Phần 192
Tinh thần tôi căng ra, mau chóng bảo mọi người đề cao cảnh giác. Lý mặt rỗ tựa như biến thành người khác, nét mỏi mệt trên mặt biến mất, thay vào đó là cừu hận! Nhưng khi chúng tôi nín thở, chăm chú dựng lỗ tai lên nghe thì bên ngoài lại truyền đến tiếng vĩ cầm du dương, khúc nhạc thập phần bi thương. Thanh âm rất rõ ràng như có người đứng ở ngoài cửa chơi nhạc vậy. Dù tôi không hiểu về đàn vĩ cầm vẫn có thể nghe ra tiếng đàn chuyển đổi giữa các âm điệu rất hoàn mỹ, các đoạn cao trào cảm động làm người ta phải rơi lệ.
Bất tri bất giác tôi đã chìm vào trong đó, trong đầu xuất hiện một nữ nhân tóc vàng mắt xanh, cô nàng có một gương mặt trái xoan, khí chất cao nhã của phụ nữ châu Âu, trên người khoác tơ lụa và sa tanh đặc trưng của thời trung cổ, dù yên lặng bất động vẫn tỏa ra mị lực vô cùng, trong lúc lơ đãng tôi lại có cảm giác muốn tiến tới bắt chuyện. Đúng lúc này, sắc mặt nữ nhân đó đột nhiên trở nên vô cùng u oán, đôi mắt xanh biếc thoáng u sầu, trên gò má xinh đẹp như hiện lên một tầng băng sương, trán cũng nhíu lại như có chuyện thương tâm.
Cùng với tiếng đàn buồn bã, tôi tựa hồ đã thấu hiểu nỗi buồn của nữ nhân này, từ sâu trong linh hồn xuất hiện một sự xúc động muốn ôm cô ta vào lòng và nâng niu bao bọc. Cùng lúc đó, hai chân tôi như không chịu sự khống chế muốn đi ra ngoài cửa! Còn may, đại não của tôi trong nháy mắt đã khôi phục lý trí, tôi lập tức nhận ra là thứ đó đang mê hoặc chúng tôi. Đảo mắt qua tôi thấy đám Lý mặt rỗ cũng đều mang vẻ mặt say mê, đang cứng đờ bước về phía cửa!
Lòng tôi nhảy lên, dùng sức cắn đầu lưỡi, máu tươi làm tôi thức tỉnh khỏi ma âm. Ngước nhìn đã thấy Lý mặt rỗ đến trước cửa, tôi nào dám để hắn đi ra ngoài? Tôi vội vàng tiến lên tát lên mặt hắn một cái, cú tát này đã làm Lý mặt rỗ thức tỉnh, hắn hoảng sợ hỏi tôi sao lại như vậy.
“Chúng ta đều bị mê hoặc, ngươi ngậm mấy hạt đỗ lan tiểu mạch, cảm thấy không đúng thì nhai nát nhưng đừng nuốt xuống!”
Tôi nói rồi lấy trong túi ra hai đồng tiền ấn lên giữa chân mày Như Tuyết và Tiểu Nguyệt, sau đó các nàng cũng tỉnh lại, tê liệt ngã xuống. Như Tuyết sợ tới mức nói không nên lời, không ngừng dùng tay vỗ ngực.
Tiểu Nguyệt cũng không khá hơn, thanh âm run rẩy hỏi:
“Trương ca, làm sao bây giờ a?”
“Thứ đó muốn mê hoặc chúng ta đi ra ngoài đã cho thấy đỗ lan tiểu mạch có hiệu quả, chỉ cần chúng ta không ra khỏi cửa thì sẽ không có nguy hiểm…”
Tôi nói xong đưa cho các nàng một ít tiểu mạch bảo các nàng ngậm trong miệng, sau đó bảo Lý mặt rỗ đi tới bên cửa sổ.
“Trương gia tiểu ca, có thể đối phó được không?”
Lý mặt rỗ hỏi.
“Khó mà nói được.”
Tôi lắc đầu.
Tiếp đó tôi nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nếu bên ngoài thời tiết tốt thì tôi sẽ cùng Lý mặt rỗ bò xuống qua cửa sổ, sau đó lặng lẽ lên lầu xem thử Lư Sơn chân diện mục của thứ trong hành lang. Không ngờ bên ngoài lại có một tầng sương mù mỏng, trên đường phố ánh đèn đường cũng trở nên mông lung, chúng tôi bò xuống rất có thể sẽ bị âm linh công kích, còn không bằng trực tiếp đi ra ngoài cùng âm linh kia đại chiến ba trăm hiệp!
(Lư Sơn chân diện mục: Câu thành ngữ chỉ dáng vẻ, bộ mặt thật)
Lý mặt rỗ nghe tôi nói xong trên mặt hiện lên một tia khiếp đảm, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Hắn theo lời tôi nói để vào trong túi một ít đỗ lan tiểu mạch, sau đó đưa đồng tiền của mình cho Như Tuyết và Tiểu Nguyệt, bảo các nàng ở trong phòng đợi, ngàn vạn lần không được ra khỏi cửa. Làm xong hết thảy, hắn hít một hơi thật sâu nói:
“Mặc kệ nó là thần thánh phương nào, hôm nay không phải nó chết thì là ta vong.”
Tôi nhìn Lý mặt rỗ giơ ngón tay cái, sau đó mở cửa phòng đi ra, Lý mặt rỗ theo sát phía sau.
Khi tôi bước một chân ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ oán khí mãnh liệt vờn quanh ngoài cửa, lòng tôi nhảy lên một cái, lập tức rút chân, xoay người liếc nhìn Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng móc ra một chút tiểu mạch, chuẩn bị ném ra ngoài! Khi chúng tôi dừng lại, tôi lại cảm giác cỗ oán khí kia không mãnh liệt như vậy. Xem ra nữ quỷ này dự đoán được chúng tôi muốn đi ra ngoài, muốn cho chúng tôi chơi trò ôm cây đợi thỏ, tôi thầm cười lạnh lùng, cởi áo khoác ném ra ngoài.
Ngay khi áo khoác bay ra, một vật thể màu đỏ hình tròn nháy mắt vụt qua, chuẩn xác rơi trúng vào vị trí cổ chiếc áo, rồi thu nhỏ lại chỉ bằng một nắm tay. Thấy một màn này trán tôi toát ra mồ hôi lạnh, nếu không phải một khắc cuối cùng tôi cảm giác được nguy hiểm mà rụt lại thì hiện giờ cổ đã bị cắt đứt! Mà vật thể kia tựa hồ đã phát hiện ra bị lừa, nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, Lý mặt rỗ ở một bên lao tới phía trước dùng toàn lực ném đỗ lan tiểu mạch rải ra ngoài. Thứ đó tránh không kịp nên bị đánh trúng, lập tức tỏa ra một tia khói đen, ở giữa không trung run rẩy vài cái hóa thành một bóng người!
Tôi nhìn kỹ thì đúng là nữ nhân châu Âu lúc trước đã xuất hiện trong đầu tôi. Lúc này trên mặt cô ta đầy giòi bọ, hai mắt nhướng cao hung tợn nhìn chằm chằm tôi và Lý mặt rỗ. Tôi bị cô ta nhìn mà da đầu tê dại, theo bản năng cúi đầu không ngờ lại phát hiện nữ quỷ này không có bụng! Cô ta tựa như một con gà bị mổ bụng, phần phía dưới ngực và trên hông đã trống rỗng chỉ còn lại một tầng da mỏng ở hai bên, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa sau khi hiện nguyên hình thì có một mùi tanh hôi mãnh liệt, so với mùi thi thể động vật phân huỷ còn khó ngửi hơn. Lý mặt rỗ một tay bịt mũi, một tay gãi cổ sồn sột. Suốt một ngày vết hằn trên cổ hắn không những không biến mất, lúc này ngược lại càng thêm rõ ràng. Xem ra âm khí trong thân thể hắn còn chưa hoàn toàn rút ra, tôi không khỏi lo lắng cho hắn! Những điều này nói thì phức tạp, nhưng chỉ xảy ra trong vài giây, không đợi tôi phục hồi tinh thần, nữ quỷ đã hét lên một tiếng, bay về phía tôi, ở giữa không trung không ngừng biến hóa, lúc đến gần cổ tôi thì đã lại biến thành quang hoàn (ánh sáng có hình vòng tròn) màu đỏ.
Nghĩ tới khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, tiềm lực của tôi được kích phát, lập tức toàn thân dùng sức ngả người lui về phía sau, chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một tia hồng quang cọ vào chóp mũi. Tôi phát hiện tóc trên trán đã bị cắt đứt, mớ tóc rơi xuống còn xen lẫn cả máu tươi. Nhưng mặc kệ thế nào thì cũng đã tránh được một kiếp, tôi mau chóng xoay người nhìn về phía quang hoàn màu đỏ, đồng thời ném ra một mớ đỗ lan tiểu mạch vào nó!
Nữ quỷ thấy tôi có chuẩn bị liền thay đổi phương hướng, bay về phía Lý mặt rỗ, tôi mau chóng ném lúa mạch ra ngoài, nó lại né tránh dễ như trở bàn tay. Lý mặt rỗ ban đầu cho rằng nữ quỷ muốn đối phó tôi, tất cả lực chú ý đều ở trên người tôi nên thấy nữ quỷ công kích thì trở tay không kịp, hai mắt hoảng sợ nhìn hồng quang tới gần, trong lúc nhất thời hoảng loạn không biết làm thế nào. Nữ quỷ này ra chiêu hung ác, trúng chiêu sẽ bị mất đầu, thấy Lý mặt rỗ sắp chết, tôi gấp đến độ cả người run rẩy mà lại không thể làm gì.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, phía sau Lý mặt rỗ đột nhiên hiện lên một mảnh kim quang, kim quang bay ra va chạm vào quang hoàn màu đỏ phát ra tiếng vang thanh thúy, ngay sau đó quang hoàn hiện nguyên hình thành bộ dáng nữ quỷ. Chỉ là lần này bộ dáng còn đáng sợ hơn lúc nãy, mắt phải xổ ra khỏi hốc mắt, rủ xuống trên mặt, má phải trũng sâu xuống như bị đánh nát. Cô ta như ngây ngốc, nghi hoặc ngẩng cổ, phỏng chừng là muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì đánh mình bị thương?
Tôi và Lý mặt rỗ nào dám bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, vừa liếc nhau liền móc tiểu mạch ra ném lên người nữ quỷ, lần này hai chúng tôi liên thủ công kích thập phần hữu hiệu, trong nháy mắt toàn thân nữ quỷ toát ra khói đen cùng với tiếng nổ mạnh. Thân ảnh của nữ quỷ lung lay vài cái, tựa hồ đang sợ hãi, thân mình chợt lóe lên chạy trốn về phía cuối hành lang. Lý mặt rỗ cắn răng định đuổi theo, tôi liền túm chặt hắn, lôi hắn về phòng.
Sau khi vào phòng, Lý mặt rỗ hỏi tôi vì sao lại thả nữ quỷ đi?
“Ngươi cho rằng nữ quỷ kia dễ đối phó lắm sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng. Nói xong, tôi khom lưng nhặt mấy đồng tiền ở phòng cửa đưa cho Lý mặt rỗ, bảo hắn xem cho kỹ.
“Mẹ kiếp, tại sao lại như vậy?”
Nhìn đồng tiền đen nhánh, Lý mặt rỗ không thể tin tưởng được mà hỏi.