Phần 225
Lý mặt rỗ nói hắn và Như Tuyết mới vừa vào cầu thang, đột nhiên phát hiện bậc thang đi thế nào cũng không hết, hắn hoảng sợ vô cùng, lập tức kéo Như Tuyết chạy về, nhưng mà rõ ràng hành lang ở trước mắt mà bậc thang so với Himalaya còn cao hơn, bò thế nào cũng không hết. Vạn hạnh là, điện thoại còn gọi được, hắn nói Như Tuyết đã gấp đến độ sắp khóc. Tôi bảo hắn đừng gấp, tôi sẽ đến ngay. Cúp máy, tôi đứng lên nói với Nhất Sơ:
“Bọn họ gặp quỷ đả tường, chúng ta nhanh lên…”
Tôi còn chưa nói xong, Nhất Sơ đã vụt lui ra xa, tôi quay đầu nhìn, Tiểu Nguyệt, Tiểu Cao cũng cách rất xa tôi, bàn ghế chung quanh, quầy bar đều như thế, chung quanh trở nên vô cùng trống trải, dường như không gian bị kéo giãn vô hạn. Nhất Sơ vừa lui về phía sau vừa hô:
“Là huyễn thuật, mau cắn chót lưỡi…”
Giọng hắn dần dần nhỏ không nghe thấy nữa, thân hình cũng bé xíu như hạt vừng, cuối cùng hoàn toàn không thấy đâu.
Tôi lập tức cắn đầu lưỡi, nhưng đầu lưỡi lại cứng như đá, không thể nào cử động được, tôi muốn nói chuyện mà phát hiện mình không nói ra lời. Không xong, nhất định là trong rượu bị hạ độc! Tôi thầm nghĩ nếu là huyễn thuật, vậy khẳng định tất cả đều là giả, liền chạy về phía Nhất Sơ, sàn nhà dưới chân không ngừng lui về phía sau, nhưng chạy cả nửa ngày cũng không thấy một ai. Tôi gấp đến độ không chịu nổi, móc ra một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù dán lên trán nhưng không hiệu quả.
Cuối cùng tôi hoàn toàn từ bỏ, ngồi dưới đất chờ cứu viện, thời gian trôi qua vô cùng thong thả, không biết ngồi đã mấy phút hay là mấy tiếng, ngoài nhàm chán ra tôi cũng không thấy mệt mỏi. Tôi vừa rồi có uống vài chén rượu, theo lý thì men say hẳn là phải bốc lên, nhưng lại không có. Tôi đột nhiên hiểu ra, huyễn thuật này kéo dài không gian và thời gian đến vô tận, cái gọi là huyễn thuật sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến đại não, nghe nói những người lợi hại có thể vây người khác trong vài giây, nhưng vài giây đó lại dài như vô tận.
Tinh thần con người không chịu đựng được sự tàn phá này, cuối cùng đại não sẽ quá tải tiến vào trạng thái chết giả. Tôi đợi không biết bao lâu, có lẽ đã 6…
7 tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu hoảng loạn, tưởng tượng mình bị vây trong một giây dài vô tận, không biết phải mười mấy, thậm chí mấy mươi năm mới có thể gặp lại Tiểu Nguyệt, Nhất Sơ, Lý mặt rỗ… không khỏi khóc ròng. Lúc này ở nơi xa bỗng nhiên có một đạo ánh sáng màu lam lóe lên, chỉ thấy một thanh kiếm bay tới, tôi sợ hãi cất bước bỏ chạy, nhưng thanh kiếm tựa như bám theo tôi, chạy thế nào cũng không thoát.
Tôi đột nhiên nhận ra đó là kiếm của Nhất Sơ, liền dừng lại, lấy hết can đảm đứng thẳng thân thể! Kiếm bay vèo một tiếng qua khoảng cách xa, tinh chuẩn mà đâm vào giữa chân mày tôi, theo một trận đau đớn, không gian vô hạn đột nhiên bắt đầu co rút lại, kéo toàn quán bar lại về bên tôi. Tôi thấy Nhất Sơ một tay cầm kiếm, điểm lên mi tâm tôi, huyễn thuật còn chưa hoàn toàn kết thúc, thời gian trôi như chậm lại, tôi nhìn động tác của Nhất Sơ tựa như phim quay chậm, hơn nữa lỗ tai ầm ầm, thanh âm gì cũng nghe không rõ.
Khi mũi kiếm rời đi, thời gian lập tức trở lại bình thường, Nhất Sơ nhanh chóng điểm kiếm lên chân mày Tiểu Nguyệt, một tay nắm lấy ly rượu trên quầy bar bóp vỡ, cầm một mảnh thủy tinh quét qua mi tâm Tiểu Cao, Tiểu Cao kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã trên mặt đất. Lúc này, ánh mắt Tiểu Nguyệt trở lại bình thường, nàng khóc lớn, ôm chặt lấy tôi:
“Trương ca, muội tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại huynh nữa! Thật đáng sợ! Thật đáng sợ!”
Sau đó Tiểu Cao cũng tỉnh lại, lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, làm mấy vị khách chung quanh sợ hãi.
Tôi hỏi Nhất Sơ chúng tôi bị nhốt trong huyễn thuật bao lâu, hắn nói:
“Không đến một giây!”
“Cái gì? Ta cảm thấy ít nhất phải 10 tiếng!”
Tiểu Nguyệt nói. Tôi nhìn về phía quầy bar, bartender vừa rồi rót rượu đã biến mất, chắc là do yêu hồ biến ảo. Hắn khẳng định đã hạ thứ gì đó trong rượu, ngoại trừ Nhất Sơ uống nước chanh, ba chúng tôi đều trúng chiêu! Trong nháy mắt khi chúng tôi trúng huyễn thuật, Nhất Sơ dùng tốc độ nhanh nhất giải trừ huyễn thuật cho 3 người chúng tôi, thử nghĩ nếu hắn chậm vài giây, chúng tôi sẽ bị nhốt mấy ngày, thậm chí là mấy năm, thật là quá khủng bố.
Việc không nên chậm trễ, tôi lập tức lao ra khỏi quán bar, thấy Lý mặt rỗ và Như Tuyết đang ở trong cầu thang ôm nhau khóc thút thít. Nhất Sơ dùng tay áo lau mũi kiếm, chạy như bay tới, cho mỗi người một kiếm, hắn dụng lực lô hỏa thuần thanh, như chuồn chuồn chấm nước chạm tới giữa chân mày rồi lập tức rời đi, 2 người lần lượt được giải trừ huyễn thuật. Lý mặt rỗ khóc lóc trách cứ chúng tôi:
“Sao giờ các ngươi mới đến, có biết chúng ta bị nhốt bao lâu không? Ta thiếu chút nữa đã hỏng mất.”
Tôi thấy chỗ rẽ hành lang một bóng áo trắng chợt lóe rồi biến mất, giờ không có thời gian nghe Lý mặt rỗ kể khổ, vừa đuổi theo vừa lấy trong ngực ra Thiên Lang Tiên. Tôi chạy phía trước, Nhất Sơ rất nhanh từ phía sau đã đuổi kịp, chúng tôi chạy qua chỗ rẽ, bóng trắng đã thoát ra, nhanh chóng vọt vào thang máy ở một hành lang khác, sau đó xoay người nhìn chúng tôi. Đó là một đứa trẻ do yêu hồ biến ảo, trên đầu có một đôi tai hình tam giác, sau lưng có một cái đuôi to màu lửa đỏ lay động. Đứa trẻ này rất giống yêu hồ chúng tôi gặp hôm qua, nhưng đây rõ ràng là bé gái!
Chẳng lẽ có 2 con yêu hồ? Cô bé áo trắng nhìn chúng tôi cười cười rất gian manh, thấy cửa thang máy sắp khép lại, Nhất Sơ móc ra một cái Phong Quỷ Đại, dùng sức kéo mạnh dây túi ném đi. Phong Quỷ Đại ở giữa không trung phóng ra một làn sương đen chui vào thang máy, hóa thành một đại hán vạm vỡ hai mắt trắng bệch, cả người đầy máu. Cô bé gặp uy hiếp, miệng lập tức trở nên vừa nhọn vừa dài, trong miệng đầy răng nanh sắc bén, phát ra một tiếng gầm rú, giao chiến với đại hán vạm vỡ đó.
Khi chúng tôi đuổi tới cửa thang máy thì thang đã đi xuống, thang bên cạnh thì dừng ở lầu 1, chúng tôi không có thời gian chờ, đành phải đi cầu thang bộ. Khách sạn này có 20 tầng, chúng tôi chạy như bay, tôi cơ hồ muốn tắt thở, khi xuống đến sảnh lầu 1 thì quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhanh chóng dựa vào tường thở hổn hển.
“Vẫn còn kịp!”
Nhất Sơ từ bên cạnh tôi vọt qua, điều làm tôi khiếp sợ là mặt hắn không đổi sắc, thậm chí không có một giọt mồ hôi, tiểu tử này nhìn qua có vẻ văn nhược hóa ra thể chất tốt như vậy, xem ra ngày thường tôi cũng phải rèn luyện nhiều hơn.
Thang máy lúc này mới đến lầu 3, chúng tôi chạy bộ thắng cả thang máy, xem ra những điều trong phim cũng không hoàn toàn là khoác lác. Chúng tôi canh giữ trước thang máy, khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, tôi thấy trên vách thang máy đầy quỷ huyết màu đỏ sậm, đại hán vạm vỡ đó có lẽ là bị yêu hồ xé thành mảnh nhỏ, dù sao cũng chỉ là oan hồn, sức chiến đấu hoàn toàn kém hơn yêu quái tu luyện thành tinh. Nhưng cô bé kia lại không thấy đâu, tôi thấy lỗ thông gió phía trên bị đẩy ra, chẳng lẽ là chạy thoát từ chỗ đó?
Tôi còn đang cân nhắc thì một trang giấy dính đầy máu tươi từ trong thang máy phiêu phù bay ra, khi bay qua giữa chúng tôi, tôi thầm nghĩ trong thang máy sao lại có gió, làm người ta cảm thấy rất không tự nhiên. Tôi nhấc chân giẫm lên, chỉ nghe thấy một tiếng “A”, trang giấy biến thành cô bé vừa rồi, mà chỗ bị dẫm đúng là cái đuôi to xù lông kia!