Phần 191
Không bao lâu sau Lý mặt rỗ đã trở lại, cầm trong tay một thùng sữa bò, vào cửa đặt sữa bò lên bàn xong hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. Bởi vì lần này đi du lịch nên chúng tôi không mang món đồ âm dương nào, ở nước ngoài đi tìm máu chó đen, gậy gỗ đào các thứ là không thực tế, dù đã tận sức, nhưng chỉ sợ cũng sẽ phạm vào đứa trẻ trong người Như Tuyết, cho nên tôi mới nghĩ đến dùng sữa bò. Rất nhiều người biết nếu bôi nước mắt bò lên mí mắt sẽ nhìn thấy quỷ hồn, nhưng có rất ít người biết sữa bò có thể trừ tà.
Sữa là đồ ăn của thế hệ sau tự thân đã có dương khí trừ tà, mà bản thân bò lại là một loài động vật thông linh, cho nên sữa bò là vật phẩm trừ tà rất tốt, hơn nữa sẽ không sinh ra tác dụng phụ. Vì bảo đảm an toàn, trước tiên tôi đổ chút sữa bò vào cốc nước mủ, sau đó quan sát. Chỉ thấy nước mủ vẩn đục phát ra tiếng vang tư tư, sau đó rất nhanh đã trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành chất lỏng không màu không vị!
Lý mặt rỗ thấy như vậy thì kích động không thôi, mau chóng cho Như Tuyết uống sữa bò, Tiểu Nguyệt cũng vội vàng dùng khăn lông chấm sữa bò lau người cho cô ấy. Tiếng tư tư không ngừng phát ra, trên mặt Như Tuyết dần dần có huyết sắc, các bọng nước cũng dần dần biến mất, nước chảy ra đen như mực. Tôi cảm thấy âm khí đã biến mất, bảo Tiểu Nguyệt đổ chỗ sữa bò còn lại vào bồn cho Như Tuyết tắm rửa, thanh trừ chút dơ bẩn còn lưu lại trên người.
Trong khi Như Tuyết tắm rửa, nét lo lắng trên mặt Lý mặt rỗ rốt cuộc đã giảm bớt. Tôi nhẹ nhàng vỗ vai hắn, lại hỏi hắn có nhớ tình huống lúc đó hay không? Nếu thứ đó mượn thân thể Như Tuyết tới giết Lý mặt rỗ, vậy khẳng định là nó có điều kiêng kị! Sau đó nó rời khỏi người Như Tuyết ít nhiều cũng sẽ lộ ra dấu vết, tỷ như có bóng đèn nhấp nháy hoặc là không khí chung quanh đột nhiên chuyển động nhanh hơn. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, tuyệt đối sẽ không xem nhẹ những chi tiết này, tôi cảm thấy lúc trước hắn quá lo lắng cho Như Tuyết nên mới không nhớ ra.
Không ngờ Lý mặt rỗ nghe xong nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lại lắc đầu, khăng khăng không nhận thấy điều gì cả. Tôi mới vừa buông lỏng tâm lý lại lần nữa căng thẳng, Lý mặt rỗ khẳng định sẽ không gạt tôi, vậy tức là thứ này không đơn giản! Còn nữa, vì sao nó lại tha cho Lý mặt rỗ ở một khắc cuối cùng? Vết hằn trên cổ Lý mặt rỗ nhìn mà ghê người, cho thấy thứ đó muốn giết chết hắn, cuối cùng lại ngoài ý muốn mà buông tha hắn, trong đó khẳng định có biến cố gì đó.
Nghĩ đến đây tôi lại nhìn kỹ căn phòng, đáng tiếc trong phòng bố trí rất khéo léo, căn bản không hề phạm phải cấm kỵ trong phong thuỷ. Tôi có chút hối hận đã không mang la bàn theo, bằng không có thể theo phương vị la bàn mà phán đoán vị trí âm linh, trước mắt trong phòng không có chỗ nào cổ quái, nhất thời tôi cũng không có biện pháp. Cũng may sau khi Tiểu Nguyệt tắm cho Như Tuyết xong, Như Tuyết đã tỉnh lại, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Lý mặt rỗ cắn môi, có chút ngượng ngùng hỏi:
“Trương gia tiểu ca, có biện pháp nào giúp Như Tuyết mau chóng khỏe lại không?”
“Vừa rồi rút ra nhiều nước mủ như vậy, làm cơ thể thiếu nước, uống nhiều nước thì được rồi, đừng lo lắng.”
Tôi an ủi một câu, bảo hắn không cần lo lắng. Lúc này Lý mặt rỗ mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nói lần này nhất định phải đánh cho thứ kia hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh, nếu không thề không làm người!
Kỳ thật tôi muốn nhân lúc mọi người đều không có việc gì mau chóng về nước, không muốn chọc phải phiền toái ở nước ngoài. Nhưng Lý mặt rỗ kiên quyết như thế, tôi biết là không thể khuyên được hắn, chỉ đành cắn răng mà tranh đấu với âm linh này một phen. Nhưng có một vấn đề là: Thứ dơ bẩn này là do Lý mặt rỗ không cẩn thận dây phải ở bên ngoài? Hay là bản thân khách sạn này có vấn đề?
Nếu là khả năng thứ nhất thì chúng tôi rất bị động. Bởi vì Như Tuyết không khỏe, tôi càng lo lắng thứ kia sẽ đánh đòn hồi mã thương, nên cả đêm chúng tôi không dám ngủ, chờ tới hừng đông tôi mới dám bảo hai nữ nhân nghỉ ngơi. Tiếp đó tôi gọi Lý mặt rỗ cùng xuống lầu, muốn tìm một ít đồ vật có thể phòng thân, đáng tiếc ở Ý căn bản không thể tìm thấy mấy thứ đồ chơi như ở trong nước, mất cả một buổi sáng chỉ tìm được mấy đồng tiền cổ của Trung Quốc trong một cửa hàng đồ cổ.
Mấy đồng tiền này mặt ngoài loang lỗ, nhưng sờ lên cảm thấy ấm áp, dương khí mười phần, có chúng phòng thân thì không có vấn đề gì. Còn muốn hoàn toàn tiêu diệt thứ kia thì xa xa vẫn chưa đủ. Lúc ăn trưa Lý mặt rỗ muốn gọi mì Ý, tôi rất dễ tính, liền tùy hắn chọn lựa. Lý mặt rỗ ăn thấy ngon, lại bảo nhân viên đóng gói hai phần mang về cho Như Tuyết và Tiểu Nguyệt. Nhân viên cửa hàng biết tiếng Trung đơn giản, Lý mặt rỗ liền hỏi nhân viên mì này làm thế nào? Nhân viên cửa hàng mỉm cười trả lời:
“Đỗ lan tiểu mạch.”
Tôi nghe xong bỗng nhiên nghĩ đến, có thể dùng tiểu mạch đối phó với mấy thứ dơ bẩn! Hạt giống thực vật đều có linh tính, trong đó hạt càng cứng rắn thì càng hiệu quả, cho nên nhiều lúc gặp thứ không sạch sẽ tôi đều nhai đậu nành. Trước mắt thì rất khó tìm đậu nành, nhưng có thể dùng đỗ lan tiểu mạch thay thế. Đỗ lan tiểu mạch là loại cứng rắn nhất trong tiểu mạch, hiệu quả tuyệt đối không kém hơn đậu nành. Tôi không khỏi kích động, kéo Lý mặt rỗ đi mua một túi đỗ lan tiểu mạch mang về khách sạn.
Lúc trở về hai nữ nhân đã tỉnh, tôi chia mấy đồng tiền làm bốn phần, mỗi người cầm một phần, lúc nguy cấp có thể lấy ra để phòng thân. Như Tuyết ăn xong sắc mặt đã tốt hơn nhiều, cô ta đã nghe Tiểu Nguyệt kể lại mọi chuyện, cũng giống như Lý mặt rỗ không phát hiện ra điều gì, chỉ nhớ đang ngủ đột nhiên đầu trầm xuống, sau đó mất ý thức, nói xong trên mặt nàng có chút áy náy.
“Không sao, thứ đó tối nay khẳng định sẽ lại xuất hiện, ta cũng không tin nó lợi hại đến mức không lộ chút dấu vết nào!”
Tôi lạnh giọng nói. Sau đó tôi bảo bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi, rồi cùng Lý mặt rỗ rải đỗ lan tiểu mạch khắp hai căn phòng từ cửa đến cửa sổ, mép giường… Khi làm những việc này tôi phát hiện Lý mặt rỗ luôn như gãi lên vết hằn trên cổ, tôi hỏi hắn có phải cổ khó chịu hay không?
“Không có gì, chỉ là hơi ngứa…”
Lý mặt rỗ vẫy vẫy tay tỏ vẻ không đáng ngại, lúc này tôi mới yên tâm.
Sau đó tôi dùng giấy trắng vẽ mấy lá linh phù, hiệu quả tuy rằng không thể so với phù giấy vàng, nhưng vào lúc mấu chốt thêm chút tinh huyết cũng có thể cứu mạng. Làm xong hết thảy tôi mới thoải mái hơn một chút, rửa mặt rồi mệt mỏi mà đi ngủ. Lúc chạng vạng chúng tôi xuống lầu ăn cơm, tôi phát hiện Lý mặt rỗ càng lúc càng gãi cổ nhiều hơn! Ngay cả Như Tuyết cũng cảm thấy không bình thường, hỏi Lý mặt rỗ, hắn cười hắc hắc lộ ra hàm răng vàng khè nói cổ bị ngứa. Chúng tôi bảo hắn đi bệnh viện khám, nhưng Lý mặt rỗ kiên trì nói không việc gì, hơn nữa lúc trước tôi đã lau sữa bò lên cổ hắn để bức âm khí ra, cho nên mọi người cũng không nói gì nữa.
Lúc về khách sạn trời đã tối sầm, ngoại trừ phòng của chúng tôi, toàn bộ khách sạn đều có vẻ đặc biệt an tĩnh, mỗi khi chúng tôi mở miệng nói chuyện thì sẽ nghe thấy tiếng vang. Như Tuyết trải qua chuyện tối hôm qua xong thì lá gan tựa hồ đã nhỏ đi nhiều, không ngừng run rẩy trong lồng ngực Lý mặt rỗ. Tôi nhẹ nhàng tắt đèn, kéo rèm, chung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Lý mặt rỗ gãi cổ hỏi tôi như vậy có được không? Vạn nhất thứ đó tới mà không phát ra âm thanh thì làm sao.
“Yên tâm đi, chúng ta đã rải đỗ lan tiểu mạch lên đường mà nó nhất định phải đi qua, chỉ cần nó dám đến thì nhất định sẽ phát ra âm thanh!”
Tôi dang hai tay ra vẻ thoải mái, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương. Mọi người không nói gì nữa, trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Từ tối qua tôi và Lý mặt rỗ đã không được ngủ thoải mái, chờ đợi một lúc đều buồn ngủ. Đặc biệt là Lý mặt rỗ, mí mắt hắn không ngừng sụp xuống, hai mắt gần như khép lại.
“Hai người đi nằm một lát đi, có động tĩnh ta sẽ gọi.”
Tiểu Nguyệt đau lòng nói. Tôi ngáp một cái, nhìn Lý mặt rỗ rồi nói tôi vẫn chịu đựng được, bảo hắn đi nghỉ trước.
“Ừm… Được!”
Lý mặt rỗ đã mệt muốn chết rồi, liền không từ chối, lẩm bẩm một câu rồi bò lên giường. Đúng vào lúc này, ngoài hành lang đột nhiên có tiếng giày cao gót. Trước sau chỉ hai giây, nhưng giày cao gót lại đập vào mặt đất mười mấy lần, giống như có người đi giày cao gót đang chạy, rồi một khắc sau đã biến mất vậy!