Phần 20
Lần thu phục âm vật này, cũng không phải là lần kinh khủng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng là lần khiến tôi có ấn tượng sâu nhất. Chính là vì lần này tôi gặp phải âm vật có liên quan ông nội!
Ba tháng sau chuyện lần trước, tôi nhớ hôm đó Lý Tiểu Manh được nghỉ hè, thời tiết khô nóng khó chịu, tôi rất ít khi đi ra ngoài, cả ngày chỉ ngồi điều hòa trong tiệm. Bên ngoài không khí nóng nực, làm mặt sàn trong tiệm nóng đến bỏng chân. Giữa trưa Tiểu Nguyệt đi làm, tiện tay bỏ một quả trứng gà ở bên ngoài, sau đó bảo tôi xem thử bao lâu thì trứng chín?
Tôi thật bội phục chính mình, lại đi nhìn chằm chằm trứng gà hơn mười phút. Chỉ mười lăm phút sau, trứng gà quả thật đã chín. Tôi đang suy nghĩ xem sau này ra ngoài có cần mang hạt tiêu và gia vị đi không, vạn nhất đi trên đường đói bụng nướng thịt có thể ăn một bữa đồ nướng Hàn quốc ngay tại chỗ…
Lý mặt rỗ cho dù có chuyện gì hay không cũng đều mang Lý Tiểu Manh đến tiệm của tôi ngồi điều hòa chùa. Tôi rất buồn bực, Lý mặt rỗ cũng có không ít tiền a, lại đi tiếc chút tiền điện hay sao? Về sau tôi mới biết hắn đưa con qua nhà tôi để lên mạng, tôi liền hỏi lão Lý sao không lắp mạng? Hắn thống khổ nói, kỹ thuật viên nói cột điện nóng quá không cho lắp.
Dù sao tôi một mình trông tiệm cũng nhàm chán, hắn tới có thể cùng tâm sự, chơi bài. Đến ngày nghỉ hè thứ ba của tiểu Lý, lão Lý và con trai cứ đúng hạn mà tới, tôi và Lý mặt rỗ chơi bài, Lý Tiểu Manh thì phấn khởi đánh Liên Minh Huyền Thoại, bất chợt cửa tiệm bị đập phanh phanh. Tôi bảo Lý mặt rỗ đi mở cửa, cửa vừa mở, đập vào mắt là một đại thúc mồ hôi dầm dề mặc tang phục màu trắng, đang kêu to cứu mạng.
Tôi có chút nhức đầu, giờ này mà đi xử lý âm vật, còn không phải là làm tôi chết nóng ư? Mặc dù tôi trăm lần không muốn, nhưng người ta đã tìm tới cửa, cự tuyệt chung quy vẫn là không tốt, làm nghề này cũng không thể kén cá chọn canh, theo phép tắc tôi vẫn mời đại thúc đó vào. Đối phương ăn mặc quê mùa, hai tay thô ráp, da ngăm đen, tôi phán đoán hắn hẳn là nông dân. Nhìn dáng vẻ của hắn rất cấp bách, cũng không biết là vì nóng hay là thật sự gặp chuyện gì gấp gáp?
“Đại sư, phiền ngài đi với ta một chuyến!” Vừa vào phòng, đại thúc lấy giọng cầu khẩn nói với Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ chỉ tôi “Ta không phải đại sư, ta là chân điếu đóm sai vặt của đại sư, đó mới là đại sư.” Hắn có chút lúng túng cười cười, nhưng sau đó xoay sang nhìn tôi “Đại sư, cứu mạng a.”
Tôi đưa cho đại thúc một chai Sprite lạnh “Có chuyện gì, cứ uống ngụm nước đã rồi từ từ nói.” Đại thúc lo lắng nói “Ngài mau cùng ta về nhà ta xem đi! Mẹ ta đã chết rồi, nhưng bất luận thế nào cũng không thể hạ táng, ta hoài nghi trong nhà chúng ta có âm vật.” – “Ể?” Tôi nhíu mày “Thế nào gọi là không thể hạ táng?”
“Ai, ngài có điều không biết a.” Đại thúc khó khăn nói “Mẹ ta mặc dù là một thọ tinh, nhưng tính khí lại rất nóng nảy, cãi nhau với hàng xóm vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà bị tức chết. Ta cảm thấy có lẽ là mẹ ta không cam tâm cứ như vậy mà hạ táng, chúng ta thử mọi cách vẫn không thể hạ quan tài, mà càng quỷ dị là…” Nói đến đây, đại thúc chợt ngừng lại, trên mặt tràn ngập cảm giác sợ hãi, cũng không biết có phải là nhớ ra cái gì đó kinh khủng hay không.
“Nói đi.” Lý mặt rỗ thúc giục nói “Chuyện quỷ dị gì?” Đại thúc ngẩng đầu nhìn tôi “Đại sư, ngài đi với ta một chuyến đi, có một số việc, ta không mở miệng được. Cầu xin ngài đừng làm khó ta…” Đại thúc này rốt cuộc có bệnh gì a, tôi cười khổ không thôi “Ngươi không nói rõ ràng, ta cái gì cũng không biết, giúp ngươi thế nào đây?”
Đại thúc cuối cùng đành phải cắn răng nói “Vậy được, ta nói thật cho ngài đi! Chỗ chúng ta có một tập tục, chỉ có qua được cầu Nại Hà, mới xem như tâm nguyện của người chết được hoàn thành, mới đồng ý hạ táng.” – “Chờ một chút, cầu Nại Hà?” Lý mặt rỗ cắt ngang.
Đại thúc giải thích “Không phải cầu Nại Hà mà ngươi nghĩ, mà là cầu Nại Hà của thôn chúng ta, mỗi lần đưa tang đều phải đi qua cây cầu đó, cho nên chúng ta đều gọi đó là cầu Nại Hà.” Đại thúc dừng một chút, tiếp tục nói “Thế nhưng hôm nay khi ta đưa tang mẫu thân qua cầu Nại Hà, mỗi lần đến giữa cầu luôn cảm thấy hai chân như nhũn ra, có đôi khi còn bị chuột rút, căn bản là đi không được a.”
“Ta cố sức đi lên phía trước thì nghe thấy phía dưới cầu truyền đến tiếng khóc của mẫu thân, khóc lóc thê thảm, thậm chí còn mắng ta bất hiếu, thờ ơ khiến người khác chiếm phủ đệ nơi ở của bà, ai!”
“Ta biết mẫu thân nói như vậy, nhất định là có lý do, nếu chúng ta cưỡng ép đưa tang, mẫu thân sẽ chết mà không nhắm mắt. Cho nên ta càng nghĩ, càng thấy chỉ có thể đến tìm ngài…”
Tôi như có điều suy nghĩ nhìn hắn “Đại thúc, có chuyện ngươi còn chưa nói rõ, chuyện càng quỷ dị, rốt cuộc là gì?” Nghe tôi hỏi như vậy, đại thúc toàn thân run run, xem ra hắn tựa hồ cũng không muốn nói ra ‘chuyện càng quỷ dị’ đó. Nhưng bị tôi thúc ép, cuối cùng hắn cũng chỉ đành uống một ngụm Sprite rồi chậm rãi kể lại.
Chuyện xảy ra trên cầu không thể coi thường, đại thúc mười phần coi trọng. Hắn vẫn luôn suy đoán, mẫu thân nói phủ đệ bị xâm chiếm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cái cái gọi là phủ đệ, nhất định không phải là gian phòng mẫu thân ở khi còn sống, rất có thể là âm trạch, cũng chính là mộ phần.
Đại thúc đành phải tạm dừng đưa tang, đi cùng hai người trẻ tuổi gan lớn trong thôn đi xem lại ngôi mộ vừa đào cho mẫu thân. Nhưng vừa nhìn thấy, đại thúc lập tức trợn tròn mắt. Ở nơi vừa đào xong lại có một cái quan tài an an tĩnh tĩnh nằm đó. Đó là một cỗ quan tài cũ nát không chịu nổi, mặt ngoài đều đã sờn hết sơn, rất nhiều chỗ đã mục nát, mặt trên còn có bùn đất rất mới, nhìn qua tựa hồ là vừa mới đào được.
Đại thúc nổi giận, lập tức tìm người phụ trách đào hố đến. Đám người đó trông thấy cỗ quan tài cũ nát cũng lập tức choáng váng, nhao nhao nói hôm nay đào không hề nhìn thấy cỗ quan tài này a. Đại thúc biết chuyện này không bình thường, mẫu thân nói có người chiếm phủ đệ của bà, nhất định chính là cỗ quan tài này!