghe thấy những lời này, nhe răng nanh ra, Như Tuyết sợ hãi ôm lấy cánh tay Lý mặt rỗ, tiểu hồ ly tự giới thiệu:
“Ta là Otama (Vĩ Ngọc), bạch y thiếu niên là Kibadama (Nha Ngọc), chúng ta đều là thị vệ của đại nhân Tamamonomae.”
“Vậy ngươi chẳng phải là rất già rồi sao?”
Tiểu Nguyệt hỏi.
“Cũng không phải… Kỳ thật phần lớn thời gian chúng ta đều ngủ say.”
Tiếp đó Otama nói ra sự tình làm mọi người chấn động, cô ta và bạch y thiếu niên là yêu quái do Tamamonomae dùng linh hồn của chính mình luyện hóa, tương đương với phân thân của Tamamonomae, nhưng pháp lực hữu hạn, chỉ tinh thông một ít huyễn thuật, mị thuật. Năm đó sau khi hồ yêu Tamamonomae bị Abe Seimei giết chết, hai người bọn họ cũng bị phong ấn trong 2 viên ngọc lưu li, chế thành tròng mắt của pho tượng Ngân hồ, được thờ cúng ở đây, nói là thờ cúng, kỳ thật là bị phong ấn!
Theo thời gian trôi đi, sức mạnh phong ấn dần dần giảm bớt, hai người bọn họ có thể thoát ra, Kibadama thấy thời đại này đã không có ai lợi hại như Abe Seimei, liền muốn phục sinh Tamamonomae. Vì thế đã thông đồng với một thương nhân tên là Tanaka, phong thuỷ của thần xã đều là do Tanaka sai người phá hỏng, trộm đi pho tượng hồ ly tự nhiên cũng có phần của hắn. So với Kibadama thì Otama thiện lương hơn rất nhiều, cô ta biết Tamamonomae bị phong ấn hơn 1000 năm, oán khí vô cùng mạnh, một khi thoát ra chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng!
Nhưng bằng vào sức của một mình cô ta thì không ngăn cản được Kibadama, vừa lúc phát hiện chúng tôi biết vẽ loại phù này, liền dẫn chúng tôi tới thần xã, tham dự vào chuyện này. Nói xong, Otama đột nhiên quỳ xuống cầu xin:
“Ta có thể giúp các ngươi ngăn cản Kibadama, nhưng ta có một thỉnh cầu, xin các ngươi ngàn vạn lần đừng hại mạng hắn.”
Tôi trầm ngâm:
“Pho tượng hồ ly và phong ấn Tamamonomae có liên quan gì sao?”
“Không có liên quan!”
Otama lắc đầu.
“Vậy sao hắn muốn trộm nó?”
Tôi buồn bực nói. Chiba lúc này mới giải thích:
“Ngân hồ là trấn xã chi bảo của thần xã, một khi tin tức bị mất trộm được công bố, ảnh hưởng sẽ vô cùng, Urashima tiên sinh sẽ phải nhận lỗi từ chức, rất có thể thần xã sẽ bị người khác thu mua.”
“Bị người khác thu mua?”
Tôi hỏi.
“Thần xã cũng là tài sản, thuộc về chính phủ, kinh doanh không tốt sẽ chuyển cho người khác phụ trách.”
Chiba nói.
Theo ý này, đến lúc đó người mua thần xã khẳng định là đại thúc hói đầu kia, tôi hỏi Otama:
“Tanaka vì sao muốn mua thần xã?”
“Có thể là Kibadama đã nói với hắn, dưới thần xã có bảo vật, mỏ vàng gì gì đó, Tanaka thực ra là một thương nhân đã phá sản.”
Otama nói.
“Sao ngươi biết rõ như vậy?”
Tôi hỏi.
“Nếu là ta, ta cũng sẽ lừa hắn như vậy, hồ ly chúng ta đều rất biết lừa người!”
Cô ta đắc ý cười rộ, lộ ra một đôi răng nanh, cô ta và Kibadama tựa như song sinh vậy, cùng một cách tư duy, lại cùng nhau lớn lên, chuyện gì cũng không thể gạt được đối phương.
“Ngươi còn tự hào!”
Lý mặt rỗ phun phì phì, Otama lại nhìn hắn làm mặt quỷ.
“Thực tế thì ở đó có gì?”
Tôi hỏi:
“Chẳng lẽ Tamamonomae bị phong ấn ở đây?”
Otama gật đầu:
“Tamamonomae đại nhân bị phong ấn ở ngọn núi phía sau thần xã!”