Phần 21
Đại thúc cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, liền sai công nhân ném cỗ quan tài kia qua một bên. Có người nói với đại thúc hay là mở quan tài ra, xem bên trong rốt cuộc là ai? Vạn nhất là cương thi thì tốt nhất nên thiêu hủy. Bởi vì trong thôn có lời đồn, nói rằng cương thi sắp thành tinh sẽ có khả năng di chuyển quan tài. Bọn chúng sẽ mang quan tài tìm kiếm nơi phong thuỷ bảo địa của nhà khác, hấp thụ khí vận của gia đình kia, như thế sẽ giúp bọn chúng thành tinh nhanh hơn. Mà một khi cương thi trong quan tài thành tinh, sẽ vĩnh viễn hấp thu khí vận của đời đời con cháu gia đình kia, gia đình kia từ đó sẽ gà chó không yên, nghèo đói muôn đời.
Đại thúc đã có con cháu, cho nên cân nhắc lợi hại suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định bất chấp nguy hiểm, cạy mở quan tài! Sau khi mở ra, sự tình bên trong lại làm cho đám người giật mình. Trong quan tài, có một tuyệt sắc mỹ nữ an an tĩnh tĩnh nằm đó. Nàng dung mạo đẹp đẽ, trên mặt tô son phấn, trên người không một mảnh vải, dáng người càng là tuyệt vời. Nhìn làn da rất mịn màng, đó hẳn là người sống trong thành phố, vừa mới chết không bao lâu…
Nếu không phải mỹ nữ này xuất hiện trong quan tài, đại thúc thậm chí hoài nghi đối phương đã ngủ thiếp đi. Tất cả mọi người đều sợ hãi, nhất trí cho rằng nữ nhân này là sắc quỷ cương thi sắp thành tinh, khuyên đại thúc đốt thi thể đi, vạn lần không được giữ lại. Đại thúc cũng biết rõ nữ thi này không giữ lại được, liền sai người tìm củi khô, chất lên như núi, sau đó đặt mỹ nữ lên trên, đốt lửa chuẩn bị thiêu hủy. Thấy lửa lớn vây quanh nữ thi, đại thúc cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lần này hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng rất nhanh, con trai của đại thúc vội vã từ trong thôn chạy tới, trông thấy đại thúc tại đốt thi thể, lập tức gấp tới đầu đầy mồ hôi. Vội vàng bảo đại thúc dừng lại, đồng thời lao vào đống lửa, ôm thi thể kia ra. Chỉ trong nháy mắt, y đã bị lửa đốt cháy rụi tóc tai, quần áo cũng bị cháy, làm y đau đớn đến mức sau khi thoát ra liền ném nữ thi trên mặt đất, rồi lăn lộn kêu gào.
Mà nữ thi kia ở trong lửa hơn hai phút, trên người lại không có nửa điểm khác biệt. Làn da vẫn trắng như tuyết, thậm chí ngay cả tóc cũng không bị cháy, lông tóc không tổn hao gì. Sự quỷ dị này làm đám người sợ hãi, nhao nhao la hét nữ thi này đã thành tinh, đại hỏa căn bản đốt không chết.
Đại thúc giận tím mặt, vọt tới trước mặt con trai quát lớn “Ngươi tới đây làm gì? Sao lại ôm thi thể ra.” Y không để ý tới vết thương trên người, nuốt nước miếng một cái nói “Không thể thiêu huỷ, không thể thiêu huỷ a. Nãi nãi (bà nội) nói, ngàn vạn lần không thể thiêu huỷ.” – “Cái gì?” Đại thúc lập tức nổi da gà, nãi nãi của con hắn, không phải chính là mẫu thâu hắn sao? Bà rõ ràng đã chết, sao còn có thể nói không thể thiêu huỷ.
“Vừa rồi lúc con trông quan tài, bỗng nhiên nghe thấy trong quan tài truyền đến tiếng gõ.” Y thở hổn hển nói “Nhưng người họ hàng khác đều chạy mất dạng. Nhưng trong lòng con vẫn thương nãi nãi, cảm thấy nãi nãi hẳn là có di ngôn gì đó chưa nói, cho nên đã tự mình quyết định mở nắp quan tài ra.”
“Vừa mở nắp quan tài ra, nãi nãi lập tức ngồi dậy. Nãi nãi khóe miệng còn chảy nước bọt, hai mắt không tròng rất đáng sợ, cứ thế nhìn chòng chọc vào con, còn gọi tên con.”
“Nãi nãi cơ hồ là gào thét nói đừng thiêu chết nàng, ngàn vạn không thể thiêu chết nàng, nàng muốn ăn thịt ta a, các ngươi là đồ bất hiếu.”
Sau khi nói xong, nãi nãi liền lại nằm xuống, gương mặt lại biến đổi thành vô cùng thống khổ, rồi lại trở nên hung thần ác sát. Mặc dù y không biết nãi nãi muốn nói gì, nhưng nãi nãi đã nói như vậy, nhất định có lý do. Cho nên y không nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi thôn, vừa đến đó đã thấy phụ thân đang đốt cái gì, y lập tức kết luận, vật kia hẳn là thứ nãi nãi không cho đốt, liền chạy tới ôm nữ thi từ trong đống lửa ra ngoài.
Đại thúc trợn tròn mắt, mẫu thân hắn vùng dậy sao? Hắn liền dẫn người về nhà, sau đó kinh hãi phát hiện, trong viện đã tụ tập không ít người đang chỉ trỏ nói gì đó. Đại thúc khó khăn chen vào, nhìn thấy thi thể mẫu thân đã nằm trong nhà.
Thời tiết quá khô nóng, thi thể bị ánh mặt trời nắng gắt đã trương lên, thậm chí có nhiều chỗ da thịt bắt đầu hư thối, tử trạng vô cùng thê thảm. Thi thể bị phơi dưới ánh nắng tuyệt đối là không tôn trọng người chết a, đại thúc xém chút đau lòng ngất đi, vội phái người đem thi thể một lần nữa nhập liệm vào quan tài.
Đại thúc rất phẫn nộ, hỏi rốt cuộc là ai khiêng thi thể ra? Cuối cùng có người nói cho đại thúc, là thi thể tự mình từ trong quan tài bò ra, may mắn là bọn họ chạy nhanh, nếu không thi thể nhất định sẽ bắt bọn họ lại ăn thịt, bởi vì cống phẩm trên bàn đã bị ăn sạch. Hắn lập tức nhìn về phía bàn thờ, phát hiện cống phẩm quả nhiên có dấu vết bị ăn vụng, mà trong miệng mẫu thân còn vương chút vụn đồ ăn.
Đại thúc trợn tròn mắt, biết chuyện này căn bản là hắn không thể xử lý, ngoài kia có một nữ thi, trong nhà lại có thi thể mẫu thân, việc duy nhất có thể làm là mời tiên sinh đến giải quyết! Mà nói đến cũng kỳ quái, ngay đêm qua, mẫu thân hắn lại báo mộng bảo hắn đến tiệm đồ cổ tìm tôi, nói tôi là thương nhân âm vật, có thể xử lý được chuyện này, lúc đến đó cứ nói trong nhà có âm vật làm loạn.
Sau đại thúc liền tỉnh giấc, trong đầu luôn suy nghĩ chuyện này. Mặc dù cảm thấy có thể chỉ đơn thuần là một giấc mơ, nhưng bây giờ đại thúc đã cùng đường, cuối cùng đành phải theo lời mẫu thân, nghe ngóng nhiều nơi, cuối cùng thật sự có thể tìm được tôi. Nói cách khác, giấc mơ hôm qua thật sự là mẫu thân báo mộng cho hắn, bởi vì địa chỉ và tên người trong mộng quả thật không sai chút nào.
Hắn mất một buổi tối mới tới nơi, mà một tối này trong nhà cũng không biết có xảy ra chuyện gì không! Tôi bị lời nói của đại thúc làm cho cả người nổi da gà, tôi từ trước tới giờ vẫn chưa từng nghe nói đến tình huống này, vì sao đang êm đẹp lại có một nữ thi xích lõa nằm trong mộ nhà người khác? Cho dù là muốn hút đi phong thủy khí vận của nhà người khác, cũng sẽ không trắng trợn như thế a, ta cảm thấy sự tình tuyệt không đơn giản như thế.
Lão Lý có chút sợ hãi, thấy tôi không hiểu gì đã biết chuyện này tôi không giải quyết được, liền nói “Thật có lỗi a, chuyện này chúng ta thật sự không giải quyết được, ngươi nên mời người cao minh khác đi.” Không ngờ đại thúc lại quỳ xuống “Đại sư, ngài không thể thấy chết không cứu a, mẫu thân của ta đã bảo ta tới tìm ngươi, vậy tức là ngài nhất định có thể giải quyết chuyện này. Đây đều là ông trời chú định duyên phận a, đại sư, cứu mạng a!”
Tôi đang nghĩ đến việc báo mộng kia, trong mắt tôi có hai khả năng. Thứ nhất là đại thúc đang nói hươu nói vượn. Tôi không hề quen biết bà ta, mà cho dù bà ta đã từng nghe nói đến chuyện của tôi, nhưng người ta sau khi chết, trí nhớ của hồn phách sẽ không còn bao nhiêu, sao có thể nhớ được tôi? Hơn nữa còn nhớ cặn kẽ như vậy. Thứ hai là, có khi nào có người, tỉ như kẻ thù của tôi đã thao túng hồn phách của bà ta, từ đó báo mộng cho đại thúc, để hắn tới tìm tôi?
Tôi càng nghĩ càng thấy khả năng thứ hai lớn hơn, nếu quả thật là khả năng thứ hai, bà lão đó chết nói không chừng là liên quan đến kẻ thù của tôi? Như vậy thì đây là một cái bẫy, đối phương đã sớm bố trí đợi tôi chui vào. Tôi lập tức cả người nổi da gà, không muốn quản chuyện này. Nhưng bất luận chúng tôi nói thế nào, đại thúc vẫn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.
Tôi là người hay mềm lòng, người ta đã cao tuổi rồi mà vẫn dập đầu với tôi, nếu còn cự tuyệt, e là có chút bất cận nhân tình. Càng nghĩ, cuối cùng tôi cũng là vô kế khả thi (bó tay), chỉ có thể là cắn răng một cái, nói “Vậy được, ta có thể đi xem thử, nhưng có thể quản hay không, ta không thể bảo đảm!”